Anh sợ họ hàng chê cười nếu cưới tôi
Anh bảo: ‘Nếu lấy một người công việc chẳng đâu vào đâu như em nhà anh sẽ không đồng ý, cả làng cả xã cười vào mặt anh’ .
Người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, tại sao riêng tôi nỗi đau chưa từng nguôi nghỉ? Nó cứ ở đó, thời gian càng qua đi, càng nặng nề không sao gỡ bỏ.
Chỉ có điều giữa những nỗi đau tôi học được cách chịu đựng, hiểu rằng nếu ta cố lặng im để thấm nỗi đau ấy, gồng mình lên cho từng cơn đau qua đi, trái tim sẽ bớt tan hoang hơn là khóc gào hay làm những trò ngốc nghếch.
Ngày ấy tôi quen anh, chàng trai có mắt biết cười và đôi má lúm. Chúng tôi biết nhau nhau qua mạng xã hội, một sự bắt đầu mà người lớn sẽ lắc đầu cho là trò trẻ con. Vậy nhưng tình cảm đó đã chứng minh đúng bằng một tình yêu rất đẹp.
Anh bằng tuổi tôi nhưng trường anh học 5 năm, còn tôi sau 4 năm đại học thì tốt nghiệp. Ra trường với bằng khá, tôi long đong xin việc hết chỗ này chỗ khác nhưng cũng chẳng thể tìm được việc ưng ý.
Chuyện tình cảm của tôi từ chỗ đầy mộng mơ, vướng phải những thực tế phũ phàng cũng dần biến chất. Những cuộc gặp nhau thưa hơn, cãi vã rất nhiều. Một ngày tôi quyết định rời Hà Nội về quê xin việc, tôi gửi hồ sơ vào một công ty gần nhà.
Trong lúc đợi việc, tôi xin đi làm công nhân. Thái độ anh dần càng trở nên thờ ơ, lạnh nhạt. Cũng trong khoảng thời gian xa cách ấy, tôi đã vô tình biết được rất nhiều điều anh giấu diếm tôi nhưng khi hỏi ra anh còn gắt gỏng nói rằng tôi ghen tuông mù quáng và kiểm soát anh.
Chúng tôi cứ cãi vã suốt như vậy, dù tôi cũng cố gắng nhường nhịn rất nhiều. Có đêm thức trắng, khóc ròng và tự hỏi tại sao lại để người khác giày vò mình. Cho đến một ngày có mâu thuẫn lớn đã xảy ra làm thay đổi tất cả.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Hôm ấy anh say rượu, tôi gọi điện, anh đã lớn tiếng nói tôi không có gì xứng đáng với anh. Lời anh nói ngày hôm ấy có lẽ suốt cuộc đời tôi không bao giờ quên được. Anh nói: ‘Nếu anh lấy một người công việc chẳng đâu vào đâu như em, gia đình và họ hàng sẽ không đồng ý, cả làng cả xã cười vào mặt anh’ .
Sau tất cả những gì tôi đã dành cho anh, rồi những sự việc trải qua trong 4 năm trời, tôi thấy người thân của anh đâu tỏ thái độ gì khi tôi đến. Bố mẹ sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi nên người không phải để người khác coi thường như vậy.
Tôi quá sốc nhưng vì yêu anh, cũng là sự ngụy biện của bất cứ đứa con gái thật lòng nào, ngày hôm sau khi anh tỉnh rượu, tôi đã thẳng thắn nói chuyện và cần một lời xin lỗi. Đáp lại tất cả anh nói rằng đó là những suy nghĩ thật lòng của anh bấy lâu nay.
Kể từ ngày hôm đó, tôi không bao giờ liên lạc với anh thêm lần nào nữa, cho dù đau đến mức tưởng mình chết đi.
Thời gian sau với sự quan tâm của gia đình và bạn bè, tôi vực dậy, xin được một công việc ổn định, lương khá. Mọi người nhìn vào đều thấy tôi là một cô gái hoạt bát vui vẻ, yêu đời. Kỳ thực khi đối diện với chính mình thì tôi sợ hãi, đau đớn.
Tôi chưa bao giờ quên những điều mà người mình yêu thương nhất nói, anh bảo thời gian sẽ chữa lành tất cả, hay tại vì với tôi thời gian chưa đủ lâu?
Theo Tinngan
Kết quả xét nghiệm ADN và đơn ly hôn đã sẵn sàng
Ai đến cũng khen con giống bố giống mẹ, vậy mà chồng tôi cứ một mực phủ định.
Tôi năm nay mới 26 tuổi, hiện đang làm phiên dịch cho 1 công ty xuất nhập khẩu lớn. Còn chồng tôi 30 đang làm kỹ sư cầu đường.
Nếu không có chuyện ghen tuông mù quáng của chồng thì có lẽ giờ này, cuộc sống gia đình nhỏ của tôi đầy ắp tiếng cười và niềm vui bên thành viên mới. Vậy mà, tôi không thể ngờ được, chồng lại có thể xúc phạm mình như thế.
