Anh thay đổi nhiều lắm anh biết không?
Bạn bè nói với em, sau này nhìn lại em sẽ thấy mình của những năm tháng này sao mà ngốc nghếch, yếu đuối đến thế. Em cũng nghĩ như vậy.
Nhưng em không làm cách nào ngăn mình ngừng nhớ anh, ngừng nhớ những năm tháng bên anh được. Đừng bắt em phải quên anh, ít nhất là lúc này, có được không anh?
Ngày…tháng…năm…
Anh thay đổi nhiều lắm anh biết không? Hay là vốn dĩ những gì em biết về anh 5 năm qua chỉ là 1 lớp vỏ bọc cho con người khác của anh?
Ngày trước, anh có bao giờ tự like ảnh mình đăng đâu, mà giờ ảnh anh hôn người ấy, anh thả tim được liền. Chưa nói đến chuyện ngày đó yêu em nhiều thế, anh cũng chỉ đăng hình mình nắm tay nhau, người nhà hỏi người yêu à thì anh chối là bạn bình thường thôi. Giờ thì cả anh và người ấy chắc hạnh phúc lắm. Công khai tình yêu như vậy, còn nói chuyện cơm nước, con cái tương lai cho thiên hạ người ta biết. Ừ, em đố kỵ, em uất ức, nhưng em có tư cách gì thể hiện cho ai thấy đây?
Ngày trước, anh bảo để ảnh tự sướng làm hình nền điện thoại trông rất xấu, em cũng thấy thế nên học theo anh để hình mặc định, hoặc chí ít cũng cố chọn ảnh chụp từ xa cho đỡ vướng mắt. Vậy mà giờ anh để ảnh người ấy làm hình nền. Anh yêu người ấy lắm đúng không? Hay là tình yêu anh dành cho em vốn dĩ chỉ là nhất thời rồi thành thói quen, khó mà từ bỏ?
Video đang HOT
Em còn thấy anh đeo nhẫn nữa, ngón áp út. Ngày trước, anh chỉ đeo ngón giữa thôi mà không phải sao? Anh khác nhiều quá, em sắp không nhận ra nữa rồi…
Ngày ấy, anh luôn lưu luyến không nỡ rời đi dù đã chào nhau đến cả chục lần. Đi rồi anh cũng vẫn cố ngoái nhìn em, nhìn đến nỗi đang đi xe, tay lái vẹo cả đi, nhìn đến khi cả em và anh đều không còn thấy bóng hình của nhau nữa.. Vậy mà giờ chỉ có em cố chờ, cố đợi anh quay lại, em cũng chợt nhận ra, anh không quay lại từ lâu lắm rồi, em nhớ nhất hôm chúng mình quyết định chia tay, anh rồ ga và phóng đi thật nhanh, chỉ có em mãi ngóng theo anh, chờ anh dừng lại và nói với em, “Mình đừng chia tay nữa em nhé”. Nhưng tuyệt nhiên không có…
Ngày đó, mình thấy nhau là nở nụ cười tươi rói rạng ngời. Giờ thì sao? Em nấp sau bức tường thấy anh mà giật mình lấp ló, nửa muốn anh thấy mình, nửa còn lại sợ anh khó xử khi thấy em nên em cứ trốn thôi, anh ở gần thế mà không nhìn thấy em. Anh của em sao giờ xa cách quá.. Thấy em rồi là anh nhăn nhó, đôi lông mày chau lại cảm giác khó chịu lắm. Là thật à? Anh ko muốn thấy em đến vậy sao?
Ngày đó, mình gặp nhau chuyện trò rôm rả. Có bực có hờn cũng xuề xoà kể lể tỉ tê. Giờ đây em chỉ muốn nhìn ngắm anh thật kỹ, ôm trọn gương mặt anh vào tầm mắt của mình. Không biết phải đến bao giờ mới có thể nhìn cận mặt anh thế này nữa. Bị anh phát hiện cũng chỉ biết tránh đi nhìn sang chỗ khác. Nếu là trước đây, mình sẽ nhìn nhau cười phá lên đúng không anh?
Ngày ấy, có chuyện gì mà chúng mình nói hoài không hết thế anh nhỉ? Giờ thì quanh quẩn anh hỏi em có khoẻ không, công việc có ổn không, lương thế nào… Em thì chẳng có gì cần hỏi cả, vì em vẫn luôn dõi theo anh, em vẫn biết mọi thứ quanh anh.. Em đau lòng lắm, anh còn có thể hỏi em “Tâm trạng dạo này đỡ hơn chưa?” Rồi là “Chứng tỏ cũng lâu phết rồi đấy nhỉ?”. Vậy là bao lâu nay, dù có vô vàn cách, anh cũng chưa 1 lần thử tìm hiểu cuộc sống của em những ngày qua ra sao đúng không anh? Tại sao phải đến mức này hả anh?
