Anh tốt nhưng thất học
Em là sinh viên đàng hoàng còn anh thì chỉ tốt nghiệp cấp 3.
Em và anh quen nhau đã được 10 năm rồi, khi bọn em còn học chung thời THPT, nhưng đến khi em đi học năm thứ 2 đại học thì mới chính thức yêu nhau. Em học đại học trên Hà Nội, còn anh học nghề ở quê nhà. Em yêu anh vì tính chăm chỉ, hiền lành, chịu khó, anh là một người lành tính, rất yêu thương và chiều em. Từ nhà đến thành phố rất xa nên 1 năm bọn em chỉ gặp nhau 1,2 lần nhưng do biết tính tình nhau nên bọn em rất tin tưởng nhau, chưa bao giờ em nghi ngờ gì anh và anh cũng vậy. Anh luôn tôn trọng và yêu thương em, em cảm thấy rất bình yên khi ở bên anh.
Do là con trai một của gia đình (gia đình anh cũng đựơc coi là khá) nên anh làm gần nhà (nhà ít nguời nên bố mẹ không cho anh đi làm xa), anh có đi làm, tiền lương cũng không đựơc nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn mua đồ cho em, em thích gì trong khả năng của mình có thì không bao giờ anh tiếc cả.
Nhưng ở quê đi làm cũng chẳng đựơc nhiều nên nhà anh mở cửa hàng cho anh buôn bán, mở cửa hàng thì thu nhập cũng khá hơn, gia đình anh cũng có điều kiện nên cuộc sống nói chung là cũng ổn định.
Rồi khi em học xong đại học bố mẹ em biết chuyện bọn em yêu nhau, bố mẹ rất phản đối vì cho rằng em học hành đàng hoàng ra, mà yêu người như vậy là không đựợc, bố mẹ hy vọng nhiều vào em lắm, nhưng nói em không được, me quay sang nói anh không đựơc quen em nữa, nhưng cả 2 đứa em đều quyết tâm không xa nhau.
Sau đó em ra trường và xin đi làm ở Bắc Ninh gần thành phố em học để chờ lấy bằng và học thêm một chứng chỉ nghề nữa. Dần dần thì với tính cách của anh, cách anh đói xử với mọi người trong gia đình em, thật sự là anh rất tốt, nên bố mẹ em chấp nhận anh, mặc dù vẫn muốn em quen người khác có điều kiện tốt hơn trên chỗ em làm và sống ở trên đó cho đỡ khổ hơn ở quê.
Rồi Bắc Ninh, nơi mà em làm việc tuyển cán bộ nhà nước, em cũng thi đại cho biết nhưng kết quả lại đậu với số điểm cũng khá, bố mẹ em muốn em làm nhà nước cho ổn định và công việc em làm cũng rất phù hợp với mong muốn của em. Em vào làm và nói với anh 1 thời gian sau sẽ xin về quê làm, bố mẹ anh từ trước tới giờ cũng rất quý em, coi em như con dâu trong gia đình, em thật sự rất thoải mái khi qua nhà anh chơi với bố mẹ, em gái anh.
Video đang HOT
Nhưng giờ đây khi em em chuẩn bị tốt nghiệp đại học ra trường, em của em cũng định xin đi làm ở tỉnh em đang làm vì ở đó dễ xin việc hơn ở quê em, bố mẹ em cũng muốn em ở đó rồi cho nhỏ em lên, dần dần cả nhà góp tiền vào mua đất trên đó, cuộc sống trên đó thật sự tốt hơn ở quê em nhiều.
