Anh trai chồng đuổi tôi khỏi nhà vì bênh em
Chồng tôi về nhà trong tình trạng hơi mem nồng nặc, chân nam đá chân xiêu, nằm vật ra giường, ngáy khò khò.
Sau khi ngủ dậy, chồng vào bếp xới cơm ăn, ăn xong vào phòng ném vào mặt tôi tờ đơn li hôn bảo “mai cô nộp đơn ngay đi” trong lúc tôi đang ru con ngủ (bé gần được 1 tuổi – đang ốm mấy tháng nay). Tôi nhìn anh ta và nói “cứ từ từ”. vậy là anh ta lại ghế ngồi xem ti vi.
Ngay lúc đó, con tôi ho liên tục và nôn thốc nôn tháo hết vào mặt, tóc tôi và bé khóc ré lên, cháo phun ra cả mũi bé. Anh ta – là cha đứa bé vẫn xem ti vi không một chút động đậy, ngoái nhìn. Tôi gọi anh ta, “anh bế con tí”, anh ta vẫn không có động tình gì. Bé khóc càng lúc càng to, cháo trên người tôi và bé ướt nhẹp. Tôi lần nữa gọi anh ta cầu cứu – vẫn không được, tôi không thể đợi hơn được nữa. Tôi bế bé bỏ vào lòng anh ta để đi thay đồ cho tôi và cho bé.
Ngay lập tức anh ta vứt đứa bé xuống nhà, lao tới đánh tôi tới tấp, vừa đánh vừa chửi “tao không chỉ đánh mày mà tao còn giết mày nữa”. Tôi ôm đầu, cố gắng chống cự, anh ta đấm liên tiếp vào đầu, vào mặt tôi, kéo lê tôi ra đến gần cửa, tiếng con bé khóc thảm thiết. Tôi cố gắng kêu cứu, ngay lập tức anh ta bóp cổ tôi. Tôi không thở được, nước mắt trào ra, cố gắng bấu víu vào vật gì đó, tay tôi nắm được vòng cổ của anh ta, tôi cố gắng ghìm hết sức, giật tung cái vòng cổ đó, lúc bấy giờ anh ta mới nới lỏng tay và tiếp tục đấm vào đầu tôi.
Cuộc sống sau này ra sao tôi không biết nhưng hiện tại tôi thấy nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi người chồng nghiện ngập, cờ bạc, vũ phu và gái gú. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi nghe thấy bên nhà có tiếng ho húng hắng của anh chồng. Lúc bấy giờ chồng tôi mới buông tôi ra, mở cửa và chạy tới ôm con bé. Anh chồng khẽ liếc nhìn tôi qua khe cửa và đi về lại nhà. Trong đầu tôi dấy lên lòng căm phẫn tuột độ, thái độ dửng dưng, thờ ơ của anh chồng cùng vẻ mặt đắc thắng của chồng. Tôi vùng dậy, với tay lấy cái chốt cửa chạy tới chồng tôi. Chồng tôi xô tôi bung cả tấm ván tường và hét lên “A.P qua mà xem nè”. Như chỉ chờ có vậy, anh chồng đạp tung cửa chạy vào và nói chồng tôi: gọi taxi đi vào bệnh xá ngay, đồng thời chửi chồng tôi “đàn ông mà để đàn bà đánh”. Anh chồng ngoái nhìn tôi và chửi “đồ mất dạy, ngày mai mày cút khỏi nhà tao”.
Ngày hôm sau, con tôi tròn một tuổi, cũng là ngày tôi chính thức ra khỏi nhà chồng sau hơn 2 năm lấy chồng. Ngày tôi đi, có mặt chồng và anh chồng, họ không cho tôi đem theo những thứ đã cho vợ chồng khi cưới như chăn, đệm, giường, máy giặt. Còn cái tủ lạnh tôi đưa đi để đựng đồ ăn cho bé thì hôm sau anh ta tới lấy lại.
Gạt nước mắt, tôi ôm con vào lòng, nhìn về khoảng không trước mắt, con đường tôi đi còn rất dài,. Cuộc sống sau này ra sao tôi không biết nhưng hiện tại tôi thấy nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi người chồng nghiện ngập, cờ bạc, vũ phu và gái gú.
Tại sao số tôi lại khổ như vậy, cuộc đời cay đắng như phim. Tôi không ngờ, ông trời lại bạc đãi với người tốt như tôi. Tôi phải làm sao để thoát khỏi cảnh này, đúng là, yêu nhau thì thế mà lấy nhau về thì là cả một mảng tối hôn nhân. Thật may là tôi đã kịp thoát ra, không thì chết nhục cả đời!
Theo VNE
Anh chồng hư hỏng đeo bám phá vợ chồng tôi
Khi anh trai biết tin chúng tôi dọn về quê để buôn bán anh đã xuống phá khoá vào nhà để ở.
Tôi và anh yêu nhau được ba năm thì chúng tôi kết hôn, khi biết rõ về hoàn cảnh của anh tôi lại càng yêu anh hơn.
Nhà anh có ba anh em nhưng anh lại là cùng mẹ khác cha với những người anh em còn lại. Anh tâm sự về cuộc sống cơ cực của mình. Từ lúc anh sinh ra được vài tháng tuổi thì người anh cùng mẹ khác cha bị bắt vì tội cướp tài sản phải ngồi tù 10 năm, anh nói trong thời gian đó cuộc sống của anh là hạnh phúc nhất.
