Anh tỏ tình bằng bữa ăn tự nấu
Chẳng ai nghĩ ‘mặt trăng, mặt trời’ lại lấy nhau. Đến khi làm chồng, anh lo toan đủ thứ, cả lúc phải nằm viện cũng nghĩ cho tôi.
Dân miền Trung đa phần rất cục bộ, người miền Trung thường không thích đi xa. Tôi là một đứa con gái miền Trung được cưng chiều từ nhỏ nên xa gia đình có lẽ là một áp lực ghê gớm. Trước ngày tôi nhập học vào Đà Nẵng, mẹ nói: “ Làm thế nào thì làm, đừng dẫn về một đứa con trai Bắc, con nha!”.
Ngày đầu tiên nhập học, anh được cô chọn làm lớp trưởng. Tôi ghét lắm, không hiểu vì lý do gì. Ngày thứ hai họp mặt lớp, anh oai phong lên bảng dẫn dắt chương trình giao lưu cá nhân. Tôi nhìn anh với con mắt rất khinh, người gì đâu mà tóc xoắn tít thò lò, giống hệt như đang đội trên đầu một cái rế để nhắc nồi cơm (người miền Trung hay gọi như thế), đã thế lại con dẻo miệng. Tôi ghét nhất những đứa con trai dẻo miệng.
Ba năm học đại học trôi qua, tôi không ấn tượng gì với anh lắm, ngoại trừ một lần anh bảo: “Tay con gái gì mà thô thế, xấu thế!”. Tôi trả lời: “Kệ tui, tay tui xấu tui lấy thằng chồng tay đẹp, cũng không lấy thằng tay xấu như ông”. Lần thứ hai là đại hội lớp năm 4, lúc đó, anh đã thôi không làm lớp trưởng và tôi giữ chức lớp phó học tập. “Các bạn cán sự chỉ là những người họ Hứa, hứa nhiều với lớp nhưng không làm được bao nhiêu”, anh đã nói trước lớp như vậy đấy. Tôi phản pháo: “Nếu cảm thấy người ta không làm được nhiều thì các bạn cũng khoan nói, hãy xem lại mình, mình đã làm được gì cho lớp, tại sao mình không cố gắng thay vào vị trí của người khác để trực tiếp thực hiện những điều mình mong muốn. Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”. Ra về, hai đứa nhìn nhau, cười rất tươi nhưng trong lòng thì ghét nhau vô cùng(Tôi nghĩ thế).
Bẵng đi vài tháng, thầy gọi tôi vào sân golf Điện Ngọc (Quảng Nam) để học tập kinh nghiệm làm môi trường. Nhưng ngày ấy, tôi không có xe máy và cả lớp cũng không nhiều người có. Tôi nghĩ đến anh, một suy nghĩ đơn giản là nếu nhờ được thì tốt mà không được thì cũng không sao. Thế nhưng anh lại đồng ý chở tôi vào Quảng Nam, những 30km. Thầy cứ tưởng là tôi có bạn trai. Thầy nhiệt tình, hồ hởi và anh cũng không kém. Bình thường nhìn nhau đã thấy ghét, sao hôm nay lại nhiệt tình với nhau đến thế, rót nước, gắp thức ăn, che dù cho tôi. Đến lúc chiều về, trời đổ mưa, mưa ầm ầm như trút nước. Kính cận mà đi xe ngày mưa trông thật tội nghiệp. Tôi bảo thay tài nhưng anh nhất quyết không chịu. Thế là ngồi sau xe anh, tôi để tay lên lưng anh, cảm giác thật ấm áp vô cùng. “Chưa bao giờ mình có cảm giác ấm áp như thế này”, tôi buột miệng.
Video đang HOT
Sau ngày hôm đó, tôi không còn ghét anh nữa. Có lẽ cơn mưa trút nước chiều qua đã xua đi cảm giác ghét cay, ghét đắng người con trai đó. Những dòng tin nhắn hỏi thăm, quan tâm nhiều hơn. Anh mời tôi lên nhà ăn cơm. Anh xung phong đi chợ và chuẩn bị nấu nướng tất cả mọi thứ trước khi xuống đón tôi. Ngày hôm đó, ăn cơm xong, anh ngỏ lời: “Làm người yêu mình nhé!”. Thế là từ đấy, tôi yêu anh và những lần đi chơi trở nên đều đặn hơn. Khi lớp phát hiện ra, mọi người mới chứng minh được định lý “ghét của nào, trời trao của ấy”.
