Anh tôi bị “đào mỏ” triệt để mà không biết
Chị ấy đòi mua mọi thứ, túi xách Gucci mới, giày dép, quần áo đủ hiệu nổi tiếng, nếu không Parkson thì cũng phải là Diamond, Zen plaza… Anh tôi mù quáng lúc nào cũng gật đầu răm rắp mà rút tiền xoèn xoẹt không tiếc tay.
ảnh minh họa
Là sinh viên năm cuối đại học kiến trúc, anh trai tôi quen một chị cùng khóa tên My, chị ấy thuộc loại gia đình bình thường trong khi gia đình tôi khá hơn gấp mấy lần. Phải chăng vì sự giàu có đó mà chị ấy lợi dụng anh tôi?
Khi bắt đầu quen chị cũng là lúc ba mẹ tôi đi công tác nước ngoài, vậy nên mới được một tuần mà chị ấy vòi vĩnh anh tôi đủ thứ. Vào nhà tôi, chị ấy lục lọi mọi ngăn tủ đựng trang sức, tủ quần áo của cả nhà, và đặc biệt là của tôi! Anh tôi yêu chị say đắm đến độ xem những hành động đó là bình thường (!??). Xem xét xong, chị ấy đòi anh chở đi mua sắm, vì ở nhà còn mình tôi nên anh phải chở tôi theo. Và hầu như tối nào cũng vậy, chị ấy đòi mua mọi thứ, túi xách Gucci mới, giày dép, quần áo đủ hiệu nổi tiếng, nếu không Parkson thì cũng phải là Diamond, Zen plaza… Anh tôi mù quáng lúc nào cũng gật đầu răm rắp mà rút tiền xoèn xoẹt không tiếc tay.
Video đang HOT
Đi ăn chị cũng đòi đi nhà hàng sang trọng phải theo kiểu cửa kín hết, điều hòa mát lạnh bên trong, món tây món tàu đủ cả, không thì đòi nhịn. Anh tôi sợ chị đói này nọ nên chấp nhận không chút chần chừ. Bố mẹ tôi đi công tác nhưng không quên gửi tiền về cho anh em tiêu xài, nhưng không hề biết chuyện anh quen chị My. Tiền gửi về anh xin nhiều hơn vì “Đồ ăn đắt đỏ, hai anh em thường xuyên ăn tiệm chứ không biết nấu nướng”. Bố mẹ tôi thương hai anh em nên chấp thuận. Kém anh có 1 tuổi, học khóa dưới, tôi nghe lũ bạn kháo nhau chị My khóa trên dạo này ăn uống trong trường không phải bỏ một xu nào, muốn mua gì thì chỉ cần khoe hôm nay, mai đã có. Không cần nghĩ cũng biết là anh tôi đáp ứng cho chị ấy.
Gần đây, chị ấy còn nói dối với anh tôi là “điện thoại của em bị mất cắp”, vậy là anh tôi tức tốc dẫn đi mua điện thoại khác, mắc gấp đôi để tiện liên lạc. Cứ như vậy thì tiền bạc của gia đình tôi sẽ còn đội nón ra đi thế nào nữa, trong khi anh đang hạnh phúc đến mù quáng, mà tôi ý kiến thì anh bảo tôi ghen tị, tôi xấu với người anh yêu. Tôi thực sự bất lực trước việc này, nếu nói với ba mẹ chắc 2 người sẽ buồn lắm. Bây giờ tôi phải làm sao???
Theo Kenh14
Để con dâu đi lấy chồng
3 năm qua, là quãng thời gian quá dài và tôi nghĩ, mình đã quá ích kỉ khi cứ giữ mãi cô con dâu của mình.