Anh cũng được đi học và chơi như bao bạn bè khác, nhưng khi anh trai đi tù về cuộc sống của anh toàn là những bóng tối không lối thoát. Anh thường bị anh trai đánh không thương tiếc, bắt đi làm phụ hàng cơm, hàng phở từ sáng sớm, tới tối mịt mới được về, muốn đi chơi cũng phải xin phép. Thậm chí, anh chỉ được đi chơi đúng mười phút nếu mười phút mà anh không về người anh trai lại đánh anh một trận đòn thừa sống thiếu chết. Nghe anh kể mà nước mắt tôi cứ ứa ra bởi tôi nghĩ không nhẽ giữa đất thủ đô lại có một người cơ cực có thể nói giống như trong phim vậy.
Bằng tuổi anh thì bao bạn khác được cắp sách tới trường, còn anh thì lại là lao động chính ở trong nhà. Cuộc sống của anh tưởng chừng như được bước sang trang mới khi nhà anh ở được bồi thường và chuyển lên chung cư. Nhưng khi chuyển nơi ở, người anh trai nọ đã cấm không cho anh bước chân vào nhà vì anh không có tên trong hộ khẩu và là con riêng của mẹ anh nữa.
Khi biết tin đó mẹ anh đã bán chung cư và chia tiền ra làm ba phần, anh trai anh được một phần, hai phần còn lại là của chị gái và một phần là của anh. Lúc đấy vì còn trẻ và chưa suy nghĩ nên làm gì nên anh đã bàn với mẹ anh mua một ngôi nhà nho nhỏ để ở nếu có thừa tiền thì anh xin vốn làm ăn.
Còn anh trai anh khi nhận được tiền đã nghe lời vợ mang một phần về Thái Nguyên mua đất, xây nhà, số tiền còn lại anh ta nướng sạch vào lô đề. Cứ tưởng chừng chia phần như thế là đã xong ai ngờ được hai tháng sau anh ta xuống Hà Nội dắt theo cả vợ cả con xuống xin tá túc một thời gian.
Ảnh minh họa: Istock.
Những tưởng hai vợ chồng anh tu chí làm ăn nhưng không ngờ số tiền chia phần đó không còn, anh, chị xuống đây ăn bám mọi người. Thực sự mà nói trong thâm tâm tôi biết vợ chồng anh chị xuống đây làm gì. Rồi một tuần sau, khi đã có hơi men, người anh trai kia tuyên bố với mọi người rằng: "Nhà đó là nhà của tôi, còn thằng Tuấn chỉ là con ngoài giá thú nên không có tư cách gì ở trong nhà này". Vì chồng tôi nghĩ thương mẹ nên đã không muốn làm ầm chuyện lên. Nhưng tôi biết anh rất là buồn khi có một người anh trai như vậy.
Có lẽ cũng trong thời gian bị áp lực như vậy nên sau khi cưới nhau hơn một năm mà chúng tôi vẫn chưa có con. Gần Tết năm ngoái mẹ chồng tôi bị bắt, trong thời gian bị bắt bà có giao hết giấy tờ nhà cho chúng tôi. Và có dặn dò chúng tôi một số chuyện, khi người anh chồng kia biết tin anh ấy bảo vợ chồng tôi bán căn nhà này đi để chạy chữa cho mẹ anh, nhưng hai vợ chồng tôi không đồng ý bán nhà mà đi vay mượn tiền để chạy án cho bà.
Người ta thường bảo "đã nghèo lại mắc cái eo". Cái lúc khó khăn nhất thì tôi lại có thai, cuộc sống vốn đã khó khăn thì lại khó khăn hơn. Tôi bàn với anh bán hết những đồ có giá trị trong nhà để về quê làm ăn, còn nhà thì để cho người ta thuê.
Khi anh chồng biết tin chúng tôi dọn về quê để buôn bán anh đã xuống phá khoá vào nhà để ở, chúng tôi cũng biết trước mục đích của anh khi xuống Hà Nội nên hai đứa đã bán hết đồ có giá trị đi. Số tiền chúng tôi phải bỏ ra để chạy chữa cho mẹ chồng cũng ngót nghét trăm triệu. Nhưng tôi chợt nhận ra những gì vợ chồng tôi làm mọi người trong họ hàng của anh biết nhưng họ coi đó chả là gì trong mắt họ cả.
Tôi có bầu tới bây giờ cũng được 5 tháng nhưng chưa bao giờ tôi nhận được một lời hỏi thăm từ phía họ hàng nhà chồng cả. Nhưng dì của anh lại trách móc tôi, bảo anh về xem lại vợ đi, chả bao giờ gọi điện cho dì hỏi thăm. Tôi thiết nghĩ vợ chồng tôi đã có trách nhiệm lo hết cho mẹ anh thì cần gì phải gọi dì nữa. Liệu chúng tôi đã làm gì sai để mọi người phải nghĩ như vậy? Chúng tôi phải làm gì đây khi anh chồng ngày càng quá đáng.
Theo VNE
Tôi bị anh chồng cưỡng hiếp Cái ngày định mệnh đó tôi nhớ rõ như in, tôi đang loay hoay giặt giũ trên tầng thì anh trai chồng về. Tôi quen và quyết định cưới anh một cách chóng vánh vì khi đó tôi đã 30 tuổi còn anh thì bước sang tuổi 34. Trước khi cưới tôi và anh không có thời gian tìm hiểu nhau chỉ qua...