Anh sẽ mãi không bao giờ trở lại…
Đừng bao giờ thờ ơ với tin nhắn đến từ người yêu thương bạn… bởi, rất có thể đến một ngày bạn sẽ không còn nhận được những tin nhắn ấy nữa…
Anh đã từng đến bên em, nhẹ nhàng và ấm áp. Lịch lãm và ga lăng, cuồng nhiệt và ồn ào. Sự xuất hiện của anh náo nhiệt tới mức làm xáo trộn cả cuộc sống của em. Anh vẫn cứ đứng ở đó, với nụ cười rạng rỡ, cho dù em có lạnh nhạt, có thờ ơ… cho dù em hắt hủi anh. Anh vẫn giữ nụ cười đó trên môi, bất cứ khi nào em nhìn thấy anh. Anh đã nói, nụ cười đó là dành cho em.
Anh đã từng cùng em trải qua những thăng trầm của quãng đời sinh viên năm cuối, với những dự định, những hoài bão, và cả những lo lắng xen lẫn gian truân. Anh vẫn bên em, cho dù em quyết định ở lại hay ra đi. Anh vẫn luôn ủng hộ em, mọi việc làm, mọi hành động của em, anh hiểu hết. Anh đã nói anh nhìn thấy tuổi trẻ của mình trong em.
Có những Hà Nội mưa tầm tã, cơn mưa cuối của tháng 5, cơn mưa đầu của mùa hạ, anh nói đó là những cơn mưa cuối cùng có hình bóng em. Những ngày mưa, anh thích cùng em lái xe đi dưới mưa. Ngồi trong xe, nhìn những hạt mưa rơi ào ạt xuống qua cửa kính, anh nói nó sẽ vỡ tan tành như cảm xúc lúc đó của em, vì em sắp rời xa Hà Nội, rời xa anh. Em im lặng ngồi nhìn mưa, hòa mình theo những giai điệu mang tên mưa…
Video đang HOT
Ngày em rời xa Hà Nội, anh đã nói cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ luôn nhìn về phía em, nhìn về phương Nam, nơi không còn cái nắng chói chang, oi ả và bức bối như nắng hè Hà Nội, chỉ có những tia nắng nhẹ nhàng, dịu dàng. Anh nói anh sẽ đến để gặp lại em, để nhìn những tia nắng ấm áp đùa nghịch trên tóc em, để thấy sự trưởng thành của em…
Ngày đó, Hà Nội không có nắng, chỉ còn lại những trận mưa tầm tã, anh gọi cho em, và em không nghe máy… Ngày đó, nơi em sống, nắng trải nhẹ và mát mẻ. Ngày đó, em hồn nhiên trong những suy nghĩ mới, với những mối quan hệ mới, công việc mới, cuộc sống mới… mà không hề biết rằng, đó là… ngày anh đi.
Khi em luống cuống tìm điện thoại, run run ấn số điện thoại của anh, để khẳng định rằng những điều mình đọc được, nghe được không phải là sự thật… Nhưng, đã quá muộn… Giây phút đó, em như chết đi, tưởng như mình ngạt thở vì tim cứ xối lên những tiếc nấc. Khoảnh khắc đó, em lặng người đi, em không còn nhớ mẹ anh đã nói những gì với em nữa… Anh đã không thể trở lại, mãi mãi…
Đến lúc em hiểu rằng anh đã rời xa em, rất xa… Em chợt gọi tên được những tình cảm bấy lâu em dành cho anh, nhưng khi em nhận ra, thì anh đã không còn nữa. Cuộc sống quá đỗi ngắn ngủi, phải không anh? Tình cảm chúng ta dành cho nhau cũng vậy. Em đã không trân trọng những điều đó, chính em đã đẩy anh ra xa em. Nếu có thể, em sẵn sàng trả lại hết cho anh mọi yêu thương, chỉ mong có thể được nhìn thấy anh đang sống, đang vui vẻ…
Tất cả đã muộn. Vĩnh biệt anh, người đã yêu thương em…
Theo Guu
Em sẽ không bao giờ quên được anh...
Ai cũng nói với em, không làm bạn với người này thì làm bạn với người khác, thiếu gì đâu. Nhưng trong số bao nhiêu người, có phải ai cũng đem lại cho mình cảm giác gần gũi đến kỳ lạ như vậy đâu. Một cảm giác chỉ có thể diễn tả bằng từ Đặc Biệt.
Đã hơn một tuần kể từ cái ngày anh đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời em, để lại trong em một nỗi đau vô cùng, cảm giác hụt hẫng vẫn còn đây, con tim vẫn quặn lại mỗi khi nghĩ về anh. Nhớ anh, nhớ đến cồn cào, nhớ đến không thở được rồi.
Anh bước vào cuộc đời em thật nhẹ nhàng, thật tình cờ và rồi anh ra đi cũng vô tình như vậy. Nhưng em cũng không bao giờ ước là chưa từng quen anh, vì quen anh, em được trải qua đủ các cung bậc cảm xúc, dù ngắn ngủi nhưng nó cũng là một kỷ niệm để em phải nhớ suốt cuộc đời này. Hạnh phúc nhiều khi cũng chỉ đơn giản thế thôi, hạnh phúc dù chỉ một giây cũng là hạnh phúc, đâu phải cứ mãi mãi mới là hạnh phúc.
Mình chỉ quen nhau có hơn hai tháng mà cứ như là lâu lắm rồi. Từ lần đầu gặp anh, rồi lần đầu nhắn tin với anh em đã có cảm giác như mình quen nhau từ lâu, cảm giác thật gần gũi, thật đặc biệt. Cứ nghĩ đến anh, nói chuyện với anh là em rất vui, thấy lòng mình nhẹ nhàng và dễ chịu vô cùng. Dần dần, em như nghiện nói chuyện với anh, ngày nào không được nói chuyện là có cảm giác bồn chồn không yên.Tình cảm với anh cũng lớn dần lên, anh trở thành một người cực kỳ đặc biệt trong trái tim em mà bản thân em cũng không định nghĩa được đó là thứ tình cảm gì.
Anh lúc nào cũng nói: "anh không nghĩ gì đâu" nên làm em ngây thơ tưởng thật. Với anh chuyện gì em cũng có thể tâm sự, kể cả tình cảm em dành cho anh em cũng hồn nhiên nói hết ra. Nhưng ngờ đâu, nó lại là con dao hai lưỡi khiến cho anh lặng lẽ rời khỏi em mà không một lời từ biệt.
Em rất cám ơn anh vì đã cho em được ở bên anh, được đi chơi cùng anh mặc dù anh luôn nói em chỉ là bạn bình thường của anh thôi. Ngay từ đầu em cũng đã biết tình cảm này, mối quan hệ này không thể tồn tại được lâu, nhưng em không ngờ nó ra đi nhanh quá, làm em thấy hụt hẫng, cảm giác như mất đi một thứ quý giá của đời mình.
Biết là phải quên anh nhưng sao em không thể làm được, sao cứ nhớ anh như một thói quen vậy. Ngày nào em cũng nhắn tin cho anh dù biết anh không bao giờ trả lời, vẫn làm những việc thật vô nghĩa chỉ để được cảm thấy anh luôn bên em.
Em nhớ anh lắm, rất nhớ!
Theo Guu
Nếu ngày mai không bao giờ đến... Hãy dành thời gian để nói "Mình xin lỗi!", "Tha thứ cho mình nhé!", "Cảm ơn", hay "Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!". Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên. Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những...