Sinh ra một cậu con trai, tôi ước mơ mình có cháu nội, có cô con dâu tốt biết bao. Và rồi, sự mong mỏi của tôi cũng được báo đáp khi con trai dẫn bạn gái về ra mắt mà lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hiền lành, ngoan ngoãn. Tôi vui mừng lắm vì sau nhiều lần giục giã, cuối cùng thì con trai cũng chịu nghe lời mẹ.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau muộn, chỉ sinh được một cậu con trai. Con trai đi học, có công việc tốt và chỉ cần đợi lấy vợ và sinh con nữa là ổn. Cái ngày con trai lấy vợ, tôi mừng lắm, một sự kiện trọng đại của gia đình tôi, sự kiện mà chúng tôi sẽ trở thành bố mẹ chồng và có thể là ông bà nội.
Con dâu tôi rất ngoan, hiền, đó là điều tôi hài lòng nhất. Nhiều khi tôi nghĩ, chắc ông trời thương nhà tôi neo người nên đã giúp đỡ chúng tôi, cho con tôi cưới được một người vợ tốt. Ngày ngày tôi mong các cháu sớm có con để tôi có cháu gọi là cháu nội. Nhưng mong mỏi mãi, tận tới gần 2 năm sau, con tôi vẫn chưa có bầu. Tôi buồn quá, giục chúng đi chữa trị. Nhưng tôi cứ nghĩ chắc chắn là do con dâu tôi vì con trai tôi xưa nay khỏe mạnh, lại không chơi bời, chẳng có lý nào lại do nó. Nên nhiều lần, dù có hơi ích kỉ nhưng tôi vẫn nói bóng gió rằng, tại con dâu nên chúng tôi mãi không có cháu.
Con dâu tôi buồn và cũng hay khóc thầm. Một thời gian sau, con trai tôi thông báo việc mình là nguyên nhân khiến khó có con, tôi hoảng quá.
Biết tin con trai tôi khó sinh, tôi buồn lắm. Tôi thấy có lỗi với con dâu vì đã nghi oan cho con. Thời gian đó, tôi cứ gần gũi, cố gắng động viên con dâu kiên trì, vượt quá khó khăn này. Cô con dâu tốt bụng của tôi đã khóc lóc và bằng lòng, nói sẽ cùng gia đình tôi cố gắng để ông bà có cháu nội. Nghe con nói, tôi xúc động lắm. Thì ra, con luôn luôn nghĩ cho gia đình tôi, vậy mà tôi lại cứ đổ lỗi cho con.
Bây giờ thì đã hơn 3 năm trôi qua, cũng đã cố gắng rất nhiều mà không có kết quả. Tôi buồn phiền và đã tính chuyện, để con dâu đi lấy chồng.
Tôi khuyên con trai tôi, nếu có yêu vợ thì để cho vợ chọn con đường đi của mình. Tôi không muốn vì gia đình mình mà con dâu phải khổ sở. Tôi cũng không muốn con dâu phải suy nghĩ về việc này. Sống với người chồng không thể sinh con, tôi còn níu kéo con làm gì. Phụ nữ, ai chẳng mong được làm mẹ, chẳng lẽ tôi lại ích kỉ giữ con lại cho tới khi hết tuổi thanh xuân, lại khó sinh con sao.
Tiếc con dâu tốt lắm, nhưng tôi không còn cách nào khác, đành lòng để con đi lấy chồng. Chỉ hi vọng, ông trời sẽ mỉm cười với chúng tôi, hi vọng rồi con dâu tôi sẽ hạnh phúc và một ngày nào đó, biết đâu con trai tôi khỏi bệnh, khi đó, tôi có thể sẽ cưới vợ hai cho con dù là không muốn chút nào. Nhưng làm sao tôi ích kỉ bắt con dâu mình chờ đợi không hi vọng được?
Theo VNE
Ở rể mà vẫn chửi vợ suốt ngày Khi mọi thứ đã an bài, chị mới cảm thấy, những gì mình tự ý quyết định trước đây là sai lầm. Có lẽ đó là cái giá phải trả cho chị khi chị không nghe lời bố mẹ, cứ cố sống cố chết yêu anh, người đàn ông mà chị cho là định mệnh của đời mình. Ngày đó, chị gặp anh...