Anh sẽ chỉ là một vết xước lướt qua cuộc đời em mà thôi…
Tình yêu tan vỡ em gọi là vết xước, nhưng cái vết xước này thật sự quá dài và quá sâu, nó khiến em không thể mở lòng mình ra với một người nào khác. Em sợ tất cả những người đến sau sẽ trở thành thay thế, dù họ đến với em đều thật lòng. Em sợ niềm tin trao đi rồi sẽ nhận lại được gì
Em đã từng nghĩ sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh hoặc nếu có gặp nhau em sẽ xem như là không quen biết, sẽ lướt vội qua nhau như hai người xa lạ, sẽ không vấn vương hay luyến tiếc bất cứ điều gì về anh nữa, vì trái tim người con gái mỏng manh lắm, em sợ nếu bản thân mình buông lơi một chút thôi em sẽ không kiềm chế được bản thân mình chạy ùa về phía anh như vô thức. Em không muốn bản thân phải yếu đuối trước mặt anh, trước mặt người đã từng rời bỏ em.
Chia tay rồi, em như cũng trở thành người khác, ít cười, ít nói, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh. Dường như chẳng có thứ gì có thể xâm phạm vào trái tim em được nữa. Em là đứa con gái mạnh mẽ nhưng cũng chính vì quá mạnh mẽ nên khi vấp ngã em thấy thật đau, đau đến mức em chỉ muốn trốn đi thật xa để không có ai biết em là ai, để không ai có thể làm tổn thương trái tim này nữa.
Sau một mối tình, em tự nhận ra bản thân mình đã dần trơ lì với cảm xúc. Tình yêu tan vỡ em gọi là vết xước, nhưng cái vết xước này thật sự quá dài và quá sâu, nó khiến em không thể mở lòng mình ra với một người nào khác. Em sợ tất cả những người đến sau sẽ trở thành thay thế, dù họ đến với em đều thật lòng. Em sợ niềm tin trao đi rồi sẽ nhận lại được gì? Sẽ là tình yêu hay một vết xước khác. Em sợ!
Em bây giờ chỉ mong đừng ai chạm đến trái tim em nữa (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đối với em, tình cảm là thứ thiêng liêng nhưng đồng thời cũng là thứ đáng sợ nhất. Nếu như hạnh phúc trọn vẹn và cái kết của mối tình là một cuộc hôn nhân thì đó là đều tuyệt vời nhất nhưng nếu không được như thế thì cái hậu quả của mối tình đó chính là những giọt nước mắt, những tổn thương và một trái tim mang nhiều tổn thương khó mà lành lại được. Ai từng yêu say đắm sẽ hiểu được trái tim là thứ rất khó điều khiển. Nói với lòng là không nhớ thì lại càng nhớ thêm, không buồn nhưng nỗi đau vẫn luôn âm ỉ trong vô thức. Vô tình đi qua một nơi mà hai đứa đã từng hẹn hò thì trái tim lại mách bảo rằng nơi ấy từng là kỹ niệm của chúng ta.
Em muốn quên nhưng nào có thể quên được, khi trái tim này nó chẳng chịu nghe lời, những thứ thuộc về anh vẫn cứ luôn hiện hữu trong em. Dù cho trái tim em thật sự rất đau, nhưng em vẫn không cách nào có thể xóa hết những thứ thuộc về anh ra khỏi trí nhớ em được. Lý trí không thắng nổi con tim- em tin câu nói đó đúng, ít nhất là đối với em.
Em bây giờ chỉ mong đừng ai chạm đến trái tim em nữa, vì em không đủ dũng khí để đón nhận thêm một vết xước nào khác. Chỉ mình anh thôi đã là quá đủ với em rồi, hãy để nỗi đau ấy được ngủ quên vào quên lãng. Cho em được cất hết ký ức vào một góc nào đó trong trái tim, để khi vết xước kia lành rồi, hình ảnh của anh cũng dần phai nhạt, em lại là em của ngày hôm qua ấy.
Theo Blogtamsu
Cho em nhớ anh thêm chút nữa!
Và rồi anh và em,mỗi người sẽ lại nắm lấy một bàn tay khác...Thế nhưng hôm nay gió mùa về rồi đấy, mình nhớ nhau một chút được không anh?
Gió mùa về qua những ô cửa cũ kỹ se sắt lạnh, phủ bụi thời gian. Chỉ là cơn gió vô tình nhè nhẹ mà cuốn bay tất cả, bao kỉ niệm dồn ép trong tim như vỡ òa...
Hà Nội trời trở gió rồi đấy anh biết không?
Anh đã đến một nơi rất xa bỏ mặc em chơi vơi trong những thước phim kỉ niệm. Trong những ngày gió như thế này em biết bấu víu vào đâu khi những mảnh kí ức ấy như muốn quật ngã đôi chân em. Bước trên những con phố thân quen mà chỉ chực òa khóc...Phố vẫn thế, em vẫn thế mà anh đâu mất rồi!
Này là con đường hoa sữa của những ngày xưa, em giấu mình trên bờ vai anh trốn tránh thứ hương thơm quá đỗi nồng nàn ấy.
Này là cây cầu chứng kiến buổi hò hẹn đầu tiên, tay nắm tay cùng ngắm hoàng hôn của những ngày gió, mơ màng trong thứ hương thơm tình đầu ấy mà giờ sao chỉ thấy tê lòng.
Này là góc quán café quen thuộc của những ngượng ngùng,của những hờn dỗi, của những cái nắm tay ngọt ngào! Giờ chỉ còn mình em tự làm mình đau với những mảnh vỡ kí ức.
Cho em được nhớ anh thêm chút nữa
Tất cả ùa về theo làn gió kỉ niệm phá tan tành sự cố gắng mạnh mẽ của em bấy lâu. Có những lúc em tưởng rằng mình đã quên hết mà sao hôm nay lại nhớ không thiếu một chút nào. Là vì gió mang theo kỉ niệm trở lại đây hay là vì em cứ tự dối lòng mình trong khi chưa bao giờ quên đi được nó
Kể từ ngày anh lặng lẽ rời bỏ em để đi đến khoảng trời xa xôi đầy tuyêt trắng ấy, chỉ còn lại mình em đối diện với những giấc mơ màu hồng, với những viễn cảnh tương lai tươi đẹp mà đôi ta đã từng vẽ nên. Em biết cất nó vào đâu đây khi trái tim đã mang quá nhiều thương tổn. Đây là cuộc sống thật không phải là cuốn phim truyền hình chỉ một cái chớp mắt là qua mấy mươi năm, những đớn đau này có diễn viên nào thế được cho em. Từng giây từng phút em đang phải tự mình trải qua, phải đối diện với quá khứ như dao cứa vào tim từng chút một đau nhói.
Nhưng em biết kỉ niệm mãi mãi chỉ là quá khứ, có quay ngược lại được thời gian cũng chẳng thể thay đổi được gì! Anh vẫn cứ phải đi về phía chân trời không em ấy, cách xa vẫn cứ hoàn cách xa. Là vì cuộc sống xô bồ đâu trách được ai,
Và em cũng chẳng còn đủ hy vọng để mong chúng mình sẽ gặp lại, đường đời muôn ngả ngàn lối sẽ có con đường hạnh phúc dành cho em.
Theo Blogtamsu
Em buông tay rồi, anh về với người ta đi… Nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc.Và chúng ta chưa thuộc về ai. Ta đến với nhau muộn màng cho đớn đau, một lần cho mãi nhớ thương dài lâu, nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào. Có lẽ nhiều người chẳng tin vào tiếng sét ái tình nhưng với em có lẽ đó là định...