Anh sẽ về dưới những cơn mưa
Đêm nay ngôi môt mình nghe tiêng mưa rơi qua khung cửa sô, bao nhiêu kỷ niêm cứ thê theo nhau ùa vê.
Bâu trời mùa này cứ thoắt nắng thoắt mưa, giông hêt như tâm trạng của môt cô thiêu nữ đang tuôi ômai đỏng đảnh. Thêm môt mùa mưa nữa lại đên, vây là đã trải qua ba mùa mưa mình cách xa nhau. Đêm nay chỉ có môt mình em ngôi lắng nghe tiêng mưa tí tách rơi phía bên ngoài cửa sô. Màn đêm đen thâm kia cũng không thê che giâu nôi vẻ lâp lánh như pha lê của những hạt mưa, như thê những hạt sương sa trắng xóa, mát lạnh và đẹp đên mê hôn.
Em lại nhớ anh rôi, giá mà lúc này có anh ở đây đê cùng em ngắm mưa rơi thì tuyêt vời biêt mây. Tiêc rằng hai chúng mình môi đứa đang ở môt phương trời, chỉ có trái tim là vân luôn luôn hướng vê nhau. Bởi yêu anh quá nhiêu nên em châp nhân đợi chờ và cũng bởi yêu anh quá nhiêu nên cứ môi lân ngôi môt mình ngắm mưa rơi em lại khóc. Những giọt nước mắt của tình yêu, của nôi nhớ và của môt niêm tin bât diêt vào môt ngày mà “ anh sẽ trở vê cùng với những cơn mưa”.
Em thích môi cuôi tuân hai đứa nắm tay nhau, mang theo chiêc máy ảnh lang thang khắp chôn đê khám phá và đê thỏa mãn sở thích chụp hình (Ảnh minh họa)
Đêm nay ngôi môt mình nghe tiêng mưa rơi qua khung cửa sô, bao nhiêu kỷ niêm cứ thê theo nhau ùa vê. Em vân còn nhớ như in lân đâu tiên hai đứa mình quen nhau cũng vào môt chiêu bâu trời mưa tâm tã. Chính cái sở thích ngôi im lặng ngắm mưa rơi trong môt quán cà phê ven hô Trúc Bạch môi buôi chiêu tà đã khiên đôi ta từ hai người xa lạ bông trở nên thân thiêt tự khi nào. Thê rôi dù chẳng ai nói ra nhưng từ đó trở đi mặc nhiên quán cà phê ây đã trở thành nơi đôi mình hò hẹn.
Video đang HOT
Càng tiêp xúc, càng nói chuyên em càng bị anh cuôn hút, không phải bởi vẻ ngoài thư sinh, không phải bởi khuôn mặt dù có chút lạnh lùng nhưng môi lân cười là “tươi như mùa thu tỏa nắng”, mà có lẽ bởi sự dí dỏm trong cái cách kê chuyên, sự lạc quan trong cách sông và sự nhẹ nhàng, tỉ mỉ trong cách mà anh quan tâm em môi ngày. Em thích môi buôi tôi mùa hè được ngôi sau xe anh vi vu qua từng con phô, thích môi cuôi tuân hai đứa nắm tay nhau, mang theo chiêc máy ảnh lang thang khắp chôn đê khám phá và đê thỏa mãn sở thích chụp hình.
Chẳng biêt từ khi nào em bông thây yêu thành phô này đên lạ, chẳng còn cảm thây nó quá xô bô, ngôt ngạt, cũng chẳng còn ghét sự vôi vã, gâp gáp của nhịp sông nơi đô thị phôn hoa. Có lẽ bởi em đã khám phá và cảm nhân được rât nhiêu điêu từ những lân cùng anh lang thang qua từng khóc phô, hoặc cũng có thê bởi đây là quê hương của người mà em rât mực thương yêu.
Em sẽ ở đây và chờ anh vê (Ảnh minh họa)
Em yêu anh, rât nhiêu và rât thât, cũng giông như cái cách mà anh đã trao gửi tình yêu vê phía mình. Em châp nhân đê anh tạm rời xa mình, châp nhân đợi chờ anh và ngôi đêm thời gian bằng những mùa mưa đi rôi lại đên. Thêm môt mùa này nữa đã là ba mùa mưa em chẳng được gặp anh. Nhưng em vân sẽ chờ, bởi biêt rằng ở nơi phương xa đó có môt người còn mong nhớ em hơn gâp bôi.
Bây giờ cứ môi lân trời có cơn mưa là em lại ngóng ra phía bên ngoài khung cửa. Dù vân biêt rằng anh chưa thê vê được, nhưng bởi ngày xưa có người đã từng nói rằng: “ Đợi anh nhé, sẽ có môt ngày anh trở vê dưới những cơn mưa!” nên em cứ ngôc nghêch trông ngóng. Em biêt, cứ môi cơn mưa qua đi là ngày đôi mình đoàn tụ lại thêm gân, bởi vây mình sẽ cùng nhau cô gắng thât nhiêu anh nhé, vì ngày mai đoàn tụ, vì môt tương lai hạnh phúc đang đón chờ.
Theo Eva
Hãy lại gần và nắm lấy tay em!
Em đã môt mình bước lên phía trước và yên tâm rằng anh vân luôn ở đó dõi theo. Đi gân hêt môt đoạn đường em mới bât chợt nhân ra rằng chỉ còn riêng mình cô đơn lẻ bước.