Chúng tôi yêu nhau 2 năm rồi cưới. Chồng tôi là người cẩn thận, tốt tính nhưng cục cằn. Vừa cưới xong thì anh xin chuyển sang làm thiết kế chứ không phải thi công nữa nên được ở nhà thường xuyên.
Còn tôi cũng may mắn hơn khi sau cưới được thăng lên làm thư ký của giám đốc điều hành. Lên chức đồng nghĩa với việc bận bịu tối ngày, công tác, họp hành liên miên. Nhiều lúc tôi không còn chút thời gian nào cho gia đình nữa.
Vì thế mà chồng tôi càng ngày càng tỏ ra khó chịu. Nhất là khi biết người quản lý trực tiếp của tôi là anh chàng người Pháp, đẹp trai phong độ.
Anh tỏ ý ghen tuông mù quáng, nghi ngờ tôi và anh người Pháp kia lăng nhăng ngoài luồng. Không biết bao nhiêu lần vợ chồng tôi bất hòa chỉ vì thói lúc nào cũng sợ mất vợ của chồng. Lúc nào anh cũng nghĩ môi trường thoải mái thì sẽ dễ sinh hư. Chính cái tư tưởng ấy đã giết chết hạnh phúc của gia đình tôi khi mới chỉ bắt đầu.
Mỗi lần về muộn, anh lại cao giọng: &'Tiếp Tây có mệt không?'. Cái kiểu hỏi móc đó làm tôi khó chịu vô cùng nhưng tôi vẫn chịu nhịn và lờ đi.
Thấy tình hình ngày càng không ổn, tôi bắt đầu muốn chuyển vị trí để có thời gian chăm sóc chồng và sớm sinh con để anh bớt tính ghen tuông. Từ vị trí thư ký ấy, tôi chuyển về phòng hành chính ngày 8 tiếng. Sau khoảng 1 tháng ổn định công việc, tôi may mắn biết mình mang thai, tôi vui lắm và định dành cho chồng 1 bất ngờ lớn vào buổi tối. Tưởng chồng phải vui mừng lắm vậy mà anh chỉ cười nhạt rồi lẳng lặng ăn cơm.
Trong suốt thời gian bầu bí đó, chồng tôi không quan tâm mẹ con tôi là mấy, thái độ của chồng làm tôi tủi thân và không khỏi suy nghĩ : &'Cứ làm như con người khác không bằng'. Ấy vậy mà đúng là chồng tôi nghĩ vậy thật.
Đến khi sinh con, anh ấy cũng chỉ vào 2 lần rồi về như thể người khách tới thăm. Lần 1 thì vào ngó con, rồi cười khểnh đến khó hiểu. Lần 2 là ngay ngày hôm sau khi tôi vẫn ở viện, anh vào mang theo một tờ đơn ly hôn nói tôi ký vào vì anh khẳng định đó không phải là đứa con của anh.
Ảnh minh họa
Tôi bảo anh, ai đến cũng khen con giống bố giống mẹ, sao anh khẳng định vậy khiến con tủi thân. Chồng tôi hừ giọng: &'Mũi cao như Tây, da trắng bóc trong khi cả nhà nội toàn ngăm đen... Giống mẹ thì có chứ nét nào giống bố?'. Anh bỏ lửng rồi đi thẳng.
Thật nhục nhã vì bị chồng nghi ngờ và nói oang oang trước bao nhiêu người. Tôi không cố gắng giải thích, vì rõ ràng đứa trẻ là con của tôi và chồng. Trông nó cũng không có nét nào gọi là &'lai Tây', vậy mà chồng tôi nhìn kiểu gì lại ra như vậy.
Tôi xin phép bố mẹ chồng được về nhà ngoại luôn với lý do để bà ngoại cháu tiện chăm sóc vì bà đã nghỉ hưu, còn bà nội vẫn bận đi làm. Trước khi ra viện, tôi không quên làm thủ tục xét nghiệm ADN cho con để chứng minh mình trong sạch.
Tôi định rằng, khi có kết quả đó, tôi sẽ gửi thẳng đến cho anh ta, rồi đưa lại cho anh ta đơn ly hôn anh ta đưa hôm ở viện kèm chữ ký của tôi. Nghĩ mà uất ức quá, rõ ràng là người có trình độ, hiểu biết mà lại ghen tuông mù quáng đến như thế.
Đến nỗi còn chối bỏ con thơ và làm vợ bị tổn thương nghiêm trọng khi vừa sinh con được 2 ngày. Lần này tôi cũng quyết ly hôn, để anh phải hối hận vì những gì đã nói, đã làm với hai mẹ con tôi. Tôi làm vậy có đúng không mọi người?
Theo Tinngan
Yêu thương không mù quáng Đồng tiền tiêu đi theo cách ra sao, nó không chỉ phản ánh túi tiền của ta nhiều hay ít, nó còn phản ánh nhận thức của ta với cuộc sống. Đầu năm học, mẹ tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy xe qua trường Tiểu học, xem lớp con ăn và ngủ ở chỗ bán trú mới ra sao. Lúc đến cổng truờng,...