Giờ đây em rất phân vân, bản thân em muốn ở Bắc Ninh, em muốn nhỏ em lên đó cho dễ xin việc,có em ở đó thì nhỏ em mới có chỗ dựa, em muốn mua đất rồi cả nhà lên đó ở nhưng em lại không muốn mất anh, em sợ em sẽ không tìm thấy đựơc người đàn ông tốt như anh. Em múôn anh cùng lên Bắc Ninh với em, nhưng bố mẹ anh không đồng ý, và công việc của anh bây giờ cũng tạm ổn, giờ anh lên Bắc Ninh cũng chưa biết làm gì vì anh cũng không có bằng cấp gì hết, anh sợ chuyện vợ hơn chồng sau này về sống lại gặp nhiều mâu thuẫu, rồi anh lo khi anh đi xa, bố mẹ ở nhà không ai chăm sóc, em gái thì cũng phải đi lấy chồng, ở nhà chồng thôi.
Anh tốt với em nhưng lại không có việc làm ổn định (Ảnh minh họa)
Giờ em không biết phải làm sao hết, chẳng lẽ tình cảm của bọn em giành cho nhau từng đó năm, trải qua bao nhiêu chuyện giờ lại phải chấm dứt thế sao, sau này em có phải hối hận về chuyện này không? Em lên chọn con đường nào cho mình? Ở lại Bắc Ninh em có nhiều thứ, rồi tuơng lai cũng sẽ tốt hơn, nhưng em lại mất anh-người em yêu thương.
Em mong nhận đựơc sự tư vần của báo và các bạn đọc sớm cho em, em xin chân thành cám ơn! (Em gái)
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua câu chuyện của em, chị hiểu em là một cô gái còn trẻ mới ra trường, đã có người yêu từ thời PTTH, tuy nhiên, do chênh lệch khoảng cách trình độ, cộng với những điều chưa như ý về công việc nên hai người hiện đang gặp nhiều rắc rối.
Quả thật, khi yêu thì mọi thứ đều đẹp, em và anh ấy quen từ thời cấp 3, nhiều kỷ niệm, em thấy anh ấy là người tốt nhất đã từng gặp, do đó, em vượt lên mọi khoảng cách để yêu và muốn gắn bó với anh ấy.
Tuy nhiên, khi phải đối mặt với những khó khăn trong công việc, cuộc sống trong tương lai, người ta không thể chỉ nghĩ tới tình yêu được. Công việc giữa thời buổi khó khăn này không phải là dễ, vì thế nếu như ra trường xin được việc tốt thì đó là một may mắn với bất kì sinh viên nào.
Nếu như em có công việc tốt, có tương lai, thì khi đó, nhiều cơ hội khác sẽ đến với em. Có thể em sẽ tìm được người tốt và yêu em hơn cả anh ấy. Do đó, hãy cân nhắc và lựa chọn. Bố mẹ em nuôi em ăn học thành người cũng sẽ buồn nếu như em lấy một người không có công việc, không lo được cuộc sống cho em.
Khi yêu chưa phải lo lắng đến cuộc sống và kinh tế, nhưng lấy nhau thì khác. Nếu người chồng mà thua kém vợ thì sẽ dẫn đến chênh lệch trong gia đình và nhiều mâu thuẫn xảy ra. Người chồng không có ý chí vươn lên thì sẽ lại càng khiến gia đình khó khăn, tan vỡ.
Vì thế, trước tiên em hãy lo công việc và học hành cho tốt. Em nên động viên anh ấy đi học tại chức hay một lớp gì đó để có bằng cấp. Tương lai còn dài, nếu anh ấy chịu khó ham học thì sau này cũng sẽ có tương lai, khi đó hai người vẫn có thể đến với nhau. Còn nếu anh ấy vẫn mãi như thế thì sẽ phụ thuộc vào số phận và chuyện chia tay là tất yếu xảy ra. Trong cuộc sống đôi khi mình phải chấp nhận những điều không như mong muốn em ạ.
Chúc em may mắn, hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng không tha thứ cho quá khứ của vợ
Tôi đã cởi bỏ những mặc cảm đó ra khỏi người mình thì anh lại là người buộc nó vào người anh. Anh không thể quên được quá khứ đó của tôi và nó đã thôi thúc anh đòi ly hôn.
