Anh sẽ ngó mây trời khi tin nhắn đổ chuông
Anh biết. Em vẫn giữ liên lạc với người ấy.
Anh từng tự hỏi, có cần phải giữ liên lạc với một mối tình đã cũ. Nhưng rồi anh chợt hiểu ra một điều, sẽ chẳng có gì là cũ kỹ nếu như “thỉnh thoảng một cách thường xuyên” trong cuộc đời này, em vẫn nghĩ tới, vẫn nhớ tới và vẫn duy trì những cuộc đối thoại.
Em không nói với anh về điều đó.
Em sợ làm anh tổn thương. Anh nghĩ vậy.
Ngày em gật đầu và nói chấp nhận yêu thương của anh cũng là ngày em nói sẽ tập trung tất cả cho anh, chỉ duy mình anh thôi.
Em mỉm cười và nói sẽ gạt bỏ hết những lăn tăn sóng biển từ trùng khơi của hoài niệm.
Em mím môi nheo mắt tinh nghịch nhưng dễ thương như đảm bảo với anh rằng những làn khói u buồn của buổi chiều đến từ ngày hôm qua sẽ không xuất hiện,
Và em nói yêu anh…
Và anh tin em. Vô điêu kiện.
Vậy nên,anh nghĩ, em sẽ không để anh biết người ấy vẫn còn tồn tại trong em theo cách này hay cách khác, với vai trò này hay vai trò khác. Có lẽ,em không nỡ chối từ một người mà với em từng tin là nhịp sống,là tương lai, hay giản đơn là định mệnh.
Khi một người từng là tất cả, gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm em, quan tâm đường đi lối về, nhắc nhở những bữa ăn và hoang mang về những khoảng lặng im em không hồi đáp…Thật sự là quá khó để khước từ đúng không, em của anh ?
****
Video đang HOT
Hôm trước, em ngồi bên anh, bầu trời giăng đầy những ngôi sao quanh một vầng trăng sáng lung linh, những tiếng nói cười chan hòa hạnh phúc. Tay anh nắm lấy bàn tay em thật chặt. Cảm giác ấy thật ngọt ngào. Anh ngỡ như dù trời long đất lỡ thế nào, phút giây này cũng chẳng thể rời ra, hai bàn tay ấy…
Nhưng rồi điện thoại em đổ chuông.
Em rút tay ra khỏi bàn tay vẫn đang say men ấm áp.
Em mở xem mà không lấy điện thoại ra khỏi giỏ.
Em chỉ xem rồi tiếp tục cuộc trò chuyện bên anh.
Có phải người ấy không em?
Đêm cũng dần khuya rồi mà em chưa báo tin đã về nhà, nên người ấy lo lắng đúng không ?
Vậy thì sao em không trả lời người ấy đi em?
Anh cũng đã từng sống trong nhưng mối hoài nghi, lo lắng và sợ hãi. Đừng để người đàn ông sống một mình trong bầu không khí chờ đợi yên lặng. Họ tưởng tượng ra đủ điều, vẽ vời ra đủ viễn cảnh, để rồi đau đáu, xót xa, dằn vặt mà nóng nảy hết tim gan..
Anh biết, như vậy đó em à…
Anh muốn nói với em, hãy trả lời cho người ấy đi, cho người ấy yên tâm.
Nhưng cũng là một người đàn ông, và là người đàn ông yêu em. Cuộc chiến giữa hờn ghen và bao dung thiêu đốt anh trong lặng im của sự chần chừ.
Đêm đó, chắc người ấy mất ngủ vì lo lắng.
Còn anh, nhiều đêm sau đó, mất ngủ vì biến nghĩ suy thành giấc mộng không có cái kết có hậu.
***
Anh biết, người ấy vẫn nhắn tin cho em. Em vẫn trả lời khi có thể. (Khi không thể chắc được định nghĩa là lúc có anh).
Anh biết, người ấy vẫn còn thương em.
Anh biết rằng em cũng biết điều anh vừa mới nói ở trên.
Chỉ duy một điều anh không biết, không muốn biết hay không dám biết, em có còn yêu người ấy hay không. Và nếu câu trả lời là có, thì anh sẽ phải làm gì..?
Nên nếu như không có câu trả lời cho bước tiếp theo, thì thôi anh sẽ không hỏi câu mở đầu. Dù như anh đã nói, một người đàn ông vẽ ra những gì trong đầu khi sự thật bị giấu vào trong một mớ hỗn độn những hoài nghi.
