Anh ta lấy tôi về chỉ như tuyển ô sin cao cấp
Anh không cho tôi sinh con để bắt tôi phải chăm con anh. Tôi muốn ly hôn.
Hơn 1 năm chung sống với chồng, cái cảm giác đọng lại trong tôi chỉ là sự tủi hờn. Tôi từng nghĩ cuộc đời mình nhiều oan trái nhưng lấy được một người chồng chấp nhận mọi điều tiếng về tôi như anh. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Anh lấy tôi chỉ vì muốn tìm một người chăm cho con anh, lo cho cái gia đình này. Tôi có cảm giác mình chẳng khác nào một ô sin cao cấp mà anh tuyển về.
Cuộc đời tôi là chuỗi những bất hạnh liên tiếp. Năm tôi 24 tuổi, tôi có bầu và chuẩn bị cưới. Lúc đó, mọi người đều biết chuyện tôi mang thai. Nhưng vì chúng tôi yêu nhau, gia đình hai bên đã tác hợp cho chúng tôi cưới nhau dù trước đó nhà anh hoàn toàn không đồng ý. Trước ngày cưới, một tai họa ập xuống đầu tôi khi chồng sắp cưới vì đi mua đồ cho tôi mà bị tai nạn mất.
Tôi như người rơi xuống vực sâu vì sự thật phũ phàng đó. Tôi đau khổ tôi đột. Tôi bị gia đình anh nguyền rủa là kẻ số sát chồng, giết chồng… Nỗi đau chồng chất nỗi đau khi tôi vì khóc quá nhiều, bị sốc nên tôi đã xảy thai. Cùng một lúc, tôi mất cả chồng lẫn con. Tôi tưởng mình sẽ hóa điên vì điều đó.
Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng vượt qua được nỗi đau, vì bố mẹ, vì gia đình. Tôi không thể để họ khổ vì tôi khi mà họ đã vất vả quá nhiều để nuôi tôi khôn lớn. Tôi đi làm trở lại dù xung quanh tôi có biết bao lời đàm tiếu. Nhưng tôi tự nhủ với mình phải mạnh mẽ, phải đứng lên sau bi kịch lớn nhất cuộc đời này. Nếu tôi đã vượt được qua điều đó thì chuyện gì tôi cũng không sợ nữa. Và rồi tôi đã làm được điều đó dù trong lòng nỗi đau vẫn chưa nguôi ngoai.
Tôi đã từng nghĩ mình hạnh phúc khi lấy được anh làm chồng. Nhưng tôi đã sai lầm (Ảnh minh họa)
Gần 5 năm qua đi, tôi bước sang tuổi 29. Với tôi hạnh phúc đôi lứa là điều mà tôi không dám mơ tới. Tôi đã nguôi dần nỗi đau nhưng tôi sợ. Tôi không dám tiến đến với ai thêm nữa. Hơn nữa mọi người đều biết quá khứ của tôi. Họ nói số tôi sát chồng, sát con nên không ai dám đến. Một số người cũng có tình cảm thật nhưng mới chỉ biết họ yêu tôi thôi là gia đình người ta đã ngăn cấm. Chính vì vậy tôi cũng không muốn tiến đến với ai cả. Tôi không muốn làm họ khổ.
Video đang HOT
Cho tới khi tôi gặp anh, một người đàn ông góa vợ tôi mới thực sự thấy đồng cảm trong tâm hồn. Anh hơn tôi 13 tuổi, đã từng có vợ và hai đứa con. Vợ anh không may bị tai nạn nên mất sớm, một mình anh ở vậy chăm các con. Tôi thương anh vì hoàn cảnh của anh cũng giống như mình. Chúng tôi có cơ hội gặp gỡ, tiếp xúc với nhau nhiều hơn nên dần dần nảy sinh tình cảm. Và rồi anh tỏ tình với tôi, đặt vấn đề xin cưới.
Anh nói anh không màng chuyện quá khứ vì anh chẳng có gì phải nghĩ ngợi cả. Anh và tôi quá giống nhau nên anh không sợ cái mà người ta đàm tiếu: số sát chồng, sát vợ. Tôi đồng ý cưới anh vì tôi thực sự khao khát có một tổ ấm cho riêng mình. Tôi cũng muốn có con, muốn cho bố mẹ mình không phải khổ vì tôi thêm nữa. Chúng tôi cưới sau khoảng gần 1 năm quen nhau.
