Anh trai và tôi cùng yêu một cô gái
Tôi yêu nhất hai người. Một là anh trai, người còn lại chính là em. Thế nhưng anh trai tôi lại yêu em.
Tôi đã yêu em từ khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ, nét dịu dàng và sự yếu đuối của em. Em không phải cô gái đẹp nhất nhưng em chính là người mà tôi nguyện từ bỏ tất cả chỉ để có được hai chữ ‘hạnh phúc’ bên em.
Những tưởng mối tình đẹp đẽ bên em kéo dài mãi mãi. Tôi ngỏ lời cầu hôn, em đã từ chối: ‘Em rất xin lỗi nhưng em không thể lấy anh, mình chia tay đi’.
Lời nói đó như nhát dao đâ.m thẳng vào tim, tôi như chế.t lặng. Tôi tìm đến nhà em, người ta nói em chuyển chỗ ở, em đổi số điện thoại, tất cả về em bây giờ chỉ còn lại kỷ niệm.
Bố mẹ tôi mất sớm vì ta.i nạ.n giao thông. Anh trai một tay nuôi tôi ăn học. Anh đã làm đủ thứ nghề từ phụ hồ, phục vụ quán ăn cho đến chạy xe ôm.
Ngày anh vì tôi định từ bỏ học bổng du học 3 năm, tôi đã quyết tâm tự lập.
Năm đó, tôi mới học cấp ba. Tôi cầm tháng lương đầu tiên dúi vào tay anh, vỗ ngực tự hào rằng tôi có thể tự lo liệu cuộc sống, mong anh yên tâm sang nước ngoài học.
Ảnh minh họa
Đêm đó, hai anh em ngồi nói chuyện đến sáng. Tôi biết đó là ước mơ của anh, là tương lai anh đặt cả hy vọng vào.
Trước khi đi, anh để lại cho tôi số tiề.n lớn rồi nhờ những người quanh xóm trọ cưu mang.
Thời gian anh đi, tôi cảm thấy vô cùng chán nản, tôi lêu lổng đi chơi bỏ cả học.
Ngày về, anh không trách tôi bỏ học mà còn thấy hối hận vì bỏ tôi một mình. Tôi rất tự hào về anh, anh tôi bây giờ rất thành đạt.
Anh mua cho tôi bất cứ thứ gì như bù đắp, tôi vì anh mà cố gắng học tiếp bổ túc để lấy được bằng cấp ba.
Ngày đi học đầu tiên, tôi gặp em – người yêu cũ… Chúng tôi chia tay đã lâu, tôi cũng mất hơn 1 năm trời mới nguôi ngoai được nỗi buồn ấy.
Video đang HOT
Một ngày, anh hẹn tôi ra ngoài dùng cơm để anh giới thiệu bạn gái. Tôi mừng khôn xiết.
Tôi bước vào, cảnh tượng khiến tôi tím tái mặt mày. Người con gái dáng hình quen thuộc đang cùng anh cười nói chính là em.
Em nhìn tôi, tôi nhìn em trầm mặc. Cả bữa cơm, chúng tôi cười gượng gạo, chỉ có anh vô tư.
Sau đó em gọi cho tôi và cho tôi biết lý do ‘mất tích’: ‘Em xin lỗi nhưng anh không thể cho em bất cứ thứ gì. Em cần anh trai anh vì anh ấy có tất cả.
Anh từng nói với em rằng anh có anh trai nhưng em không ngờ chính là anh T.’.
Từng câu từng chữ như cứa nát ruột gan, tôi hận em. Tôi ghét bản thân vô cùng, tại sao sau bao nhiêu chuyện tôi vẫn yêu em như điên cuồng. Tôi biết em còn yêu tôi.
Ảnh minh họa
Có lần tôi say gây chuyện, bị người ta đán.h phải nằm viện. Đêm đó em vào thăm ngồi nhìn tôi thật lâu rồi hôn tôi, tôi giả vờ ngủ như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi mừng lắm vì biết em vẫn còn tình cảm nhưng lý trí nhắc tôi nhớ rằng em là của anh mình, tôi tỏ ra lạnh lùng với anh.
Một hôm em bị sốt cao, anh tôi đang trên đường về muộn nên kêu tôi sang trông em.
Ngồi bên cạnh nhìn cơ thể gầy gò của em, tôi bất giác nắm tay em thì bị em phát hiện. Em bảo tôi ‘thừa nhận đi, anh không từ bỏ được em’.
Tôi đứng dậy bỏ ra ngoài thì bắt gặp anh trai đứng đó từ bao giờ. Sau đó anh nói biết trước đây tôi và em yêu nhau, vì có lần anh nghe được tôi và em nói chuyện nhưng anh đã im lặng.
Anh xin lỗi vì đã làm tôi buồn. Anh bảo từ trước nay chưa từng cầu xin tôi, lần này xin tôi nhường cô ấy cho anh.
Tôi chế.t lặng. Tôi hiểu thân phận mình. Tôi nói với anh rằng tôi chưa và không bao giờ có ý định đó.
