“Anh tha cho em, để em đi lấy chồng”
Gần 4 năm lo cho em một cuộc sống an nhàn, cuối cùng, em xin tôi buông tha để em về quê lấy chồng, làm tròn nghĩa với mẹ cha.
Tôi hận người con gái đó. Với cô ta, tôi đã yêu rất thật lòng và chẳng tiếc điều gì. Thế mà bây giờ, cô ta phụ bạc tôi một cách trắng trợn. Tôi nghi ngờ cái thứ tình yêu mà cô ta từng nói, có lẽ tôi đã bị bạn gái lợi dụng trong suốt 4 năm qua.
Lần đầu tiên gặp nhau là khi cô ta làm giảng viên cho một trung tâm tiếng Anh mà tôi theo học. Năm đó, cô ấy mới là sinh viên năm 2 còn tôi đã đi làm, kiếm được t.iền. Thực ra thời điểm ấy tôi không quá giàu có nhưng cũng có chút dư giả hơn. Tôi bắt đầu làm quen vì thấy cô gái này có vẻ hiền lành, ham học…
Nghe kể về chuyện gia đình dưới quê nghèo, tôi thương cô ấy nhiều lắm. Một cô gái xuất thân nghèo túng vươn lên học hành, lại giỏi giang như thế khiến tôi rất trân trọng. Tình cảm đó lớn dần lên trở thành tình yêu lúc nào không hay.
Khi đã yêu, tôi đề nghị được giúp đỡ bạn gái. Ban đầu cô ấy từ chối vì ngại và không muốn lợi dụng tôi nhưng thấy tôi nhiệt tình quá nên cô ấy cũng chấp nhận. Vậy là hàng tháng tôi chu cấp t.iền cho bạn gái ăn, học và chi tiêu sinh hoạt. Cũng không phải là quá nhiều nhưng tôi nghĩ đáng kể bởi suốt 3 năm sau đó, cô ấy hoàn toàn phụ thuộc vào tôi.
Yêu nhau chân thành, xác định nghiêm túc nên tôi rất tôn trọng bạn gái. Cô ấy nói muốn giữ điều thiêng liêng ấy tới tận ngày cưới. Tôi chấp nhận! Tôi là người đàn ông không có thói quen ép buộc người khác phải làm điều mà họ không thích, đặc biệt là những chuyện như vậy. Chỉ cần cô ấy còn trong trắng và yêu tôi thật lòng, việc cô ấy giữ cho tới khi hai đứa là vợ chồng cũng là điều đáng khen ngợi.
Video đang HOT
Thời gian lần lượt trôi qua. Sau khi cô ấy ra trường, tôi chạy đôn, chạy đáo khắp nơi để lo công việc cho cô ấy. Tuy đó không phải là một việc quá lí tưởng nhưng tương đối phù hợp, cũng có lương tạm ổn để lo cho cuộc sống. Cô ấy vào làm, mọi thứ dần đi vào ổn định và chúng tôi chờ đợi một đám cưới.
Đùng một cái, cô ấy nói sẽ về quê làm việc. Tôi bất ngờ với quyết định này bởi chuyện về quê đồng nghĩa với việc chúng tôi không thể ở bên nhau được. Quê hai đứa cách xa nhau cả mấy trăm cây số, tôi không thể bỏ việc, bỏ gia đình để đi theo về quê vợ được. Tôi rất giận vì cô ấy quyết định như vậy nhưng vẫn bình tĩnh phân tích thì cô ấy tảng lờ coi như không.
Ban đầu cô ấy cứ nói chỉ về làm một thời gian vì bố mẹ đang ốm cần người chăm nom, nhưng khi tôi ra sức giữ thì cô ấy bắt đầu tung hê sự thật. Cô ấy nói hai đứa ở quá xa nhau, cô ấy không thể bỏ bố mẹ được… Giờ ở quê, có người lo cho cô ấy việc làm, lại gần nhà, gia cảnh cũng tốt nên cô ấy muốn lấy người đó làm chồng, an phận về bên bố mẹ.