Ngày tôi cưới bố mẹ hạnh phúc lắm. Bố mẹ rơi nước mắt vì cuối cùng đứa con gái nhiều thiệt thòi đã tìm được người đàn ông cho mình. Có thể tôi sẽ vất vả hơn một chút khi phải chăm sóc hai con chồng nhưng tôi không lo sợ điều đó. Tôi tự nhủ với mình sẽ coi các con như con đẻ vì chúng cũng quá thiệt thòi rồi. Nhưng lấy chồng về, sống gần 2 năm tôi mới biết, tôi gần như một ô sin trong gia đình đó mà thôi.
Tôi muốn ly hôn nhưng tôi sợ. Tôi đã quá bất hạnh với cuộc tình trước giờ lại bỏ chồng thì cơ hội hạnh phúc nào cho tôi? (Ảnh minh họa)
Tôi làm mọi việc trong nhà không nề hà điều gì nhưng anh bênh các con chằm chặp, không cho tôi góp ý với các cháu một câu nào. Anh nói các cháu đã mất mẹ tôi không được quyền mắng mỏ gì. Nhưng quả thật tôi không có ý mắng mà chỉ góp ý cho các cháu tiến bộ lên. Nhưng anh nói ngoại trừ việc nấu cơm, cho chúng ăn, mặc, đi học… tôi không được can thiệp bất cứ điều gì vào cuộc sống của cáu cháu.
Vì nghĩ cho các con nên tôi muốn cùng anh dạy dỗ. Nếu tôi không nghĩ thế thì tôi đã mặc kệ, các cháu muốn lớn lên như thế nào cũng được… Nhưng đó chưa phải là tất cả. Anh không muốn tôi sinh con lúc này vì muốn dành thời gian cho các con. Anh nói đợi khoảng 5 năm thì sinh con, mà chỉ nên một đứa thôi là đủ rồi. Anh khống chế cả quyền được làm mẹ của tôi vì anh muốn bù đắp cho các con của anh.
Đã gần 2 năm nhưng tôi chưa có bầu bởi vì anh không muốn. Anh ép tôi phải kế hoạch, đợi con anh lớn hơn một chút rồi tôi muốn sinh con cũng được. Tôi đau khổ tột cùng khi anh chỉ nghĩ cho anh và các con mà không nghĩ rằng tôi đã ngoài 30 và tôi muốn được làm mẹ. Trong nhà ấy tôi cảm giác mình không có chỗ đứng, không có tiếng nói của một người mẹ, người vợ. Tôi muốn ly hôn nhưng tôi sợ. Tôi đã quá bất hạnh với cuộc tình trước giờ lại bỏ chồng thì cơ hội hạnh phúc nào cho tôi? Bố mẹ tôi sẽ chấp nhận chuyện này ra sao đây? Tôi mong mọi người cho tôi một lời khuyên, tôi phải làm gì bây giờ đây?
Theo Khampha
Giấu chuyện mất trinh và hậu quả
Thật ra, đàn ông luôn nói, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng với họ, chỉ cần yêu thương nhau là đủ.
Có vẻ họ đang nói dối. Đàn ông không bao giờ dễ dàng chấp nhận chuyện người vợ của họ không còn trinh tiết. Dù là họ có bỏ qua chuyện đó nhưng đó là khi hai người hạnh phúc. Còn đến một lúc nào đó, họ chán ghét nhau hoặc nảy sinh mâu thuẫn, chuyện đó sẽ được mang ra bàn luận.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. Vì từ ngày yêu nhau, suốt 2 năm trời, anh luôn nói bóng gió về chuyện đó, dù anh chẳng biết tôi còn hay mất. Trước khi đến với anh, tôi đã từng yêu một người, đó là mối tình đầu của tôi. Và không vượt qua được cám dỗ của cuộc sống, của những ân ái mặn nồng, tôi và anh đã &'đi quá giới hạn'. Cũng chỉ vì hai người quá yêu nhau, thế nên với tôi, chuyện đó không có gì quá quan trọng. Cả hai cũng xác định rõ ràng chuyện tương lai rồi.
Nhưng đúng là, ở đời không ai nói trước được điều gì. Đến khi tình yêu mặn nồng hạnh phúc, tưởng rằng sẽ lấy được nhau rồi thì lại chia tay. Chúng tôi mỗi người một nơi tìm cuộc sống mới. Chỉ vì khi đó tình yêu đã hết, cũng là do những trục trặc trong cuộc sống và phía hai bên gia đình nên chúng tôi từ bỏ nhau.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. (ảnh minh họa)
2 năm sau anh cũng đi lấy vợ và tôi thì có người yêu mới. Trước ngày anh lấy vợ, tôi còn đau khổ nhiều vì chưa thể nào quên được anh. Tôi và anh đã có nhiều kỉ niệm và quan trọng hơn là tôi đã trao thân cho anh, nên chuyện quên nhau thực sự khó. Nhưng anh đã có gia đình, vậy còn gì để tôi nuối tiếc và nhớ nhung. Chúng tôi trở thành hai người xa lạ.