Anh kể gặp em tình cờ và yêu em lúc nào không hay. Anh biết em vì cần tiề.n mới đồng ý yêu anh, mẹ em bệnh nặng có thời gian sắp không qua khỏi…
Tôi bây giờ không hận em nữa, chỉ cảm thấy đau lòng cho em, cho anh trai và cho bản thân tôi. Tôi phải làm sao đây?
Tôi đang nghĩ đến việc đi một nơi xa nào đó học tiếp để trốn tránh chuyện này.
Theo VNE
L.y hô.n vì bố mẹ chồng quá tai quái
Nhưng thật không may là hôm đó bố mẹ chồng lại đến nhà chúng tôi. Ông bà đã nổi điên khi biết con dâu đi mà không xin phép ông bà. Tôi thực sự mệt mỏi với sự tai quái của họ và thất vọng về chồng nhu nhược.
Hôm nay là ngày tôi được Tòa án gọi để giải quyết việc l.y hô.n với chồng. Mặc dù tôi là người chủ động ký đơn và muốn kết thúc cuộc hôn nhân này, nhưng không hiểu sao khi được Tòa gọi tôi vẫn thấy bất an vô cùng.
Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu tôi đã sai lầm, chỉ tiếc lúc đó tôi quá trẻ con, bồng bột và không có một chút cứng dắn nào. Mọi người hãy đọc và cho tôi lời khuyên để vượt qua nỗi buồn đổ vỡ này nhé!
Tôi và chồng vốn là mối tình đầu của nhau. Hai đứa học chung trường khác lớp từ hồi phổ thông. Đến sinh viên năm hai thì chúng tôi yêu nhau. Chồng tôi là một người ít nói, sống khép kín và không chơi thân với ai. Mãi sau này khi đi học đại học gặp lại tôi thì anh chỉ chơi với tôi và yêu tôi từ đó.
Tôi vốn dĩ lúc đó cũng là cô bé xinh xắn, vô tư nên khá nhiều người yêu, nhưng cuối cùng lại chọn anh. Tình yêu của chúng tôi rất vô tư trong sáng. Nhưng mẹ chồng tương lai biết thì ngăn cản.
Bà cấm anh yêu tôi nhưng chúng tôi vẫn lén lút yêu nhau. Cho đến khi ra trường anh về tỉnh làm thì chủ động cắt liên lạc với tôi. Anh chỉ nhắn tin cho tôi qua email vẻn vẹn "Vì mẹ anh không đồng ý nên bắt anh chỉ chọn một trong hai. Và anh đã chọn mẹ, xin lỗi em".
Hồi đó rất đau khổ nhưng cuối cùng tôi vẫn vượt qua được để quên anh. Sau một năm ra trường với bao nỗ lực tôi cũng tìm được một công việc tốt ở một công ty lớn. Lúc đó tôi đã yêu một anh làm cùng cơ quan. Nhưng niềm vui chẳng được bao nhiêu thì lúc đó anh liên lạc lại và mong quay lại.
Lúc đó không hiểu vì còn yêu anh hay vì tình yêu dành cho người mới chưa nhiều mà tôi lại băn khoăn xao động. Anh tìm mọi cách từ việc liên lạc với các chị gái tôi để nhờ tác động đến việc hứa hẹn nhờ bố mẹ tôi. Anh xuống Hà Nội quỳ xuống xin tôi than thứ và đã hứa hẹn rất nhiều.
Không hiểu sao lúc đó tôi lại mủi lòng, cộng với việc tác động từ gia đình phân tích, nào là anh hiền lành tử tế, công việc tốt, nhà gần mẹ đẻ. Tôi đồng ý bỏ tình mới để quay lại với anh. Nhưng sau khi quay lại, anh đã đưa tôi vào tình thế tiến hóa lưỡng nan để phải cưới ngay sau đó.
Ngày chuẩn bị lấy chồng người ta thì vui vẻ hạnh phúc còn tôi thì khóc lóc chưa muốn cưới vì chưa quên tình mới và thấy quá vội vàng. Nhưng anh thề thốt hứa hẹn đủ điều, gia đình tôi thì đã nhận trầu cau nhà trai mang lên ngay sau đó. Bố mẹ cứ nghĩ chúng tôi cũng đã yêu nhau lâu rồi nên cưới nhanh cho ổn định... Và tôi lên xe hoa trong nước mắt!
Những ngày sau hôn nhân, chồng cũng yêu chiều tôi lắm. Tôi chuyển công việc về gần chồng, vun vén gia đình và cố quên đi người yêu cũ. Nhiều lúc nghĩ lại tôi giận chính mình vì đã không cứng rắn trong tình cảm. Khi về chung sống, mâu thuẫn của chúng tôi ngày một tăng mà nguyên nhân lại đến từ mẹ chồng.
Mẹ chồng vốn không ưa tôi nên việc gì tôi làm bà cũng không vừa mắt. Bà luôn tìm mọi lỗi để mắng chử.i tôi. Chồng tôi thì sợ mẹ nên không dám ý kiến gì. Bố chồng cũng luôn nghe sự chỉ đạo của bà để mắng chử.i tôi theo (Bố chồng đi ở rể nên mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ chồng quyết định).
