Anh sẽ cưới em nhé
Anh sẽ quát em khi em quên không lau bếp ga sau mỗi lần nấu ăn. Anh sẽ chạy đến cầm tay em, thổi thật nhẹ, và đặt lên đó một nụ hôn trước khi dán urgo, nhìn mặt em cau có vì vụng về để đứt tay, chắc anh sẽ cười đấy. Cười cô vợ vụng về nhưng tâm lý. Lúc đấy nhìn em sẽ đáng yêu lắm ấy…
Anh sẽ cưới em nhé. Và em sẽ là một thành viên trong gia đình ấm áp và nhỏ bé của anh.
Một gia đình, không phải lúc nào cũng rộn lên những tiếng cười. Nhưng gia đình ấy sẽ không có nhiều nước mắt đâu em à. Mẹ anh khó tính lắm, nhưng sẽ không có những cuộc đấu khẩu giữa mẹ chồng và nàng dâu đâu. Lúc em buồn, ngoài anh ra, em cũng có thể ôm lấy mẹ và khóc.
Anh biết mẹ sẽ yêu em, và quan tâm đến em giống như 2 đứa con trai nghịch ngợm bọn anh. Em sẽ tíu tít bên mẹ để làm những món ăn bình dị nhưng sẽ rất ngon. Những món ăn mà dù có đi đâu, vào nhà hàng nào cũng không thể có được. Những món ăn mà trong đó có tình cảm của mẹ và em dành cho gia đình.
Anh sẽ quát em khi em quên không lau bếp ga sau mỗi lần nấu ăn. Anh sẽ chạy đến cầm tay em, thổi thật nhẹ, và đặt lên đó một nụ hôn trước khi dán urgo, nhìn mặt em cau có vì vụng về để đứt tay, chắc anh sẽ cười đấy. Cười cô vợ vụng về nhưng tâm lý. Lúc đấy nhìn em sẽ đáng yêu lắm ấy… giống như đôi mắt sưng lên mỗi sáng ngủ dậy và em sẽ làm mọi cách để anh thức dậy lúc 6h sáng, và rồi anh sẽ ôm em, ôm em thật chặt và ngủ nướng thêm chút nữa, vì chủ nhật mà. 2 đứa sẽ ngủ nướng thật lâu đến khi mẹ gõ cửa ầm ĩ và kêu 2 đứa dậy để xuống ăn sáng.
Anh sẽ vơ hết quần áo và bít tất, bỏ đầy 1 giỏ đồ, ngoan ngoãn và nhanh nhẹn, rồi anh sẽ nở 1 nụ cười thật tươi và láu lỉnh, và len lén nhìn vợ yêu đang thở dài vì có một người chồng lười nhác.. anh biết em chỉ giả vờ mệt mỏi thế thôi… chứ thực lòng em cũng vui vì được chăm lo cho người mình yêu lắm í… vợ yêu nhỉ?
Mỗi lần anh đi công tác về, thao thao bất tuyệt về một món đặc sản mới được thưởng thức. Kiểu gì cuối tuần em cũng làm món ấy nhỉ. Mặc dù cả tuần em seach trên mạng và lục xục hết cửa hàng sách này đến siêu thị sách nọ để tìm công thức chế biến. Anh sẽ chê mặn, anh sẽ chê không ngon, nhưng anh yêu vợ của anh lắm í, chẳng lẽ có bố mẹ ở đấy mà anh lại ôm ghì lấy vợ anh ở đấy rồi đánh cái chụt 1 phát lên má của vợ. Anh phải làm gì để vợ anh biết anh yêu vợ anh như thế nào nhỉ?
