“Anh trả em bao nhiêu tiền?”
Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không bao giờ xa em.
Khi vợ anh biết được chồng mình ngoại tình, chị ta đã đến và đòi lại căn hộ mà anh đã giấu diếm vợ để mua cho tôi… Vậy là niềm tin vào người đàn ông tôi hết mực yêu thương cũng không còn nữa, anh ta đã không thể đứng về phía tôi, không thể bảo vệ cho tôi trước những lời lẽ đay nghiến của vợ mình.
Dưới con đường, mùi hoa sữa rất gắt…
“Ngửi lâu sẽ chóng mặt đấy! Em rất hay nhức đầu… vậy còn thích…”. “Em muốn lãng mạn, bắt mình phải yêu, yêu đặc biệt một loài hoa, như yêu đặc biệt anh…”.
Khi yêu người ta đều nhìn mọi thứ màu hồng như vậy đó!
Tôi xinh xắn, trẻ trung hơn người đàn ông đó. Chúng tôi có một quãng thời gian dài bên nhau nếm đủ mọi buồn, vui, hờn giận như bao lứa đôi khác. Người đàn ông đó không bao giờ nói xấu về vợ mình, chỉ đơn giản là có được ở tôi một tình yêu chân thực, đầy đủ cảm xúc… Tôi say mê và ngưỡng mộ người đàn ông đó, tới mức từ bỏ người yêu hiện tại để toan tính về một gia đình nhỏ. Cũng từng cố gắng để có con, cũng từng hi sinh, lo lắng cho nhau giống như một cặp vợ chồng thật sự.
Video đang HOT
Người đàn ông đó yêu tôi, tôi không hề nghi ngờ, để rồi lặng lẽ hi sinh đi bên cạnh gia đình người ta…
Em bắt mình phải yêu, yêu đặc biệt một loài hoa… như yêu đặc biệt anh…
Một ngày, người ta không thể giấu khi yêu… Vợ người đàn ông ấy lấy lại căn hộ, tôi mất nhà… Không sao! Nhưng quan trọng là tôi mất lòng tin. Tôi từng được nghe về những câu đại loại “Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không bao giờ xa em. Nếu làm quá, anh sẽ bỏ tất cả! Anh là một thằng đàn ông… em không hiểu anh đâu… anh không phải kẻ hèn nhát.” .
Bây giờ…
“Đó là sự ngộ nhận” – người đàn ông lên tiếng.
Tại sao? Người đàn ông của tôi? Người hứa sẽ bên tôi, hay chính xác để tôi hứa bên họ suốt cuộc đời lại có thể hèn nhát như thế? Tôi không cố gắng níu kéo, chỉ lặng lẽ đổ lỗi cho số phận. Không ai bảo vệ những người như tôi và người đàn ông đó phải cư xử như vậy.
Xa. Tôi hụt hẫng, chênh vênh. Thói quen được che chở từ phía người đàn ông đó khiến tôi hoang mang. Tôi nhận ra mình đã rất yêu, yêu đến mức có thể tha thứ và chấp nhận tất cả. Tôi mù quáng và bắt đầu bị điều khiển. Người đàn ông tuyên bố thẳng thắn hơn, sẽ không bao giờ bỏ gia đình, sẽ vẫn yêu tôi, sẽ bên tôi khi trống vắng, sẽ để tôi tự do tạo lập mối quan hệ mới và giúp đỡ khi tôi khó khăn… Tôi ê chề lắm, cảm giác nhục nhã không thể nào gột rửa.
Tôi tốt nghiệp đại học. Bao năm tôi dừng lại bên người đàn ông của mình, không cầu toàn, không tham vọng nhiều, tôi yên tâm làm “vợ”… để giờ đây, tôi chới với đến thế sao? Tôi đã không đề phòng, đã đặt hạnh phúc của mình không đúng chỗ. Đã sai lầm? Đã phiêu liêu?
Không biết tới khi nào tôi không còn nhớ người đàn ông đó nữa…
Tôi ra đi, danh dự tổn thương, niềm tin bị đánh cắp… Tôi vẫn im lặng và vẫn nuôi hy vọng. Tôi nhanh chóng có bạn mới, một sự khỏa lấp như vốn dĩ của nó. Nhưng tôi không nguôi nhớ về người đàn ông một thời đó, tôi can đảm bấm số điện thoại… “Anh không thể bao sân!”. “Vậy xong thì trả tiền cho mỗi lần…” – Tôi khiêu khích.
Ba hôm sau
- Em rảnh không?
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Đi nhé! Ở chỗ cũ…
- Anh nghĩ tôi là gì?
- Là gì cũng được… Như em đã nói mà!
- Anh trả bao nhiêu?
- …
Tôi bật khóc, nức nở và thay số điện thoại.
Không biết tới khi nào tôi không còn nhớ người đàn ông đó nữa, nhưng đâu đó nhìn trên đường đời tôi vẫn thấy những gương mặt rất quen, những ánh nhìn tương tự, những bộ mặt của đàn ông. Đúng rồi họ giống nhau, giống đến kỳ lạ!
Hoa Dẻ (Theo Bưu Điện Việt Nam)