Ra trường, tôi chắc chắn là sẽ bỏ anh vì quyết không để mẹ buồn. Thế nhưng, không hiểu lý do vì sao xa anh, tôi không chịu được. Chỉ một cái tết thôi, tôi đã nhớ anh đến rũ rượi. Anh quyết định vào nhà hỏi cưới tôi. Giờ anh đón tôi ra Đà Nẵng ở, tôi không phải làm dâu. Mọi việc anh đều giúp đỡ tôi, kể cả việc học, việc làm, dọn dẹp nhà cửa. Mẹ tôi cũng đã thương anh nhiều hơn và cũng không cục bộ như trước nữa. Tôi tự nhủ, số phận tôi sướng nhất trên đời.
Bây giờ đã cưới nhau rồi, ghép tất cả những mảng ký ức, tôi mới biết anh có lẽ đã thích tôi từ lâu. Có một lần, anh đi chơi miền biên giới Quảng Trị, trước khi đi, anh nhắn tin bảo tôi sẽ nghỉ học ít hôm. Đến khi về, anh mang quà lên phòng trọ cho tôi trước con mắt ngỡ ngàng của mấy đứa bạn cùng phòng. Anh biết tôi thích đọc truyện về Bác Hồ nên sinh nhật tôi, anh không quên tặng tôi những quyển sách và đĩa về Hồ Chí Minh. Về quê vào Tết, anh mang cốm làng vòng, đủ các loại mứt Hà Nội để tôi thưởng thức. Có một lần lại vẽ tranh về tôi lúc đang ngồi học cùng với mấy đứa bạn và đem khoe với tôi. Ngẫm lại, tôi tự thấy mình vô tình quá.
Anh đi làm, bận rộn, có những lúc đi nhậu với bạn bè về khuya, tôi gắt gỏng, mọi người trên công ty biết được, bảo tôi là Sư tử Hà Đông. Tôi mặc kệ, chẳng thèm quan tâm. Anh đi làm, được nghỉ ngày chủ nhật, thế là tổng vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa, một tay làm làm tất. Còn tôi ngồi lướt web và tự nhủ mình sướng nhất trên đời.
Bỗng một ngày, anh gầy hẳn đi, sút những 15kg. Tôi sửng sốt, đi khám bệnh mới biết anh bị viêm phổi do lao lực và phải nhập viện gấp. Nằm trên giường bệnh, anh bảo: “Thôi, bé đừng khóc nữa, anh sẽ khỏi mà. Cũng không phải trực cho anh đâu, cứ về nhà nghỉ ngơi, ăn uống cho điều độ. Thuốc vừa rồi bé đã uống hết chưa? Hôm nào về anh chở bé đi mua tiếp nhé. Không phải lo cho anh đâu”. Tôi ra khỏi phòng mà nước mắt như mưa, cơn mưa to không khác gì cơn mưa lần đầu tiên tôi yêu anh. Tôi sợ lời bác sĩ, sợ vụt mất anh trong đời.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bệnh tật đẩy mình xa anh
Mình nguyện đi cùng anh đến cuối cuộc đời nhưng càng cố xích gần thì anh lại trốn chạy, không cho mình được yêu thương.
Mình vẫn thường đọc những dòng tâm sự của các bạn nên mình rất hiểu nỗi lòng của người trong cuộc. Đôi khi mình vẫn đưa ra lời khuyên cho vài người bạn nhưng giờ đây khi chính mình rơi vào hoàn cảnh ấy, mình cũng không biết làm thế nào nữa.
Mình và anh quen nhau hơn hai năm. Nói là hơn hai năm nhưng chính thức thì chỉ hơn một năm thôi vì trước đó mình chỉ xem anh như một người bạn. Mình quen anh qua sự giới thiệu của cô bạn đồng nghiệp. Ban đầu, mình rất ấn tượng bởi cách nói chuyện táo bạo nhưng lại có duyên của anh. Bọn mình nói chuyện với nhau rất hợp nhưng mình chỉ xem anh là người bạn tốt. Vì lúc ấy mình đã có bạn trai rồi.
Chẳng bao lâu sau, mình và người bạn trai chia tay mà không rõ lý do. Mình rơi vào đau khổ và tuyệt vọng. Mình không biết nói với ai cho vơi bớt nỗi buồn. Mình đã gọi cho anh. Khi biết mình tuyệt vọng, anh nhẹ nhàng động viên và an ủi. Cũng nhờ đó mà mình dần vơi đi đau khổ. Và rồi mình đến với anh lúc nào không hay.