Nghe những lời cô ấy nói tôi lại càng thấy muốn phát điên lên. Gần 4 năm yêu nhau, nhận sự giúp đỡ của tôi sao cô ấy không bao giờ nghĩ tới chuyện xa xôi, nghĩ tới chuyện không đến được với nhau để từ chối? Giờ cô ấy trơn lông đỏ da, trưởng thành rồi, gặp được mối tốt hơn cô ấy phũ phàng bỏ tôi. Đã vậy, 4 năm qua cô ấy nói giữ gìn vì tôi, rốt cục cái mà cô ấy trả tôi bây giờ chỉ là sự đểu cáng và phản bội?
Bạn gái tôi nằng nặc đòi về quê trước sự bất lực của tôi. Tôi cay cú vì bị cô ấy chơi khăm như vậy. Tôi nghi ngờ trước giờ cô ta chẳng yêu thương gì tôi cả mà chỉ lợi dụng. Mọi thứ đều nằm trong toan tính hết. Bởi nếu yêu tôi thật lòng cô ấy đã không khăng khăng giữ gìn bản thân không cho tôi động đến dù nhận hết sự giúp đỡ của tôi…
Giờ tôi có nên đi tìm người đàn ông đó, tung hê sự thật để cô ấy bẽ mặt hay không? Tôi không tiếc t.iền nhưng tôi tiếc cái công mình đã vun vén tình yêu này. Tôi phải làm sao?
Theo Khám phá
Người yêu đi lấy chồng, tôi phải gượng dậy và sống tiếp ra sao?
Giờ thì em đã sắp lên xe hoa về nhà chồng. Tôi không biết phải sẽ phải gượng dậy mà sống tiếp như thế nào nữa.
Năm nay tôi 25 t.uổi. Người yêu của tôi kém tôi 3 t.uổi. Chúng tôi quen nhau qua những dòng tin nhắn. Tôi chỉ biết được rằng em là người ở làng bên. Nhưng điều đó không quan trọng vì qua những tin nhắn, chúng tôi đã chia sẻ với nhau rất nhiều nỗi niềm trong cuộc sống. Từ đó, chúng tôi hiểu về con người nhau hơn.
Năm đó em thi trượt đại học và rất buồn. Vì muốn làm em vui lên, tôi đã quyết định hẹn gặp em. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau 7 tháng quen biết. Em là một cô gái xinh đẹp. Cuộc gặp không dài nhưng cũng đủ để chúng tôi kể cho nhau nghe về gia đình và bản thân mình. Tôi chẳng giấu giếm em chuyện tôi mang trong mình căn bệnh teo cơ di truyền từ bố tôi. Tưởng chừng khi biết chuyện này, em sẽ xa lánh tôi nhưng ngược lại, em càng tỏ ra thân thiện, gần gũi với tôi hơn.
Một thời gian sau, tôi ngỏ lời mong em làm bạn gái. Em bảo cần thời gian để học nên chưa muốn nói chuyện yêu đương. Em nói tôi đợi em thi đại học xong đã. Tôi đồng ý chờ. Rồi em cũng thi đỗ vào một trường trên Hà Nội nhưng do chi phí trên đó đắt đỏ, em đã xin học tại cơ sở của trường ở quê Lúc đó, tôi đang học năm 2 nghề sửa chữa máy tính ở quê.
Cuối cùng em cũng quyết định làm bạn gái của tôi. Chúng tôi chia sẻ với nhau những khó khăn, buồn tủi trong cuộc sống. Em thường ghé phòng trọ của tôi chơi. Hoặc tôi nhờ bạn chở qua chỗ em. Trong suốt thời gian yêu nhau, em không hề đòi hỏi tôi bất cứ món quà đắt t.iền nào, thậm chí hoa tôi cũng mới tặng cho em được 2 lần hôm sinh nhật em và 8/3. Em chỉ cần tôi luôn ở bên em. Chính vì thế nên tôi càng yêu em hơn.
Tình cờ tôi phát hiện ra thỉnh thoảng em vẫn khóc thầm. Tôi hỏi thì em bảo tự dưng khóc thế thôi. Sau dần, tôi hiểu em khóc vì tôi, vì tương lai của chúng tôi. Có lần tôi nghe nói một người bạn đã khuyên em bỏ tôi cho đỡ khổ nhưng em không chịu. Em đã giận nhau với bạn đó. Nghe vậy, tôi quyết tâm làm em hạnh phúc. Tôi nghĩ nếu không yêu tôi, em sẽ không phải khổ.