Hay anh sẽ đi nhậu với bạn bè rồi giả vờ say về nhà, để vợ anh thức trắng cả đêm để chăm sóc cho anh, rồi sáng ra 2 mắt đỏ hoe và ngủ gật bên cạnh anh từ lúc nào không biết nữa :”>
Hay anh sẽ dành ra ngày chủ nhật để đưa em đến những nơi mà em chưa từng đến nhỉ. Đơn giản như đưa em về Hưng Yên, 2 đứa mượn xe máy một người anh ở Hưng Yên của anh rồi đi dọc bờ đê sông Hồng nhỉ. Em sẽ hái những bông hoa dại trên đê, và anh sẽ tranh thủ chụp cho em vài bức ảnh… rồi về nhà mở PTS lên chỉnh sửa blend lòe loẹt vào rồi 2 đứa cầm gối đập nhau om tí tỏi lên… đến mức mẹ ở tầng dưới phải chạy lên quát: ” Hai đứa định làm sập nhà của tôi à, có để yên cho bố ngủ không?”.
Buổi sáng, trước khi đi làm, em sẽ mang cho anh một chiếc áo sơ mi , tuy chưa là cẩn thận nhưng được gấp 1 cách gọn gàng, thấy mặt anh ỉu xìu, em mỉm cười và phụ anh mặc áo vào, rồi em khẽ hôn một cái thật nhẹ lên lên vai anh, khẽ ôm anh từ sau lưng và thủ thỉ ” Hôn 1 cái đánh dấu bản quyền lên rồi nhé, cấm cô nào được động đến chồng yêu của em”.
Mỗi khi anh đi làm về, vất cặp sang một bên rồi uể oải nằm vật xuống giường, em sẽ đến bên cạnh, hỏi anh có thấy mệt mỏi ở đâu không ? Rồi anh sẽ nắm lấy tay em, kéo em đến bên cạnh rồi em chặt lấy em, mọi mệt mỏi sẽ tán biến hết, mọi áp lực công việc sẽ là số 0 khi anh được ở bên cạnh em. Anh giống như một chiếc điện thoại cạn pin vậy, và em sẽ luôn là một chiếc updater hoàn hảo nhất. Sẽ mãi mãi là như vậy vợ nhé.
Và thỉnh thoảng em hãy giận anh nhé, giận anh vì việc gì đó, việc gì cũng được em nhỉ, rồi em kéo mẹ lên ngủ cùng, rồi anh sẽ được ngủ cùng với bố, trước khi ngủ bố còn nhắc nhở anh: ” Tối đến ngủ cấm xì hơi nhé!”. Còn em sẽ ôm chặt lấy mẹ, và ngủ 1 giấc thật ngoan, sau khi đã than thở đủ tội của anh với mẹ.
Và đến kỷ niệm ngày cưới, anh và em sẽ cùng giở lại album ảnh cưới, em sẽ bĩu môi chê anh xấu zai, còn anh sẽ lơ mơ nhớ đến những ngày 2 đứa chuẩn bị đám cưới. Nhớ đến ngày em bẽn lẽn ra mắt bố mẹ anh, nhớ đến lúc em bóp tay cho mẹ anh để lấy lòng, vợ anh thủ đoạn lắm nhé, thảo nào mẹ anh lại yêu quý em thế. Rồi những ngày chạy loạn lên để lên danh sách khách mời, rồi chuẩn bị đồ đạc cho phòng tân hôn, em thì cứ nhất quyết treo cái ảnh to tướng của em lên trên tường, còn anh thì khăng khăng đòi thay chỗ cái bàn trang điểm của em bằng cái bàn máy tính của anh. Hai đứa tranh cãi rồi vật lộn om tí tỏi lên… để mama ở ngoài lắc đầu ngao ngán với 2 đứa trẻ con.
Video đang HOT
Còn gì nữa nhỉ, à… còn hôm cưới, em thì ngượng ngùng trong chiếc váy cưới trắng dài, anh thì xúng xính trong bộ comple, tại hôm đấy anh là người đẹp trai nhất mà :”>. Còn vợ yêu của anh thì tất nhiên là người phụ nữ xinh đẹp nhất rồi. Trải qua bao khó khăn, bao thủ tục anh mới cưới được vợ anh, thì chẳng có lý do nào để anh đánh mất em một cách dễ dàng rồi. Và cũng chẳng có lý do nào để anh đánh mất đi một thành viên trong gia đình của anh, người mang đến hạnh phúc và sánh vai đi cùng anh suốt quãng đường đời, một người mang đến sự ấm áp và nụ cười đến gia đình nhỏ bé của anh.
