Anh trai cưới không thông báo cho tôi, tôi lặng lẽ về nhà, vừa nhìn thấy cô dâu, tôi bật khóc rời đi
Tôi và anh trai không hề có quan hệ huyết thống, anh là con nuôi của bố mẹ tôi. Năm đó cha mẹ tôi kết hôn nhiều năm mà không có con nên mới quyết định nhận nuôi 1 đứa bé, đặt tên là Hiếu. Không ngờ không lâu sau thì mang thai tôi.
Cha mẹ tôi thường nói anh Hiếu là phúc lành của gia đình tôi, cũng thường nói tôi phải đối xử tốt với anh nhưng tôi thì lại không hề thích anh. Bởi vì tôi nghĩ cha mẹ thường dành nhiều tình yêu cho anh hơn tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất bất bình, tôi mới là con ruột của cha mẹ mà, sao họ lại có thể yêu quý anh trai tôi như vậy.
Khi còn nhỏ tôi rất nghịch ngợm, tôi hay giở mấy trò nghịch dại để trêu chọc anh trai. Anh trai có tính cách rất nội tâm và không thích nói chuyện. Mỗi lần bị tôi bắt nạt anh ấy đều không nói gì, lúc đó tôi rất tự hào và tỏ ra kiêu ngạo.
Có lần tôi cố ý gọi anh trai lên sau đồi chơi. Kết quả là đi được nửa đường thì có một con chó hoang chạy ra đón đường chúng tôi. Lúc đó tôi rất sợ nhưng anh bảo vệ tôi như 1 người lớn, anh nói tôi nấp sau người anh và đừng sợ, mọi chuyện đã có anh lo. Anh lấy hòn đá ném ra ngoài đánh lạc hướng con chó rồi nói tôi chạy đi, tôi bỏ chạy và phát hiện con chó hoang quay lại cắn vào chân anh tôi. Tôi vẫn thục mạng chạy vừa chạy với kêu cứu, may thay gặp một chú đi lên núi gánh củi, thấy vậy nên chạy lại đánh đuổi con chó hoang và đưa anh tôi đi bệnh viện.
Sau đó anh tôi cũng không làm sao cả nhưng tôi bị cha mẹ mắng cho 1 trận nhớ đời. Tôi cũng biết lỗi của mình và cảm thấy không phải với anh, từ đó, thái độ của tôi đối với anh thay đổi hẳn. Tình anh em của chúng tôi trở nên vô cùng khăng khít. Tôi có gì không biết không hiểu anh đều dạy tôi. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có một người anh trai như anh.
Tôi học hành không giỏi giang nên học hết cấp 2 cũng đi làm thuê, anh tôi thì học giỏi hơn, nhưng gia đình không có nhiều tiền nên học hết cấp 3 anh cũng đến thành phố khác làm thuê. Hai anh em tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Video đang HOT
Khi đi làm thuê tôi gặp Huệ, người ở làng bên cạnh, gia đình tôi cũng biết cô ấy rất ngoan ngoãn và chăm chỉ nên bố mẹ đều nhận định cô ấy sẽ là con dâu của gia đình.
Chúng tôi đã bàn đến chuyện đám cưới từ 3 năm trước, nhưng 1 lần đi ra ngoài cùng nhau, chúng tôi gặp tai nạn giao thông, Huệ vì cứu tôi mà chính mình bị thương. Cô ấy hôn mê rất lâu trong bệnh viện, lúc đó tôi vô cùng sợ hãi.
Bác sỹ nói không biết cô ấy có thể tỉnh lại không. Bản tính ích kỷ của tôi nổi lên, tôi không biết phải chịu trách nhiệm thế nào với Huệ bởi vậy hôm đó tôi đã trốn đến 1 thành phố khác để làm thuê, tôi sợ đối mặt với người nhà cô ấy, tôi luôn bị lương tâm cắn rứt, không dám đối diện với ai. Tôi sợ họ sẽ mắng tôi là một kẻ vô lương tâm, đạo đức giả, tàn nhẫn.
Từ khi ra đi, 2 năm tôi không dám về nhà. Sau đó từ một người quen cùng quê đi làm ăn cùng tôi, tôi mới biết anh trai tôi chuẩn bị kết hôn nhưng anh không hề thông báo cho tôi, điều này làm tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tôi lén về nhà xem có chuyện gì đang xảy ra, về nhà đến nhìn thấy cô dâu tôi bật khóc.