Ban đầu, mình tự kiềm chế chính mình vì "anh thích mấy cô xinh xinh, nói chuyện dịu dàng" còn mình không phải tuýp người đó. Những người bạn của mình lại bảo: "Anh ấy cũng có tình cảm với mày nên mới nói vậy chọc mày đó. Con trai ai mà chẳng vậy. Anh ấy muốn xem mày phản ứng thế nào thôi". Nói thật là có những lúc mình chỉ cười cho qua và có lúc lại giận quá nên bảo mặc anh muốn làm gì thì làm.
Từ lúc quen anh, mình càng hiểu anh nhiều hơn. Lúc nào anh cũng là chỗ dựa tinh thần cho những người thân xung quanh. Bên ngoài vẻ tự tin, lạnh lùng nhưng bên trong lại là một con người hoàn toàn khác. Anh lúc nào cũng nghĩ cho mọi người mà chẳng mấy khi nghĩ cho bản thân anh. Anh chẳng khi nào kể cho mình nghe quá khứ của anh. Nhưng qua cô bạn đồng nghiệp, mình được biết anh từng bị người tình cũ phản bội và lừa dối.
Cô ấy bỏ lại anh với khoản nợ khổng lồ mà giờ đây anh phải gắng làm để trả suốt mấy năm chưa hết. Mình hỏi cô bạn đồng nghiệp thì cô ấy bảo: "Anh ấy sợ mày biết, mày sẽ bỏ nên anh không nói thôi". Lúc ấy, mình như lặng người đi. Mình cũng không biết nói gì. Những lúc ở bên anh, mình cũng không nhắc và không hỏi anh chuyện trong quá khứ. Nhưng dường như anh cũng biết. Mình chỉ động viên anh cố gắng vượt qua.
Rồi anh lại thay đổi công việc mới. Những tưởng mọi việc sẽ khá hơn nhưng cái khốn khổ của cuộc đời vẫn chưa buông tha cho anh. Người bạn của mình, đang là nhân viên cấp dưới của anh cho mình biết là hằng ngày anh phải sử sụng thuốc bổ trợ tim. Nghe tin đó, mình thật sự rất sốc. Lúc ở bên cạnh mình, anh vẫn rất khỏe mạnh mà sao giờ như vậy. Mình không hiểu và không tin điều đó. Mình đã gặp anh để hỏi. Và mình thật sự bất ngờ khi anh nói: "Anh bị bệnh tim lâu rồi em. Trước kia anh bị thấp khớp, chữa không hết nên chuyển qua tim luôn. Gia đình anh không biết".
Nhìn thân hình khỏe mạnh đó mình không nghĩ lại mang quá nhiều đau thương và bệnh tật. Lặng người một lúc lâu, mình hỏi anh: "Vậy hãy để em được ở bên anh cho đến cuối cuộc đời nhé?". Khi nghe câu nói ấy, mình thấy anh cười buồn: "Không được đâu em. Như vậy sẽ đau khổ cho em lắm. Anh không biết anh sẽ còn sống được bao lâu". Nghe anh nói mà lòng mình đau nhói. Chẳng lẽ, anh nghĩ cho người khác nhiều hơn cho chính anh? Anh liệu có biết suy nghĩ của mình lúc đó không? Anh có biết là mình đau khổ thế nào không? Mình thật sự rất muốn ở bên anh cho đến hết đoạn đường còn lại. Nhưng anh có vẻ không muốn vậy. Hay anh nghĩ mình đang thương hại anh?
Thật sự khó khăn càng lúc càng chồng chất lên anh. Mình càng muốn gần gũi và chia sẻ thì anh lại muốn đẩy mình ra xa. Tình yêu của bọn mình vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc như vậy sao? Mình thật sự không biết phải làm thế nào để anh hiểu. Mình phải làm thế nào đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giá như ngày ấy không nông nổi Thì giờ không phải đau khổ vật vã, hối hận vì trót đánh mất cái ngàn vàng. Thì biết làm sao được, anh ta cứ hứa hẹn, cứ nói những lời bay bướm để đưa một đứa con gái như tôi vào mụ mị yêu đương. Lần đầu tiên biết yêu, biết thế nào là cảm giác lãng mạn. Mỗi cái cầm tay,...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Vợ quá mê công việc, tôi lỡ sa vào lưới tình của em nhân viên mới