Em à, đồng ý cưới anh và bước đi cùng anh đến hết quãng đời còn lại nhé. Yêu em nhiều lắm.
Theo Guu
Cưới em đi
Sự thực là tôi thích lúc em nói như khướu hơn, bởi tôi yêu ánh nhìn tươi sáng và nụ cười vui vẻ của Nhi khi đó.
Đôi khi cầm trên tay mấy bản CV, tôi chẳng biết viết cái gì vào đó. Không phải vì tôi đã sống những năm nhợt nhạt trước đó, mà đôi khi tôi chẳng bao giờ hiểu hết mình, hoặc quá phức tạp, hoặc đơn giản đến diệu kỳ. Điều quan trọng hơn thế, là tôi chẳng thấy mình có điểm nhấn nào đặc sắc trong những năm đã sống, đến mức nếu có ai hỏi về điều đó, chắc tôi sẽ ậm ừ cả ngày.
Cho đến khi Nhi bước vào cuộc đời tôi, có lẽ đó mới là lúc tôi có thể la lên: "Đây, đây, chính cô ấy là điểm nhấn của cuộc đời tôi!"
Tôi không yêu ai trước Nhi, hoặc khi nhớ lại không còn cảm thấy những điều nhạt nhẽo đó có thể gọi là tình yêu. Thứ duy nhất tôi làm khi đó là viết. Như một con ong cần cù mẫn cán, tôi viết tất cả những gì tôi có thể. Điều đó đến rất nhanh và không cần một sự sàng lọc nào khác - tôi chẳng cần thử thứ gì khác, đã ngay lập tức biết rằng viết là công việc ưa thích nhất.
Tôi đã quen Nhi vào một buổi café, khi tôi đang đọc sách, thế nên mãi sau đó tôi vẫn cho rằng viết chính là định mệnh của cuộc đời tôi vì nhờ có nó mà tôi gặp em. Khi đó đang là tháng giêng, những cơn gió đã rất lạnh. Thứ may mắn nào đã khiến em trở thành người yêu của tôi, tôi cũng không biết. Nhi là một cô gái xinh đẹp, thông minh, hài hước, duyên dáng và rất nhiều ước mơ.
- Tại sao em lại yêu anh? - có lần tôi hỏi.
- Vì anh rất cù lần.
Tôi chưng hửng.
- Thật sao?
- Khônggg! Vì anh rất đáng yêu, và vì anh rất đặc biệt.
- Đặc biệt như thế nào?
- Như cách mà anh tin vào những điều em nói vậy, chàng trai cù lần của em ạ.
Chúng tôi thường có những đoạn đối thoại không đầu không đuôi như vậy, và thường Nhi luôn khiến tôi tụt dâng cảm xúc như một chiếc thủy kế suốt buổi trò chuyện. Đây là ví dụ của một buổi trò chuyện khác.
- Duy à, anh hãy cưới em đi - Nhi nói câu đó khi tôi đang làm việc bên máy tính còn em ngồi vắt vẻo chân trên ghế đệm vuốt ve con mèo trắng của tôi.
- Em nói thật chứ? - tôi tròn mắt.
- Noooo. Cưới nhau về bây giờ thì lấy sỏi ra làm cơm ư? - Nhi cười phá lên.
- Anh sẽ làm việc chăm chỉ.
- Còn em sẽ chơi miệt mài. Sẽ phá hết những thứ anh làm được - Nhi nhìn tôi, động đậy lông mày tỏ vẻ nguy hiểm.
- Vậy khi nào mình sẽ cưới nhau nhỉ? - tôi ngẩn ra.
- Hết 2012. Em muốn xem khi Trái Đất tận thế anh có cứu em nhiệt tình không đã!
Chúng tôi yêu nhau theo kiểu đó.