Thì ra cô dâu chính là người mà tôi đã từ bỏ, Huệ. Huệ đã hồi phục rất tốt, bây giờ cô ấy rất khỏe mạnh và xinh đẹp. Năm đó khi tôi rời đi, cô ấy tỉnh lại mà không thấy tôi đâu nên đã rất đau lòng, sau đó anh trai tôi ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc cô ấy. Dần dần tình cảm của hai người càng ngày càng phát triển tốt đẹp, cha mẹ tôi cũng đối xử với cô ấy rất tốt. Sau đó họ quyết định kết hôn. Có lẽ anh trai sợ tôi buồn nên không thông báo cho tôi.
Biết được chân tướng sự việc, tôi càng buồn hơn, tôi vẫn không dám đối diện với Huệ nên đã lặng lẽ rời đi. Tôi chúc phúc cho họ và mong anh trai tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Theo blogtin. video
Tôi có một người anh trai như thế
Năm tôi lớp năm, anh tôi đi học đại học, tôi cứ nghĩ rằng những ngày tháng về sau tôi sẽ sung sướng vì không phải chịu "ách cai trị" của anh nữa, nhưng không, anh đi học rồi, ở nhà mình tôi thật chán, không có người trêu tôi, không có người bắt nạt tôi.
Tôi cả ngày tha thẩn tự chơi một mình đến nỗi tưởng như bản thân sắp tự kỉ luôn rồi.
Hôm nay là ngày vui của phụ nữ Việt Nam và cũng là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của một người đàn ông quan trọng trong cuộc đời tôi - anh trai tôi. Sinh nhật anh nhưng tôi lại chẳng thể nhắn một tin nhắn chúc mừng vì có lẽ anh đang ở trong giai đoạn khủng hoảng nhất của cuộc đời - một biến cố khiến anh mất đi công việc mà anh gắn bó từ khi anh ra trường. Tôi muốn an ủi anh nhưng lại sợ anh cho rằng tôi con nít biết gì mà nhiều chuyện, và lại, giữa tôi và anh dường như có khoảng cách về tuổi tác nên chúng tôi không tự nhiên nói chuyện với nhau như bao người anh trai với em gái khác. Nhiều khi tôi nghĩ, nếu mẹ sinh tôi ra sớm hơn thì bây giờ tôi có thể tự lo được cho bản thân, lo cho người thân thay vì sống nhờ bố mẹ như hiện tại.
Tự nhiên, tôi thấy nhớ những ngày tôi còn nhỏ. Hồi học mẫu giáo, lần ấy không nhớ rõ là anh trêu tôi thế nào mà khiến tôi cầm que đuổi theo anh một vòng quanh xóm, vừa mệt, vừa không đuổi được anh, ấm ức òa khóc, dọa về nhà mách mẹ, anh phải vội vàng dỗ ngọt tôi. Đúng là trẻ con thật thích, không phải ưu tư suy nghĩ về cuộc sống.
Rồi ngày học lớp một, trường anh và trường tôi gần nhau cho nên anh đưa tôi đi học, thế là tôi đòi luôn xe đạp của anh. Lúc về học, tôi phải đi bộ và bị vấp xước chân. Về nhà tôi bắt đền anh, anh chỉ bảo "do bé không cẩn thận chứ" - tôi hay được bố và anh gọi bằng "bé" cho đến tận bây giờ mặc dù tôi không còn bé nữa. Dĩ nhiên là một con bé lớp một khi đó không thể nói lại được anh tôi rồi.
Khi tôi học lớp bốn thì anh tôi là học sinh cuối cấp rồi, dù bận nhưng anh vẫn được bố mẹ giao kiểm tra sách vở của tôi vào cuối tuần và hình phạt là sai một lỗi, đánh một roi. Hôm đấy, vở tôi có tám lỗi tất cả, cứ thế là tám roi. Đau lắm nhưng khi mẹ tôi hỏi có đau không? Tôi vẫn trả lời là không. Lúc đó, tôi ghét anh tôi biết nhường nào, nghĩ rằng mọi đòn roi lúc đó tôi chịu đều là do anh tôi mà có. Từ đó, những lúc có bố mẹ thì tôi ngoan ngoãn, còn không thì tôi kiên quyết chống lại anh. Năm tôi lớp năm, anh tôi đi học đại học, tôi cứ nghĩ rằng những ngày tháng về sau tôi sẽ sung sướng vì không phải chịu "ách cai trị" của anh nữa, nhưng không, anh đi học rồi, ở nhà mình tôi thật chán, không có người trêu tôi, không có người bắt nạt tôi. Tôi cả ngày tha thẩn tự chơi một mình đến nỗi tưởng như bản thân sắp tự kỉ luôn rồi.