Tôi và anh (chồng tôi bây giờ) đến với nhau thật tình cờ. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn, anh là một người bình thường không thu hút như bao chàng trai khác. Nhưng ngược lại anh lại không hoa văn, không mật ngọt như những người khác. Anh là một người thẳng tính.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến chúng tôi đã yêu nhau và tình yêu đó được đáp trả bằng một đám cưới được sự chúc phúc của hai bên gia đình và bạn bè. Một đứa bé trai kháu khỉnh ra đời, cuộc sống của vợ chồng tôi tưởng chừng như không có gì thay đổi được vì nó quá hạnh phúc. Nhưng cái ngày định mệnh đó đã đến, điều mà tôi luôn lo sợ.
Tôi sống với chồng tôi được 3 năm, 3 năm đó rất hạnh phúc nhưng đó cũng là quãng thời gian mà tôi dày vò nhất, lương tâm tôi không bao giờ được thanh thản, tôi chỉ biết tự nhủ với bản thân mình hãy sống làm sao cho xứng đáng với những gì mà tôi đang có, nhưng làm sao mà nó khó đến vậy?
Trước khi tôi đến với anh tôi đã yêu một người khác, một tình yêu bồng bột của tuổi trẻ, một sự tò mò của tuổi mới lớn. Do còn trẻ chúng tôi không thể xác định được đâu là đúng đâu là sai và vượt dào với người ấy là điều khiến tôi ân hận suốt bấy lâu nay. Chúng tôi đã chia tay trong sự bình thản của cả hai mà không có ai oán trách ai cả, và chỉ có tôi là tự trách bản thân mình.
Trước khi cưới tôi đã trao cái ngàn vàng đó cho chồng tôi mặc dù nó không còn trong trắng nhưng với tôi đó mới thật là hạnh phúc, là giây phúc hạnh phúc nhất mà tôi cảm nhận được. Anh đã cho tôi sống lại những gì mà tôi đã mất. Và rồi một hôm anh đã hỏi tôi về quá khứ, một quá khứ mà tôi đã chôn chặt bấy lâu nay. Anh đã động viên tôi và đã cho tôi chỗ dựa vững chắc nhất để tôi được chia sẻ mọi thứ mà tôi đã chôn kín bấy lâu nay. Nhưng không mọi thứ đã không như những gì tôi nghĩ, không như những gì anh nói.
Tôi đã cởi bỏ những thứ mặc cảm đó ra khỏi người mình thì anh lại là người buộc nó vào người anh. Anh không thể quên được quá khứ đó của tôi. Tôi đã ân hận rất nhiều khi không nói sự thật cho anh biết trước khi diễn ra đám cưới, để đến bây giờ cả hai đã lâm vào con đường bế tắc. Anh nói "Anh yêu tôi và con rất nhiều nhưng tình yêu đó không đủ để xoá bỏ mọi quá khứ của em trong đầu anh".
Tôi đã đau khổ và khóc rất nhiều để cầu xin anh tha thứ. Tôi làm tất cả những gì anh muốn miễn sao anh thấy thoải mái là được. Nhưng mọi thứ tôi làm đều trở nên vô nghĩa, vì trong anh cái tôi nó đã trỗi dậy quá lớn và nó đã thôi thúc anh đòi ly hôn. Và điều đó là không thể đối với tôi, anh và con là 2 người quan trọng nhất đời tôi, nếu tôi mất họ chắc tôi sẽ không thể sống được.
Các bạn ơi hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì bây giờ, làm gì để giữ được hạnh phúc của mình đây, làm gì để cho chồng tôi xoá bỏ được cái quá khứ đó trong đầu
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chờ cưới, anh bỗng lảng ra Gia đình em và anh ấy đều mong hai người thành đôi, nhưng giờ anh lạnh nhạt. Em đang hụt hẫng lắm. Cái tuổi 27 không còn là nhỏ, để có thể giận hờn vu vơ trong tình yêu. Em cũng biết là mình nên làm thế nào và không nên làm thế nào. Thế nhưng, giờ đây anh ấy đang xa lánh...