Thứ đức tính đáng quý của nghề viết lách đã mang lại cho tôi chính là sự kiên nhẫn - và điều này phát huy sức mạnh rất lớn trong mối quan hệ của chúng tôi. Bởi tôi thường là người lắng nghe - mà người lắng nghe thì cần sự kiên trì vì không phải bao giờ người kể chuyện cũng thích dừng lại. Nhi có thể nói triền miên cả tiếng đồng hồ mặc cho tôi mắt tròn mắt dẹt thi thoảng cười trừ. Nhưng đôi khi em cũng ngồi yên ắng hàng giờ, xem TV hoặc làm gì đó, khi tôi tập trung với máy tính.
Sự thực là tôi thích lúc em nói như khướu hơn, bởi tôi yêu ánh nhìn tươi sáng và nụ cười vui vẻ của Nhi khi đó.
Nắng rực rỡ trên phố, đó là một ngày thứ tư, Nhi đột nhiên hỏi tôi:
- Anh có muốn biết về người yêu cũ của em không?
Chúng tôi đang ngồi ở một quán café vỉa hè, và khi Nhi nói câu đó, tôi bị giật mình, cốc café trên tay suýt tuột xuống. Tôi nhìn em, không nói gì, theo kinh nghiệm của tôi thì chẳng nên nói điều gì lúc này cả, hãy cứ để một cô gái chia sẻ nếu cô ấy muốn bạn là bờ vai.
Và Nhi bắt đầu kể thật. Ban đầu là việc Nhi đã quen cậu ta ra sao, hai người đã có một ngày Noel tuyệt vời như thế nào, rồi cậu ta đi du học và bỏ mặc Nhi lại. Vài tháng liên lạc chập chờn là cầu nối cho lời nói chia tay khi cậu ta về nghỉ. "...và nhanh chóng bắt nhịp với cô gái khác!" - Nhi vừa nói vừa vung tay bực bội. Một hồi, em im lặng. Rồi bắt đầu khóc.
Tôi hoảng hốt, cuống quýt kiếm giấy ăn gần đó đưa em. Tất cả mọi người xung quanh nhìn tôi như một thằng đểu vừa đá đít cô gái xinh đẹp tội nghiệp đang thút thít. Tôi bối rối chẳng biết làm gì, cho đến khi Nhi nói:
- Rồi em đã rất thất vọng về mọi thứ. Thế mà không hiểu sao khi gặp anh, tất cả mọi chuyện đó tan biến hết. Em thậm chí đã bị anh hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên. Và đến giờ em cảm thấy mình thật hạnh phúc có anh luôn ở cạnh.
Thế đó, cô gái của tôi là như vậy. Khi Nhi muốn nói điều gì đó ngọt ngào, thì nó thật sự ngọt ngào. Tôi cười, lau nốt giọt nước mắt lăn dở trên má em:
- Chỉ có thằng hâm mới bỏ em.
- Vì sao, em có điểm gì tốt chứ.
- Em rất chân thành.
Thực ra, tôi muốn nói với Nhi rằng em là ánh sáng duy nhất mà tôi thấy, trong nhiều năm nay. Và nếu không có em, tôi đã chẳng biết mình miệt mài viết và kiếm tiền để làm gì. Sau khi bước vào cánh cửa em đã vẽ ra, tôi thấy một thế giới khác. Ở đó có điều gì đó để tôi chạy theo một cách mê mải, như không thể dừng lại.
Khi tôi nói điều này với thằng bạn, gã đã cười to lên và vỗ vai tôi: "Mày đang yêu đấy. Không phải điều gì sáng suốt đáng tự hào đâu. Thứ đó vô bổ và tốn thời gian nhất trong cái cuộc đời này." Tối hôm ấy, gã bạn để status: "Giá như mình cũng được yêu!" Tôi vừa cười vừa bấm like.
Theo Guu
Vô phúc khi cưới anh làm chồng Con trai mới 10 ngày tuổi tôi đã khóc hết nước mắt với khoản nợ 400 triệu chồng dồn vào đầu mẹ con tôi. Không những thế tôi vô tình bắt gặp hàng loạt lời tán tỉnh, cặp kè với nhiều cô gái nhẹ dạ cả tin từ lúc tôi có bầu. ảnh minh họa Chồng tôi từng ly hôn và có một...