Nhà tôi hồi đó vốn khó khăn, vì bố mẹ làm nông, lại nuôi anh học đại học. Ngày cấp hai, tôi đi học bằng xe đạp cũ của anh, nó thường xuyên giở chứng khiến tôi phải dắt bộ về nhà, những lúc như thế tôi rất ấm ức. Tôi đòi bố mẹ mua xe mới nhưng lúc đó không phải tôi đòi là bố mẹ mua ngay được, mà phải chờ một thời gian. Suy nghĩ của một đứa đang tuổi mới lớn là tại sao tôi cũng là con bố mẹ, sao bố mẹ chỉ lo cho mình anh tôi? Mọi thứ mà tôi đáng được có nhưng vì anh mà tôi không được gì cả.
Khi tôi lên cấp ba, anh tôi ra trường và có công việc làm, gánh nặng kinh tế đối với bố mẹ tôi bớt được phần nào, có lẽ vì thế tôi cũng được đòi hỏi nhiều hơn nên tôi hơi có cảm tình trở lại với anh tôi. Anh dù công việc bận nhưng vẫn nhớ sinh nhật tôi, vẫn có quà cho tôi vào mỗi dịp 8/3 hay 20/10 dù đó là ngày của mẹ chứ chưa phải là ngày của tôi. Hè năm lớp mười một, tôi đứng giữa hai lựa chọn học kinh tế hay học y. Bố mẹ và bà con của tôi đều muốn tôi học y, dù lúc đó tôi không biết là tôi thích gì nhưng có một điều tôi biết là tôi không thích y. Tôi lại không dám nói với bố mẹ.
Có lần, anh dành thời gian nói chuyện với tôi về dự định học của tôi, anh khuyên tôi nên học kinh tế, mặc dù kinh tế lúc đó thất nghiệp khá nhiều, anh sợ tôi học y vất vả, áp lực, sợ tôi không theo được, và rồi tôi nghe lời anh, quyết tâm học kinh tế dù cho bà con tôi phản đối. Bố mẹ tôi chỉ bảo tùy tôi lựa chọn, nhưng chọn rồi thì sau này có thể nào cũng đừng hối hận. Rồi gần cuối năm lớp mười hai, trong lúc khủng hoảng với áp lực học tập, kết quả thi thử và thi học sinh giỏi của tôi đều không như ý, anh không hề chửi hay đánh đòn tôi như hồi còn nhỏ, chỉ cười và treo một phần thưởng hậu hĩnh nếu như tôi đậu đại học với điều kiện anh đưa ra.
Cuối cùng thì tôi cũng đậu vào trường mà anh tôi định hướng. Trước khi tôi đi học đại học, anh còn dặn tôi đủ điều. Tôi cười gật đầu, chắc vì nghe lời anh nên bây giờ vẫn còn ế. Lên đại học rồi mới thấy anh tâm lý với tôi biết bao nhiêu. Có thể vì anh cũng từng trải qua thời đại học rồi nên anh rất hiểu. Trong khi mỗi lần tôi nói với mẹ tôi đi chơi đâu đó thì mẹ tôi bảo không chịu học hành, suốt ngày lo chơi còn anh tôi thì bảo sinh viên thì phải đi đây đi đó cho có bạn nhưng đừng quên học là được. Hoàn cảnh sinh viên cuối tháng thì chắc ai cũng hiểu, thời gian tôi còn chưa đi làm thêm thì đều đặn tầm ngày hai mươi hàng tháng anh luôn hỏi tôi có cần "viện trợ" không. Nhiều khi cũng phải cắn răng mà nói không.
Khi lớn lên rồi, suy nghĩ chín chắn hơn rồi, mới cảm thấy tôi ngày trước thật trẻ con, lớn lên rồi mới cảm thấy có anh trai là điều tuyệt vời nhất. "Xin lỗi anh nhé vì ngày nhỏ hay ghen tị với anh, chắc anh không để ý đâu nhỉ, đợi ngày em đi làm có lương rồi sẽ mời anh đi ăn một bữa thật lớn để tạ lỗi nhé. còn hôm nay sinh nhật anh, chúc anh sớm vượt qua được giai đoạn khủng hoảng này, sớm ngày thành công cho em còn nhờ vả. Có một sinh nhật thật vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc bên người phụ nữ và công chúa nhỏ của anh nhé".
Theo blogradio.vn
Cho vay tiền mà như bố thí, em gái tôi lãnh cái tát đau đớn từ anh rể Sau đó chồng tôi cũng trần tình, cực chẳng đã chúng tôi mới phải đến vay tiền em gái tôi. Chị em tôi là trẻ mồ côi từ nhỏ. Nói đúng hơn, tôi sinh ra đã là trẻ mồ côi, còn em gái tôi là người được tôi dẫn về năm tôi 15 tuổi. Hôm ấy, khi tôi đang nhặt nhạnh sắt vụn...