Tôi dần cô đơn và thất vọng về chồng. Tôi nhớ có lần tôi sắp sinh, mẹ chồng đến nhà và vẫn để ý chử.i tôi (chúng tôi ở nhà riêng, cách nhà bố mẹ chồng 30 km để tiện cho việc đi làm). Lúc đó tôi thấy chồng cũng lên tiếng bênh vợ vì thấy mẹ vô lý. Nhưng bà cầm ghế đán.h chồng và chử.i rủa đòi từ mặt chồng. Chồng tôi sau đó xin lỗi và hứa không bao giờ bênh vợ nữa.
Đó là lần đâu tiên và cuối cùng tôi thấy chồng dám ý kiến. Tôi buồn tủi sinh con và hầu như một mình phải chăm con. Đẻ xong được hơn 1 tháng, tôi xin lên ông bà ngoại chơi mà mẹ chồng cũng không cho. Bà nói bố mẹ tôi phải xuống xin ông bà trực tiếp mới được.
Sau đó mẹ tôi cũng đến nhà chồng nói chuyện và xin cho con gái về chơi. Mẹ chồng tôi bảo cứ về đi để bà xem xét. Khi mẹ tôi về bà bảo với tôi là xin như thế là chưa được. Tôi cũng không hiểu mẹ đẻ tôi phải nói như thế nào mới theo ý bà? Thế là bà nhất định không cho tôi đưa con về ông bà ngoại. Tôi cầu cứu từ chồng nhưng anh nói phải theo bố mẹ.
Mang tiếng ở riêng và cách xa nhà bố mẹ chồng nhưng tôi vẫn không yên ổn với bà. Bởi nếu không về thì bà lại lên chỗ vợ chồng chúng tôi. Tôi không phải không thích bà đến nhà, mà mỗi khi bà lên chỗ vợ chồng tôi, bà hay để ý từng tý và nói tôi khiến tôi thấy rất khó chịu.
Bố chồng thì cầm cả chìa khóa nhà tôi. Khi hai vợ chồng đi làm, ông bà lại vào kiểm tra. Ông vào tận phòng tôi, thấy tôi mua mấy chai mỹ phẩm ông cũng đi bêu xấu rằng tôi định trai gái nên mới phải dùng mỹ phẩm.
Rồi tôi lại xin về nhà mẹ đẻ chơi ông bà cũng không cho. Bà bảo bên nhà tôi có việc quan trọng mới được về. Tôi thấy ông bà đưa toàn điều vô lý nên xin có ý kiến thì ông bà quy tội tội láo, mất dạy dám cãi lý bố mẹ chồng. Chồng tôi cũng chứng kiến tất cả nhưng vẫn cho ông bà nói như vậy là đúng. Anh bảo "gia có gia phong".
Một điều làm tôi ức nhất anh luôn nghe lời bố mẹ bảo "Ngoại là ngoài không phải quan tâm đoái hoài gì hết". Tôi lý sự lại không có bố mẹ vợ làm sao có vợ anh? Rồi việc bố mẹ anh cũng chỉ quan tâm đằng ngoại, chị gái anh cũng toàn toàn về nhà mẹ đẻ đấy thôi?
Mâu thuẫn của chúng tôi lên đến đỉnh điểm khi đợt Noel vừa rồi tôi được nghỉ và hỏi chồng cho hai mẹ con đi Hà nội khám bệnh và cho con đi chơi luôn. Chồng cũng vui vẻ đồng ý và còn gọi điện nhờ chị gái tôi đưa đi (chị tôi ở Hà Nội).
Nhưng thật không may cho tôi là hôm đó bố mẹ chồng lại đến nhà chúng tôi. Ông bà đã nổi điên khi biết tôi đi mà không xin phép ông bà (Thực sự tôi nghĩ ông bà ở quê có ở cùng nhà đâu mà xin? Hơn nữa mẹ chồng tôi khó tính nhất định bà không cho đi).
Điều làm tôi thất vọng là chồng tôi ban đầu vui vẻ cho đi. Nhưng nghe bố mẹ chử.i vợ thì lại quy tội cho vợ. Vì chuyện này chúng tôi đã cãi nhau to. Tôi nói anh là người nhu nhược nên làm khổ vợ con, tôi quyết định l.y hô.n chồng và anh cũng đồng ý.
Tôi thực sự mệt mỏi với sự tai quái của bố mẹ chồng và thất vọng về chồng nhu nhược. Giờ hai mẹ con tôi đã chuyển ra ngoài sống, tôi không biết mình l.y hô.n như vậy đúng không? Còn tương lai nào cho hai mẹ con tôi không?
Theo VNE
Khin.h thườn.g bạn gái vì chủ động đòi chuyện ấy Ban đầu, cứ nghĩ cô ấy đùa nên tôi cũng ghẹo lại. Song càng ngày, cô ấy càng sấn tới, và tôi thấy bạn gái mình thật trơ tráo. Tôi 22 tuổ.i, đã quen một cô bạn gái khá xinh xắn được 3 năm ngay từ những ngày mới bước vào Đại học. Dạo này, bỗng dưng tôi cảm thấy bạn gái mình...