Anh sẽ phải chép phạt vì…
Đã khiến em yêu anh nhiều quá!
Thu về với bao nhiêu dự định, học tập, công việc, vậy nên hai đứa mình chẳng thể rảnh rỗi hơn. Những buổi hẹn hò hiếm hoi vài tuần mới gặp, những món quà chẳng kịp trao gửi thường xuyên như trước, nên là, anh à, anh đã sẵn sàng để “nhận” hình phạt của em chưa nào?
Phạt vì sáng nào cũng giục em dậy sớm, “bắt” em tập thể dục đầy đủ để giữ gìn sức khỏe.
Phạt vì khi nào cũng lăm lăm điện thoại để gọi kiểm tra hay nhắc nhở em ăn đủ bữa và đúng giờ.
Phạt vì luôn chăm chỉ học bài đến mức quên cả ăn cơm, mải mê nói chuyện để… rủ em ngủ để rồi sau đó chính anh không thể tìm lại giấc mơ thường ngày.
Phạt vì luôn cố gắng vì tương lai của hai đứa mình, phạt vì luôn nghĩ cho sự nghiệp của cả hai.
Phạt vì chẳng khi nào nói nhớ em cả nhưng luôn bất ngờ xuất hiện trước cửa lớp, cửa nhà của em với một cốc caramen thập cẩm ngọt mát.
Video đang HOT
Phạt vì luôn biết cách cố tình gây thương nhớ và “nạn nhân” không ai khác, chính là em.
Phạt vì hay làm em giận mỗi khi mải chơi điện tử và quên lịch hẹn với em.
Phạt vì quên cả lịch thi của chính bản thân mình trong khi lại nhớ từng chữ trong bảng thời khóa biểu của em.
Anh biết không, những ngày mình sánh vai trong xiết bao ngọt ngào, anh khiến em… bực mình lắm đấy nhá! Bực từ cách anh quan tâm em quá, bực vì tình yêu anh dành cho em luôn sáng trong và rộng lớn vô cùng. Rộng đến mức mỗi khi soi vào đó em luôn thấy “mặc cảm” đến lạ. Rộng đến mức em luôn nghĩ về anh mỗi sáng thức giấc và mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ.
Hôm trước, ở lớp, cô giáo em đã hỏi về nơi bình yên nhất, theo quan điểm, ý kiến của mỗi người là gì. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong em là khoảnh khắc bên anh, khoảnh khắc để tay mình nằm ngoan trong tay anh, để nụ cười mình quyện trong từng câu anh kể, hoặc đơn giản chỉ để em được yên lặng đi bên anh.
Tình yêu nồng nàn đến mức nếu có ai đó hỏi em rằng em yêu anh vì điều chi, em chỉ biết lắc đầu, nói chịu. Em yêu anh chỉ vì… yêu anh, vì anh là chính anh, là cảm giác bình yên em tìm thấy. Dẫu rằng chúng ta khác biệt đến mức cãi nhau “mẻ lòng”, dẫu rằng chúng ta giống nhau đến mức những câu chuyện sẻ chia tư tưởng trở thành thừa thãi…, em vẫn yêu anh, yêu anh hết lòng.
Điều đó cũng chính là lý do anh được “tòa” tuyên án ngày hôm nay và hình phạt dành cho anh chính là… chép phạt một trăm lần câu “anh yêu em”.
Cấm copy and paste nhé! ) Nếu mỏi tay, anh có thể quay sang vì sự “trợ giúp” của em luôn ở đó!
Vì, em yêu anh! Thế thôi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ chồng ôm nhau khóc đêm tân hôn
Đêm tân hôn, thay vì cảm giác ngọt ngào hạnh phúc thì chúng tôi nằm ôm nhau và khóc. Anh khóc thương cho những nỗi đau và thiệt thòi của tôi.
Cho đến bây giờ, khi đã trở thành vợ chồng được gần hai năm nhưng tôi chỉ biết dùng từ "duyên nợ" để nói về sự gặp gỡ và cuộc hôn nhân của mình. Tôi quen anh (chồng bây giờ) khi anh đến tán tỉnh cô em họ tôi. Sau này anh bảo: "Ngay lần đầu gặp, anh đã biết em là một nửa của anh rồi". Và thế là chiến dịch "cưa đổ cô chị" được chồng tôi xây dựng. Đến khi tôi xuôi lòng theo tình yêu của anh vì tin vào cảm giác của mình thì cũng là lúc chúng tôi vấp phải sự phản đối kịch liệt từ cha mẹ tôi.