Vậy nên dù sống trong lằn ranh của bao dung và ghen tức, anh vẫn muốn nói với em một điều, dù đầu lưỡi anh có chút gì đó đắng nghét xót xa, hãy trả lời cho người ấy đi em. Không có lúc nào gọi là không thể. Anh sẽ ngó mây trời khi tin nhắn đổ chuông.
Và em cũng sẽ trả lời cho anh thật thà khi anh hỏi em còn yêu người ấy hay không ? Nếu như một ngày anh đủ can đảm để tìm cho mình phương án của bước tiếp theo, nhé em?
Còn bây giờ thì trả lời cho người ấy đi em, anh ngó mây trời rồi đó!
Theo Guu
Tôi đã thấm thía với cái giá phải trả của kẻ cướp chồng người
Về làm vợ anh, tôi phải thừa nhận dù không yêu tôi nhưng anh là một người chồng tốt, người cha tốt. Tôi biết vì sự o ép của tôi mà tình cảm anh dành cho tôi đã suwat mẻ nhiều. Anh cưới tôi chỉ vì đứa con trai và vì không muốn bị đe dọa đến sự nghiệp.
4 năm học đại học ở thành phố, tôi lột xác từ một cô gái quê mùa chân chất thành một cô gái xinh đẹp, sắc sảo. Thay vì trở về quê, tôi muốn ở lại thành phố kiếm một công việc và xa hơn nữa là cơ hội đổi đời. Mục tiêu của tôi là kiếm được một tấm chồng tử tế, người thành phố và nếu giàu có thì càng tốt.
Tôi bắt đầu nuôi giấc mộng của mình bằng một công việc hành chính ở một công ty tư nhân, mức lương bèo bọt nhưng giúp tôi có được những mối quan hệ quý giá. Và tôi quen Hùng - chồng tôi bây giờ. Anh hơn tôi chục tuổi, đã có vợ và một con gái. Nhưng cuộc sống gia đình anh không hạnh phúc. Vợ chồng không hiểu nhau, chị ấy nhiều năm nay sống và làm việc ở nước ngoài và cũng đã có nhân tình. Thời điểm tôi quen biết anh, họ đang làm thủ tục ly hôn.
Ở người đàn ông này có tất cả những gì tôi thèm muốn: công danh, địa vị, tiền bạc, bất động sản. Hơn nữa anh là một người rất tốt. Nhanh chóng chúng tôi vồ vập lấy nhau và bắt đầu mối quan hệ nóng bỏng. Anh ngạc nhiên khi biết tôi còn con gái và điều đó làm anh cảm thấy hạnh phúc. Anh yêu chiều và nâng niu tôi hơn.Thói đời, đã ăn vụng một lần thì sẽ có lần hai. Cứ thế tôi dẫn dụ anh vào thế giới ái tình say đắm.
Anh cưới tôi chỉ vì đứa con trai và vì không muốn bị đe dọa đến sự nghiệp (Ảnh minh họa)
Cho đến khi tôi thông báo có thai thì anh như người mộng du tỉnh giấc. Ban đầu anh lảng tránh tôi. Gọi điện, hẹn gặp không được, tôi nhắn tin cho anh rằng sẽ giữ lại cái thai. Nếu anh không có trách nhiệm thì tôi sẽ mang nó đến cơ quan anh làm ầm lên. Tôi biết đây là thời điểm rất nhạy cảm với anh khi anh chuẩn bị được thăng chức Giám đốc, nên anh không ngu ngốc đánh đổi điều đó. Sau đó tôi tiếp tục dùng con ép anh nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn vợ để tôi có thể đàng hoàng bước chân vào nhà anh.
Anh là con trưởng của gia đình và dòng họ, vì vậy anh rất thèm khát một đứa con trai. Nắm được điều đó tôi tiếp tục tung chiêu phủ đầu. Khi cái thai được 5 tháng, là con gái nhưng tôi nói dối anh là con trai. Lúc này anh buộc phải thưa chuyện với bố mẹ. Cả hai người đều bị sốc, mẹ tôi ở quê cũng thế. Nhưng chuyện đến nước này thì họ không thể bỏ đi giọt máu của gia đình mình, nhất là khi đứa bé là con trai. Ngay lập tức cha mẹ anh về quê tôi để nói chuyện. Rồi mọi chuyện cũng xong xuôi, cái thai quá lớn, tôi về sống với anh không dám cưới cũng chẳng lễ hỏi, đơn giản là đưa nhau đi đăng ký kết hôn.