Em đến xem anh bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Anh còn cảm ơn em nữa. Từ khi nào mà chúng mình trở nên khách sáo vậy hả anh? Em đến vì tình nghĩa thôi, và vì em muốn. Nếu nói là không có ý đồ gì thì cũng không đúng, nhưng em biết sẽ chẳng được gì đâu, chỉ là em muốn được cùng anh trải qua ngày cuối cùng là sinh viên, giống như anh đã từng đến bên em ngày trước.
Em làm anh khó xử không? Em xin lỗi. Xem như tâm nguyện của em, giúp em thực hiện cho em nhẹ lòng mà ra đi được không anh? Dù là thật sự vẫn rất khó để em quay đi mà không hết lần này đến lần khác dừng chân ngoái đầu nhìn lại… Là do em nặng tình, hay do em luỵ tình đến ngốc nghếch?
Tháng 6 nắng hạ và mưa dông, 2017. Nhớ anh và viết.
Phương mít
Con gái ơi, mỗi chúng ta vốn rất đặc biệt, vì ta là một và duy nhất!
Đôi khi chúng ta thật ngốc nghếch khi so sánh mình với ngườ khác mà quên mất rằng chúng ta vốn dĩ đã rất đặc biệt vì chúng ta không giống bất kì một ai trên đời....
Tôi có một cô bạn thân, cô ấy là người ngọt ngào và tinh tế. Chúng tôi thân nhau đã gần mười năm. Tình bạn ấy đã vượt qua rất nhiều sóng gió, cùng nhau trải qua những đêm dài ôn thi miệt mài... Với tôi, cô ấy là một cô gái đáng để yêu và trân trọng, dù cho không có một nhan sắc thực sự xinh xắn những ít nhất vẫn là cô gái đáng yêu, với chúm miệng nhỏ xinh xắn và đôi mắt biết cười...
Ảnh minh họa.
Khi chúng tôi chạm ngưỡng cửa đại học thì phải xa nhau do mỗi đứa có một định hướng riêng, chúng tôi không còn nói chuyện nhiều, không còn cùng nhau đi mua sắm hay cùng nhau cô gắng nữa. Nhưng trong tâm trí tôi, người bạn thân nhất mà mỗi khi ai đó hỏi, người tôi nghĩ tới đầu tiên không ai ngoài cô gái ấy.. Tôi từng có một lần tới thăm nơi cô ấy ở và trò chuyện với nhau.Tôi không biết tại sao, sau một năm đại học mọi thứ lại thay đổi nhiều với cô gái bé nhỏ của tôi tới vậy? Không còn là cô gái hay cười, hay mang lại niềm vui cho mọi người như xưa nữa, thay vào đó là ánh mắt khi nào cũng xa xăm đượm buồn...
Tôi đã hỏi rất nhiều lần và câu trả lời tôi nhận được từ một người mà khi xưa lúc nào cũng tự tin, mang cho tôi bờ vai vững trãi để tôi dựa vào mỗi khi buồn và vấp ngã ấy thật sự làm tôi đau lòng. Cô ấy chia sẻ với tôi rằng: "Môi trường mới làm mình bị đuối đi rất nhiều và môi trường này mình không thể dốc lòng tâm sự với bất kì ai, mình khép kín lại và mình cũng từ chối tất cả những quan tâm của một người thích mình vì mình nghĩ mình không có đủ can đảm để yêu và đủ xinh xắn để tự tin"..
Tôi muốn cô ấy đọc được, muốn tất cả các bạn đọc được dòng tâm sự này của một cô gái đã từng vấp ngã để mạnh mẽ hơn chia sẻ rằng:" Đôi khi chúng ta thật ngốc nghếch khi so sánh mình với ngườ khác mà quên mất rằng chúng ta vốn dĩ đã rất đặc biệt vì chúng ta không giống bất kì một ai trên đời. Đôi khi chúng ta sợ người khác biết rằng mình thực sự rất ngọt ngào chỉ vì vẻ bề ngoài của chúng ta chẳng có vẻ gì là như vậy".
Hãy mạnh mẽ lên các cô gái và hãy là chính mình, đừng sống trong vỏ bọc do mình tạo ra vì lâu dần nó sẽ làm bạn mất phương hướng và thiếu tự tin...
ST
Tình đầu là những xúc cảm mà cả đời bạn sẽ chẳng bao giờ quên! Có ai đã trải qua bao năm tháng chênh vênh dài đằng đẳng, đã dần chai sạn và ngán ngẩm tình yêu. Bỗng một ngày, ngồi một mình trong một góc nhỏ, chợt nhớ về cái thời mới chập chững tập tành yêu đương... Tình đầu. Là khoảng thời gian yêu đương vô tư nhất của một đời người. Có thể đó không...