Anh trai chồng cho rằng tôi chỉ ăn bám
Tôi và chồng cùng làm việc tại TP HCM, thu nhập ổn định, con gái nhỏ dưới 12 tháng gửi ngoại chăm sóc.
Vì sợ con thiếu thốn tình cảm, vợ chồng tôi quyết định một người nghỉ việc về quê tạm chăm con 6 tháng, đợi con lớn chút rồi vào cùng bố mẹ và người đó tất nhiên là tôi. Tôi không có ý định chỉ về chăm con thôi, còn xin việc ở quê để tiện chăm sóc con và phụ chồng. Vấn đề không có gì đáng nói khi anh chồng nghĩ tôi không đi làm mà về chăm con thôi, anh bảo: “Vậy nay một người làm nuôi 3 cái miệng ăn à”?
Tôi không muốn đôi co với nên im lặng và về tâm sự với chồng, chỉ mong chồng hiểu và an ủi, không yêu cầu gì nhiều thêm. Chồng lại như tát nước vào mặt tôi lần hai khi bảo tôi suy nghĩ phức tạp, rằng anh trai chồng không ý gì, nói đùa vậy thôi. Nếu anh chồng ít chữ tôi không nói gì, đằng này anh làm trong cơ quan nhà nước, học đại học ra, nói câu đó lại bảo nói đùa.
Không những thế, chồng quay sang nói tôi: “Nếu sau này anh lỡ thất nghiệp chắc không sống nổi với em”. Tất nhiên tôi thấy mình bị dồn nén và buộc miệng nói: “Chồng vậy vứt đi”, kết quả hai chữ “ly hôn” lại được chồng nói ra. Xin mọi người cho ý kiến về câu nói của anh chồng tôi.
Tôi khó xử vì anh trai chồng 40 tuổi vẫn không chịu đi làm
Anh chồng tôi 40 tuổi vẫn ở nhà ăn bám, sẵn sàng xin tiền em dâu mua sắm. Gánh nặng kinh tế nuôi 2 đứa con và anh chồng khiến tôi kiệt quệ.
Tôi năm nay 38 tuổi, về làm dâu nhà chồng đã 15 năm. Bố mẹ chồng tôi có 2 trai, 1 gái. Em gái chồng vào TP.HCM học rồi lập nghiệp, kết hôn với người trong đó, ngoài này còn 2 người con trai ở cùng bố mẹ.
Video đang HOT
Chồng tôi là con trai thứ nhưng mọi việc gia đình, từ lớn đến nhỏ, một tay anh quán xuyến, chẳng khác nào con trai trưởng.
Một năm có bao nhiêu đám giỗ, đối nội, đối ngoại anh cũng thay bố mẹ đảm nhiệm. Nhà có việc gì cần đến tài chính, bố mẹ cũng gọi chồng tôi ra trao đổi, bàn bạc để anh lo.
Ngược lại với em trai, anh chồng tôi đến bây giờ 40 tuổi vẫn vô tư ở nhà ăn bám bố mẹ. Từ ngày tôi về đây ở, chưa bao giờ thấy anh cầm chiếc chổi quét nhà, rửa bát đĩa.
Bữa cơm bày biện ra mâm, tôi phải gọi mãi anh mới đủng đỉnh xuống, ăn xong lại leo lên tầng xem phim, ăn quà vặt.
Quần áo mặc xong, vứt lay lắt khắp nhà, tôi phải cặm cụi đi thu dọn. Em dâu nhắc nhở, anh chồng tôi chỉ ậm ừ, có lúc còn mặt mày cau có, tỏ ý khó chịu.
Thấy anh không tiếp thu, tôi nhờ mẹ chồng tác động. Bà chiều con trai, còn quay ra trách con dâu: "Có mấy cái quần cái áo, chị giặt luôn cho xong, tỵ nạnh làm gì".
Tôi nhắc nhiều lần quá cũng bực, chỉ giặt đồ cho bố mẹ và vợ chồng, con cái. Đồ của anh tôi để nguyên. Anh chồng hậm hực ra mặt, mượn cớ mắng cháu để dằn mặt em dâu.
Trước đây, người quen giới thiệu anh đi làm một vài chỗ. Nơi thì anh chê lương thấp, không bõ công lao động. Nơi anh lại kêu ca công việc nặng nhọc. Công ty phân phối hàng gia dụng, làm nhàn, chế độ đãi ngộ tốt, lương khá, anh đùng đùng bỏ ngang vì cãi nhau tay đôi với đồng nghiệp, trong lúc nóng nảy, anh đánh người ta vỡ đầu.
Chồng tôi phải xách hoa quả, tiền bạc đến thăm, giảng hòa cho mọi việc êm xuôi.
Từ ngày đó, anh thất nghiệp, sống như cây tầm gửi ăn bám gia đình. Nếu chỉ phụ thuộc bố mẹ chồng tôi, tôi cũng không đến mức phải than thở như thế này.
Thế nhưng, anh coi việc vợ chồng tôi nuôi anh là điều hiển nhiên. Mỗi lần ra ngoài tụ tập bạn bè, ăn chơi, mua sắm, anh sẵn sàng xin tiền em dâu.
Lúc chồng tôi làm ăn được, những khoản đó tôi ít để tâm nhưng từ khi xí nghiệp chuyển đổi quy mô hoạt động, ít việc, thu nhập chồng tôi bấp bênh, chỉ đủ anh xăng xe, ăn sáng.
Hai năm trở lại đây, bố mẹ chồng bàn giao hết việc nội trợ, điện nước cho vợ chồng tôi tự tính toán, chi tiêu. Mỗi tháng ông bà đóng góp 10 kg gạo và 1,5 triệu.
Lúc này, mọi thứ dồn hết lên hai vai tôi. Tiền học các con, hiếu hỉ, ốm đau... Gánh nặng kinh tế nuôi 2 đứa con và anh chồng khiến tôi kiệt quệ.
Ngoài căn nhà đang sinh sống, bố mẹ chồng tôi có một căn hộ tập thểt. Ông bà để con trai cả quản lý, cho thuê, lấy tiền tiêu vặt.
Tuy nhiên, từ ngày quản lý, có tiền thuê nhà, anh chồng tôi vẫn tiếp tục ăn bám, không có ý định nộp phí sinh hoạt cho vợ chồng em trai.
Đôi lần, ngồi ăn cơm cả nhà, tôi nhắc khéo, bảo anh phải đóng phí, vì vợ chồng tôi khó khăn, không cáng đáng nổi.
Anh bỏ ngoài tai, coi như chưa nghe thấy gì. Họ hàng khuyên anh lấy vợ, dọn ra ngoài sống, anh tuyên bố, ở vậy cho sướng, khỏi phải lo cho ai lại có cơm ăn, áo mặc thoải mái. Tôi bảo chồng nói với anh cho rõ ràng, chồng tôi lại sợ mất tình cảm anh em.
Tôi phát ốm vì ông anh chồng lười biếng này. Các bạn có cao kiến gì trong rường hợp của tôi hay không? Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Người phụ nữ thành công khi có đầy đủ 4 đặc điểm này, chứ không phải hơn nhau ở tấm chồng Nhiều người thường nói 'Phụ nữ hơn thua nhau ở tấm chồng' nhưng trên thực tế điều này không chính xác. Một người phụ nữ thành đạt, có cuộc sống tốt chưa hẳn đã do người chồng. Đơn giản vì họ sở hữu những 'đặc quyền' sau. Phụ nữ hạnh phúc thành công - Độc lập về tài chính Đây là một trong...