Tôi gặp và yêu người mới. Đó là một người đàn ông tốt, yêu thương và chăm sóc tôi. Anh luôn tỏ ra lo lắng cho tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi cảm nhận được sự chân thành của anh, cảm nhận được tấm chân tình anh dành cho tôi. Tình yêu kéo dài suốt 2 năm, thời gian đó nhiều lần anh cũng đòi hỏi này kia những tôi cương quyết không chịu. Tôi vì không muốn như chuyện cũ, có được nhau rồi thì chia tay. Thế nên tôid đã rõ ràng với anh rằng, đợi sau khi cưới nhau, tôi sẽ là của anh.
Anh cũng buộc phải đồng ý vì không thể nào ép tôi. Suốt thời gian yêu nhau anh cũng hay nói bóng gió anh là người thoáng tính, không gia trưởng. Anh cũng kể vài trường hợp mấy người bạn của mình sau khi biết người yêu không còn trong trắng đã lập tức bỏ. Nhưng anh thì không bao giờ thế, đó là quan điểm sống của anh.
Tôi cũng cảm thấy yên tâm khi anh nói như vậy dù là tôi không có ý sẽ nói cho anh sự thật về tôi. Vả lại, nếu anh là người không quan trọng chuyện còn hay mất thì sau này, khi biết tôi không còn trong trắng, có lẽ anh cũng không bận tâm.
Nhưng không, ngay trong đêm tân hôn, khi không thấy giọt máu đỏ trên ga, anh đã la toáng lên. Anh hỏi tôi: "Chuyện gì thế này?". Tôi hỏi lại: "Chuyện gì là sao anh?". "Sao em không còn trinh? Cái giọt máu ấy của em ở đâu, em đã ngủ với thằng nào?". Tôi đáp lại: "Chẳng phải anh vẫn nói, còn hay mất không quan trọng sao, sao giờ anh lại hỏi em chuyện đó, ý anh là gì?". Anh tát cho tôi một cái như trời giáng, anh bảo: "Tại sao cô không nói cho tôi biết, tại sao lúc nào cô cũng tỏ ra mình là người trong trắng, còn trinh tiết. Chuyện kẻ khác chấp nhận thì được nhưng vợ tôi thì không. Ít ra cô cũng phải nói cho tôi biết cô đã ngủ với thằng nào chứ?". Nói rồi, anh đẩy tôi ngã xuống giường và đi thẳng ra ngoài. Đêm ấy anh không về.
Cũng từ ngày đó, anh đối xử với tôi lạnh nhạt. Anh còn nói bóng gió rằng, ân hận vì đã lấy tôi, một người đàn bà hư. Tôi thực sự không hiểu cái anh muốn là gì. Anh luôn miệng nói yêu tôi, cần tôi, quan tâm tôi. Vậy mà giờ đây anh lại coi tôi như kẻ bỏ đi. Đàn ông nói dối, họ bảo không quan trọng chuyện còn hay mất trinh nhưng chính họ lại sợ lấy phải người vợ như vậy. Nếu thực sự không quan trọng thì dù tôi có nói hay không cũng đâu vấn đề gì.
Anh là một kẻ bỉ ổi, từ hôm đó, anh không động vào người tôi, không coi tôi là vợ. Tôi sống lầm lũi và như con ở trong nhà anh. Tôi thề, tôi sẽ cho anh nửa tháng, nếu anh không thay đổi, nếu anh cảm thấy không cần người vợ như tôi, tôi sẽ lập tức ra đi, từ bỏ tình yêu này dù rằng, tôi vẫn còn rất yêu anh.
Theo VNE
Giận chồng ngoại tình, tôi bỏ thai Tôi không biết người đời sẽ nói tôi thế nào nhưng đúng là lúc này, tôi có chút ân hận. Ân hận vì đã đánh mất đi đứa con của mình. Có lẽ, tôi là một người mẹ ác độc. Kết hôn được 1 năm, tôi có bầu. Đó là đứa con tôi không mong đợi, nhưng anh thì khác. Ngày đó, anh...