Con gái tôi 34 tuổi, nhan sắc bình thường nhưng vẫn khăng khăng chỉ lấy đại gia

Chồng cờ bạc nợ gần 1 tỷ đồng, muốn vợ bán nhà để 'làm lại cuộc đời'

Đang hẹn hò vui vẻ, tôi quyết định dừng lại vì bạn trai quá giàu

Tôi suýt bị ô tô cán chết sau cú ngã vì tiếng còi xe tải

Xem phim "Sex Education", người đàn ông cứng rắn như tôi cũng phải đỏ hoe mắt: Thương con nhưng khiến con xa lánh bố

Chị gái 37 tuổi chưa lấy chồng, ai hỏi lý do cũng phì cười với câu trả lời của chị, riêng bố mẹ tôi thì lo lắng đến bạc đầu

Xem phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt", tôi ngán ngẩm nhìn sang chồng, anh kéo chăn trùm hết mặt: CÁI GIÁ QUÁ ĐẮT cho sự ương bướng

Xem phim "Sex Education", tôi tâm đắc rút ra bài học để dạy con trai hư hỏng: 4 chữ vàng thay đổi suy nghĩ, khiến con quay đầu

Ăn liên hoan công ty, nhìn người phục vụ bóc tôm, tôi giật mình thốt gọi "mẹ vợ", hôm sau đi làm, sếp cho tôi nghỉ việc

Mất việc ở tuổi 40, lương trăm triệu thành số 0, vợ chồng cãi vã không hồi kết

Chồng đưa mỗi tháng 10 triệu, đòi mua ô tô hơn 500 triệu đồng
Có thể bạn quan tâm

Kế hoạch viện trợ quân sự của EU cho Ukraine gặp nhiều trở ngại
Thế giới
12:13:08 21/03/2025
6 cách kết hợp với trà xanh giúp giảm cân
Làm đẹp
12:12:26 21/03/2025
Sao nữ Vbiz phát hiện méo miệng và mặt sưng, tức tốc vào bệnh viện kiểm ra và bủn rủn khi nhận kết quả
Sao việt
12:08:04 21/03/2025
Sau Tết Hàn thực, 4 con giáp này gạt bỏ được mọi khó khăn, tiền bạc về ngập lối, càng chăm chỉ càng hưởng lộc
Trắc nghiệm
11:49:51 21/03/2025
Những chặng đường bụi bặm: Ông Nhân không muốn gặp lại vợ, sợ vợ đã có gia đình mới
Phim việt
11:48:22 21/03/2025
Tài tử "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" bất ngờ vì người đi đường cũng trầm trồ trước nhan sắc của con trai
Sao châu á
11:31:09 21/03/2025
Váy sơ mi đẹp bất bại mùa nắng
Thời trang
11:29:45 21/03/2025
Chuyện tình như mơ của chàng trai Hải Phòng từng 200 lần gãy xương
Netizen
11:25:56 21/03/2025
Những điều chưa biết về loài động vật quý hiếm, bí ẩn nhất sông Amazon
Lạ vui
11:15:37 21/03/2025
Văn Hậu chân bó bột, đưa vợ con đi chơi công viên
Sao thể thao
11:12:30 21/03/2025