Em quay lại phía sau nhưng đã chẳng còn anh đứng đó dõi theo giông như trước giờ vân thê. Em sợ hãi, em hôi hân và cảm thây rât rõ rằng lòng mình đang rông rão những thương yêu, nhưng biêt làm sao được bởi anh đã đi là đi là sẽ không quay trở lại, anh đã đi là đi mãi chẳng có ngày hôi ngô cùng nhau.
Em biêt, trong tình yêu thì em là môt đứa con gái ích kỷ, chỉ biêt nhân mà chẳng hê biêt trao gửi yêu thương. Có lẽ chính sự ích kỷ ây đã khiên anh bao phen mêt mỏi, đê rôi cuôi cùng khi không thê chịu đựng đc nữa thì anh chọn cách ra đi. Em giông như môt kẻ kiêu ngạo cứ ôm khư khư lòng kiêu hãnh của mình đứng mãi trên cao mà chẳng hê đê ý rằng anh đang ở ngay phía dưới, dù chán nản nhưng vân kiên nhân chịu đựng, kiên nhân đợi chờ.
Bao nhiêu năm tháng qua anh cứ kiên nhân ở đó, kiên nhân làm môt "cây si" chờ đợi đên môt ngày trái tim em sẽ hoàn toàn rông mở (Ảnh minh họa)
Em cứ hôn nhiên bước lên phía trước, cứ hôn nhiên thực hiên mọi sở thích dù là bình thường hay quái dị của mình. Em nói, em cười, em tung tăng ca hát, em mặc sức theo đuôi những giâc mơ đang còn dang dở. Em vừa ngôc nghêch vừa ích kỷ nên cứ giữ mãi anh ở phía sau, chẳng hê cho anh có cơ hôi cùng sánh bước, đê rôi khi nhân ra mình sai thì mọi chuyên cũng đã quá muôn màng.
Em đã môt mình bước lên phía trước và yên tâm rằng anh vân luôn ở đó dõi theo. Dù cho em vui sướng hay đau khô, thât bại hay thành công thì khi quay nhìn lại vân luôn có anh kiên nhân đứng phía sau và nở môt nụ cười dịu dàng đây khích lê. Bao nhiêu năm tháng qua anh cứ kiên nhân ở đó, kiên nhân làm môt "cây si" chờ đợi đên môt ngày trái tim em sẽ hoàn toàn rông mở, chỉ tiêc rằng dù biêt điêu ây nhưng em lại chẳng trân trọng tình yêu ây của anh.
Anh yêu em bằng môt tình yêu vừa dịu dàng, chân thành, vừa bao dung lại vừa nhân nại. Còn em dù cũng yêu anh nhiêu lắm nhưng cứ chủ quan, cứ ngôc nghêch, cứ ích kỷ chỉ biêt sông cho riêng mình. Giá mà ngày đó em nhân ra mình ích kỷ sớm hơn, giá mà em biêt trân trọng tình yêu của anh, biêt lùi lại phía sau dù chỉ là môt chút thôi đê cùng nắm tay anh bước lên phía trước thì có lẽ giờ đây em đã chẳng phải cô đơn và hôi hân thê này.
Em biêt, sau tât cả mọi chuyên thì giờ đây chính là lúc em phải tự trả giá cho cách ứng xử của mình (Ảnh minh họa)
Có nhiêu cách khiên người ta đánh mât môt cuôc tình, nhưng có lẽ chẳng ai lại ngôc nghêch giông như em, đên nôi tự khiên người mình yêu phải chán nản mà rời xa như vây. Em không biêt mình phải làm gì, không biêt minh nên làm gì đê níu kéo anh quay lại nữa. Giá như lúc này sự hôi hân của em sẽ khiên môt ông Bụt hay bà Tiên đông lòng mà xuât hiên với câu hỏi quen thuôc: " Vì sao con khóc?" và sau đó sẽ ban cho em môt phép màu thì hay biêt mây. Khi ây nhât định em sẽ hóa phép khiên thời gian quay trở lại những ngày tháng ây, đê em được chuôc hêt những lôi lâm đã phạm phải trong cuôc tình của đôi mình.
Ngày anh nói anh phải đi em đã nghe lòng mình giông như chêt lặng, em đã hụt hâng, đã rông rão, đã đau đớn và rôi hôi tiêc thât nhiêu. Thê nhưng mọi chuyên chẳng bao giờ dừng lại ở đó, bởi nêu như cứ khóc là giải quyêt được tât cả mọi thứ, cứ khóc là nôi buôn cũng theo đó mà tan biên đi thì tôt biêt bao nhiêu. Em biêt, sau tât cả mọi chuyên thì giờ đây chính là lúc em phải tự trả giá cho cách ứng xử của mình. Dù biêt rằng không thê nhưng giá mà được quay trở lại, nhât định em sẽ nói rằng: " Anh ạ, hãy lại gân và nắm chặt lây tay em!".
Theo Eva
Anh nhớ không ngày mưa Mưa cho chúng ta những khoảng lặng để nhìn và hiểu nhau hơn. Mùa hè nắng cháy da thịt thêm những cơn mưa bất chợt ầm ầm giông bão. Mưa dội sạch đi cái nắng nóng mệt mỏi trong em và anh, cho chúng ta những khoảng lặng để nhìn và hiểu nhau hơn vì thế em thích mưa. Anh biết điều đó...