Sau này, tôi luôn tự hỏi mình làm sao có thể vượt qua những tháng ngày khó khăn ấy. Chúng tôi cùng nhau về xin phép đến tám lần mà cha mẹ tôi vẫn kiên quyết giữ quan điểm không đồng ý. Cha tôi nói: "Nếu con theo nó thì coi như bố không có đứa con gái này". Từ nhỏ cho tới lớn, chỉ biết đi học và sống trong tình yêu thương của cả nhà, tôi chưa một lần dám trái ý cha mẹ. Vậy mà, tôi đã kiên quyết bước theo anh dù dám chắc mình sẽ không nhận được lời chúc phúc nào từ phía cha mẹ và gia đình.
Nhưng có lẽ, cuộc đời vẫn cho tôi nhiều may mắn khi có được một người chồng và gia đình chồng thương yêu tôi hết mực. Cả hai nhà cách nhau chưa đầy hai cây số nhưng tưởng chừng như không bao giờ tìm được tiếng nói chung. Tôi còn nhớ, khi tôi khóc và muốn bố mẹ chồng tương lai cũng như anh từ bỏ ý định về cuộc hôn nhân không đồng thuận này bởi tôi thấy mình chênh vênh trước ngưỡng cửa cuộc đời. Lúc đó, bố chồng tôi nói: "Con hãy tin rằng: Khi bố con đóng cửa thì bố mẹ sẽ rộng cửa và vòng tay đón con về". Tôi đã khóc cho niềm hạnh phúc buổi đầu ấy. Cuối cùng, chúng tôi đi tới một quyết định táo bạo, thậm chí gây tiếng vang ở vùng quê nhỏ vốn thanh bình: Tự động đi đăng ký kết hôn và chỉ tổ chức hôn lễ ở họ nhà trai.
Ảnh minh họa: spoilersguide.
Ngày 11/12, chúng tôi ra Ủy ban xã làm thủ tục đăng ký kết hôn. Bên gia đình chồng đã sắm sửa đủ mọi thứ cho căn buồng tân hôn của chúng tôi. Ngày hôm đó, bố mẹ chồng cũng làm cơm cúng gia tiên để cho chúng tôi nên vợ nên chồng về mặt pháp lý. Đêm tân hôn, thay vì cảm giác ngọt ngào hạnh phúc thì chúng tôi nằm ôm nhau và khóc. Anh khóc thương cho những nỗi đau và thiệt thòi của tôi. Tôi khóc ướt ngực áo anh vì tủi thân và cũng vì hạnh phúc. Đêm tân hôn ấy đã chứng kiến những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Một giấc ngủ vẫn chập chờn những ưu tư và muộn phiền.
Có lẽ vì thấy chúng tôi quyết tâm và cũng vì hai bên gia đình gần nhau nên tin về đám cưới đến tai gia đình tôi. Chiều muộn ngày 13/12, bố mẹ tôi cho gọi hai đứa về và đồng ý cho nói chuyện người lớn. Đám cưới được diễn ra ngay ngày 16/12. Dù rằng bố mẹ gượng ép để lo cho tôi về nhà chồng nhưng dù sao tôi cũng được mặc váy cô dâu và lên xe hoa theo anh về làm dâu cha mẹ.
Đêm tân hôn thứ hai ấy mới ý nghĩa biết bao nhiêu. Vẫn có rất nhiều giọt nước mắt của hai đứa tuôn rơi nhưng đó là những giọt lệ hạnh phúc vì đã được ở bên nhau mãi mãi và trọn vẹn. Anh nói với tôi trong tiếng nấc: "Khóc hết đêm nay thôi em nhé! Suốt cuộc đời còn lại bên anh, em hãy luôn mỉm cười vì anh không muốn những hạt ngọc rơi trên má vợ yêu". Giấc ngủ đến với tôi thật nhẹ nhàng và bình yên trong vòng tay anh.
Đã 19 tháng trôi qua mà tôi vẫn cứ ngỡ như ngày nào. Và tôi sẽ không quên những tháng ngày khó khăn để được bên anh. Đó là một câu chuyện cổ tích mà chúng tôi sẽ gìn giữ đến mai sau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy gật đầu khi chàng cầu hôn Để tự cứu lấy mình, đàn ông phải dùng đủ mọi biện pháp để vớt vát người phụ nữ hiếm hoi còn lại. Những cảnh báo khủng khiếp về tương lai mất cân bằng giới tính là điều khiến đàn ông Việt Nam phải Sợ Hãi. Nó thực sự là mối nguy hiểm đã hiện hữu với con số cả triệu gã độc...