Vậy là tôi cố gắng tìm một người con gái khác để em quên tôi đi. Nhưng chẳng có ai được như em. Chưa cần tôi nói về bệnh tình của mình mà chỉ cần biết nhà tôi nghèo là họ đã tránh xa. Thế rồi, em cũng phát hiện ra tôi nhắn tin cho những cô gái khác. Vậy là em giận dỗi tôi. Kể từ đó, tôi tự hứa sẽ chỉ chung thủy với em. Dù không có đủ điều kiện vật chất để cho em nhưng tôi cũng sẽ làm em hạnh phúc với tình yêu của mình.
Sau khi học xong, tôi xin việc ở một cửa hàng điện tử nhỏ. Người ta trả cho tôi 500 nghìn một tháng và nuôi ăn một bữa. Tôi dành 200 nghìn nhờ mẹ đong gạo để ăn mỗi tháng. Số t.iền còn lại, tôi giữ để cuối tháng xuống chỗ em chơi. Em bảo tôi đừng xuống mà vất vả. Nhưng tôi vẫn đúng hẹn đến thăm em dù đi làm về muộn hay trời mưa rét. Tôi đi làm được một năm thì xin nghỉ vì sức khỏe không đủ và cũng vì lương thấp.
Tôi chuyển sang làm một công việc qua internet cho một công ty dưới Hà Nội. Hàng tháng, họ trả cho tôi 3 triệu. Số t.iền đó ở quê là đã đủ để sống. Tôi vẫn thường xuyên đến thăm em. Tôi đã hỏi cưới em làm vợ nhưng em bảo phải đợi em học xong đã. Tôi đồng ý chờ em. Em bảo hôm cưới sẽ mặc áo dài. Tôi bảo em mặc gì cũng đẹp. Vậy là tôi tích cực làm việc, tiết kiệm t.iền lương để đợi ngày cưới mua tặng em một bộ áo dài và nhẫn cưới thật đẹp. Em bảo hôm cưới sẽ cõng tôi qua cầu vào nhà em. Tôi vui mừng vô cùng. Rồi em cũng học xong và về nói với bố mẹ em chuyện của chúng tôi. Mẹ em bảo nếu em lấy tôi thì sẽ t.ự t.ử.
Tôi cố gắng yêu cầu em cho tôi sang gặp mặt hai bác bên nhà để nói chuyện. Nếu bố mẹ em vẫn không đồng ý thì tôi sẽ buông tay, cho em được hạnh phúc. Tôi không muốn chưa làm gì mà đã phải từ bỏ nhưng em không cho. Trước sức ép của gia đình, em đòi chia tay. Em bảo đã quá mệt mỏi, chán nản và muốn buông xuôi. Tôi rất đau lòng. Tôi muốn gặp mặt và nói chuyện với em nhưng em không đồng ý. Em bảo không muốn tạo hy vọng gì cho tôi nữa.
Giờ em đã chấp nhận đi gặp mặt theo sắp xếp của gia đình. Em đau, tôi cũng đau. Tôi đã khóc cho tình yêu của hai đứa. Tôi không nghĩ tình cảm của chúng tôi lại phải kết thúc như vậy. Từ ngày em đòi chia tay, tôi chán nản, gục ngã và bỏ bê công việc. Giờ thì em đã sắp lên xe hoa về nhà chồng. Tôi không biết phải sẽ phải gượng dậy mà sống tiếp như thế nào nữa.
Theo VOV
Lấy vợ rồi vẫn không thể quên mối tình 7 năm trước Hình ảnh của em in trong anh quá sâu đậm, anh không thể lấy gia đình hay gì đó mà gột rửa được. ảnh minh họa Có lẽ những dòng chữ này anh viết chỉ để giải thoát những ký ức dồn nén trong lòng hơn 7 năm qua. Học xong ra trường, chúng ta làm cùng một nơi gần được ba tháng...