Về làm vợ anh, tôi phải thừa nhận dù không yêu tôi nhưng anh là một người chồng tốt, người cha tốt. Tôi biết vì sự o ép của tôi mà tình cảm anh dành cho tôi đã sứt mẻ nhiều. Anh cưới tôi chỉ vì đứa con trai và vì không muốn bị đe dọa đến sự nghiệp. Tôi hơi thất vọng, nhưng điều đó nhanh chóng qua đi bởi tôi đã đạt được mục đích của mình.
Càng gần đến ngày sinh con tôi càng rối trí bởi đứa bé là con gái, khi sinh ra mọi chuyện sẽ vỡ lở. Tôi nghĩ đến trăm phương ngàn kế, thậm chí đã có lúc định làm như trong phim, tráo đổi con mình với một đứa bé nào đó. Nhưng rồi ngày đó cũng đến. Anh vào viện thăm con đúng một lần duy nhất. Bố mẹ chồng sau khi nhìn thấy cháu gái đã quay lưng bỏ đi. Ở bệnh viện tôi cô độc, long ngóng với đứa trẻ đỏ hỏn. May mà hôm sau bà ngoại xuống thành phố và chăm sóc mẹ con tôi. Tôi nức nở kể mọi chuyện với mẹ, mẹ bần thần rồi khuyên tôi từ bỏ tất cả để về quê. Nhưng về thế nào được, tôi đã đâm lao thì phải theo lao.
Suốt 1 tháng trời tôi cắn răng trong sự ghẻ lạnh của gia đình nhà chồng. Không có ai giúp đỡ tôi dù tôi đang trong thời gian phải kiêng cữ. Mẹ tôi xót con nhưng vì xấu hổ nên không dám bước chân vào nhà chồng tôi. Còn chồng chỉ về nhà vào buổi tối muộn. Anh vào bồng con rồi trở ra phòng làm việc ngủ, đến liếc tôi một cái anh cũng không. Ở nhà mẹ chồng cứ nhìn thấy mặt tôi là chì chiết, săm soi. Tôi đã nghỉ việc ở công ty cũ nên phải ngửa tay từng đồng xin tiền chồng. Nhiều lúc tôi thấy nhục nhã và ân hận, tự hỏi mình đánh đổi tất cả tuổi trẻ và tương lai vì những điều gì đây?
Và rồi có chuyện xảy ra khiến tôi cảm thấy sụp đổ, giống như tôi đang nhận quả báo vì đã cướp chồng người. Sáng sớm hôm ấy một người phụ nữ bồng đứa con trai đứng trước cổng nhà chồng tôi gào khóc náo loạn cả khu phố khiến hàng xóm xúm vào xung quanh hỏi chuyện. Thì ra, cô ta vốn là người giúp việc của chồng tôi và vợ cũ.
Thời gian anh qua lại với tôi thì anh cũng làm người phụ nữ ấy có bầu. Nhưng vì anh đã đưa cho cô ta khoản tiền rất lớn nên cô ta mới im lặng bỏ đi. Đứa bé là con của chồng tôi và giờ cô ta đến đòi anh phải có trách nhiệm. Tôi choáng váng ngất xỉu. Mẹ chồng tôi thấy đứa bé là con trai, ngay lập tức đưa mẹ con cô ta vào nhà. Chồng tôi biết chuyện cũng lặng thinh. Tôi phản đối cực lực bởi tôi biết điều gì sẽ xảy ra nếu như cô ta được phép ở lại. Điều đó có nghĩa mẹ con tôi sớm muộn cũng phải ra đi.
Giờ tôi đã thấm thía với cái giá phải trả của kẻ cướp chồng người. Nhìn hình ảnh cô ta bây giờ không khác gì tôi ngày trước. Chẳng lẽ đây là cái giá mà tôi phải trả sao?
Theo ĐSPL
Thương hiệu Âu - Mỹ đậm chất Trung Quốc Sau nhiều thập kỷ tăng trưởng với tốc độ rất nhanh, nhiều đại gia Trung Quốc có trong tay một số tiền lớn và đang đổ ra nước ngoài để thâu tóm các thương hiệu nổi tiếng từ châu Á cho tới Mỹ và châu Âu. Đổ tiền ra nước ngoài Cuối năm 2013, theo hãng tin Reuters, Smithfield Foods Inc SFD.N -...