Anh sẽ không bỏ cuộc
Chỉ cần còn chút hy vọng anh sẽ tiếp tục chờ đợi và mở rộng cánh cửa đón em quay trở về, anh không thể để một mối tình 5 năm đẹp như giấc mơ tan biến dễ dàng như vậy được. Em ơi, xây dựng một tình yêu thì khó ngược lại đạp đổ thì quá dễ.
Anh sẽ không để em làm điều đó. Anh sẽ chứng minh cho em thấy không ai yêu em nhiều như anh bằng cách âm thầm và lặng lẽ dõi theo từng bước em đi.
Bởi vì 5 năm trước anh đã giành được em cho nên 5 năm sau anh cũng sẽ giữ được em. Mất em, anh sẽ mất tất cả, sẽ chẳng bao giờ anh tìm thấy hạnh phúc trong cuộc đời này.
Video đang HOT
Kết cục của chuyện này hoặc là anh sẽ có em và giữ em bên cạnh cho đến khi anh chết hoặc là anh sẽ rơi đến tận cùng của sự đau khổ, dù như thế nào anh cũng sẽ sẵn sàng đón nhận.
Anh yêu em, yêu em nhiều hơn bất kỳ ai trên đời này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu em "không còn...", anh có yêu em?
Mỗi lần nghe tôi hỏi anh đều ôm chặt lấy tôi, đặt lên môi tôi nụ hôn ngọt ngào. Vậy là bao nhiêu lo lắng trong tôi đều tan biến hết.
Tôi yêu anh hơn yêu chính bản thân mình. Tôi tin anh cũng cảm nhận được điều đó. Anh không giỏi ăn nói, nếu không nói là khá vụng về, nhiều khi thành thật đến ngây ngô. Tôi yêu nét ngây ngô chân thành mà bạn bè tôi thường nói là gàn dở. Kệ, tôi không quan tâm, hay nói đúng hơn tôi không thèm quan tâm làm gì. Chỉ biết rằng tôi yêu anh và hạnh phúc vì có được tình yêu của anh. Với tôi đó là tình yêu, là hạnh phúc, những thứ khác chỉ là thứ yếu. Anh làm việc ở một tiệm cơ khí tư nhân với đồng lương ít ỏi. Nhưng tháng nào lĩnh lương anh cũng mua đồ dùng cá nhân cho tôi. Khi thì thứ này khi thì thứ khác từ cái dây cột tóc đến những lọ sữa tắm đắt tiền.
Tôi nói lần sau anh đừng mua những thứ này nữa, lương không nhiều anh để mà tiêu hay có sắm gì cho bản thân thì sắm. Anh chỉ cười hiền rồi nói: Đàn ông cần gì? Anh đi làm tối ngày không có thời gian đi đâu có mua sắm áo quần cũng không đi đến đâu mà mặc rồi cũng phí đi. Tôi nhìn anh, nhìn nét ngây ngô, chất phát của anh, nước mắt tôi cứ thế túa ra như mưa. Anh lại mắng tôi là đồ ngốc rồi ôm tôi vào lòng. Tôi cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Những lần như vậy tôi lại đấm vào lưng anh thùng thục rồi nói chưa biết ai là đồ ngốc đâu. Anh nói hai cái ngốc mà kết hợp lại sẽ trở thành cái khôn, con chúng mình chắc chắn sẽ rất thông minh như mẹ nó và hiền ngoan như cha nó cho mà xem. Rồi hai đứa cười vang như người được của.
Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt để xứng đáng với tình yêu của anh... (Ảnh minh họa)
Tôi và anh cách nhau một đoạn khá dài nhưng chung xóm. Nhà tôi mỗi lần có việc, từ việc lớn đến việc nhỏ anh đều có mặt anh. Anh đến sắn tay vào làm nhiệt tình. Bố mẹ và các em tôi rất thương và từ lâu đã ưng thuận chàng rể này. Duy chỉ có tôi còn hơi e dè. Tôi e dè không phải vì tôi không yêu anh mà vì quá khứ của tôi. Cái quá khứ đau buồn cùng với mối tình đầu ngang trái đã cướp đi đời con gái của tôi. Tôi không đủ can đảm để đón nhận tình yêu của anh khi mà "cái ngàn vàng" tôi không còn nữa. Người lớn nói: "chữ trinh đáng giá ngàn vàng", con gái mà không còn trinh tiết thì là đồ hư hỏng, coi như loại đàn bà bỏ đi. Tôi không còn là con gái, tôi là loại bỏ đi nên tôi không thể đón nhận tình yêu của một người tốt như anh được. Tôi không xứng đáng. Nhưng rồi ở đời có những lời nói và sự quyết tâm không thể không lung lay. Chuyện gì đến nó đã đến.
Tình yêu chân thành của anh đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Đạp lên dư luận, tôi mạnh dạn đón nhận tình yêu của anh và hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Nơi anh làm cùng đường đến cơ quan tôi nhưng không bao giờ anh đợi tôi đi cùng. Tôi gạn hỏi mãi anh mới nói, anh giữ thể diện cho tôi nên không muốn đi cùng, anh sợ bạn bè tôi nhìn thấy họ sẽ khinh. Tôi nổi khùng với anh, nhưng khi nghĩ lại tôi thương và kính trọng anh thật nhiều. Anh làm gì cũng nghĩ cho tôi, quan tâm đến cảm giác của tôi còn tôi thì cứ mặc nhiên đón nhận, mặc nhiên hưởng thụ từ anh. Anh bảo sẽ cố gắng làm mấy năm nữa tích lũy ít vốn về mở đại lý ở nhà buôn bán để có thời gian lo cho gia đình. Anh không muốn tôi phải xấu hổ khi có người chồng tối ngày chân tay giơ bẩn.
Rất nhiều lần anh hỏi tôi: em có thấy xấu hổ khi đi cạnh anh không? Tôi im lặng nhìn anh, còn anh chỉ cười hiền gãi đầu. Sao anh ngốc vậy chứ. Anh không biết rằng có được anh tôi như người được kho báu không? Cám ơn cuộc đời, cám ơn bố mẹ đã sinh ra anh, cám ơn duyên phận đã đem anh đến cho tôi. Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt để xứng đáng với tình yêu của anh. Tôi yêu anh và biết ơn anh thật nhiều!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu không còn anh có yêu em? Mỗi lần nghe tôi hỏi anh đều ôm chặt lấy tôi, đặt lên môi tôi nụ hôn ngọt ngào. Vậy là bao nhiêu lo lắng trong tôi đều tan biến hết. Tôi yêu anh hơn yêu chính bản thân mình. Tôi tin anh cũng cảm nhận được điều đó. Anh không giỏi ăn nói, nếu không nói là khá vụng về, nhiều khi...