Anh sẽ chẳng còn ai
Em đọc xong bài anh viết , mà không còn biết cảm giác của mình như thế nào nữa. Thật sự mà nói, khi đọc đoạn đầu, em chỉ nghĩ là hai người bạn trẻ (chưa có gia đình) yêu nhau và chia tay.
Tình yêu của họ thật đẹp nhưng đã không có một kết thúc có hậu. Nhưng đọc tới cái đoạn kinh khủng đó, em thật sự choáng váng. Và cảm thấy thật đáng thương cho anh, một kẻ vừa tham lam, vừa gian ác, vừa hèn nhát và thấp kém biết bao.
Anh tham lam vì đã có vợ rồi (không biết anh đã có con chưa? con anh là con trai hay con gái? Anh nghĩ như thế nào nếu sau này con anh cũng sẽ gặp một kẻ không ra gì như anh?) mà vẫn muốn có thêm cho mình một người tình trẻ tuổi.
Anh gian ác vì đã lừa dối vợ mình đến tận cùng, không còn điều gì xấu xa hơn thế nữa. Anh nhẫn tâm chà đạp lên tình cảm của người vợ đầu ấp tay gối bao năm của mình mà vẫn trơ trơ.
Anh hèn nhát: nếu đã yêu cô gái đó sao anh không dám nói thật lòng mình với vợ để chia tay rồi đi theo tiếng gọi mà anh cho là của tình yêu và hạnh phúc?
Anh thấp kém, kém cỏi cho anh khi là một người đàn ông mà không dám hy sinh hay từ bỏ thứ mình đang có vì người mình yêu (hoặc cô gái kia, hoặc vợ anh) mà chỉ muốn khư khư giữ cả hai cho riêng mình. Cô gái ấy đã rời bỏ anh vì biết chẳng thể nào hạnh phúc khi gắn kết đời mình với một con người như thế. Rồi một ngày không xa, khi tuổi trẻ, sắc đẹp và sự tươi tắn không còn, chắc gì anh không chạy theo cô gái khác để rồi lại nói rằng, những nụ hôn, sự gần gũi bên cô gái này cũng chẳng thể nào dập tắt niềm khao khát và nỗi nhớ về cô gái khác trong anh.
Video đang HOT
Em đọc mà thấy xót xa cho vợ của anh nhiều quá, liệu rằng chị ấy có thể nào tiếp tục sống chung với anh nếu như biết được những điều tồi tệ trong suy nghĩ và hành động của chồng mình? Anh đã nghe nói về điều này chưa? Điều đau khổ nhất trong tình yêu là bị phản bội.
Điều đáng sợ nhất khi bị phản bội là bị mất niềm tin. Và điều kinh khủng nhất khi mất niềm tin là không thể nào yêu được nữa. Chị ấy sẽ không thể nào yêu anh được nữa, nhưng với những người đàn ông tốt bụng, chân thành và tử tế, biết sống tốt, sống có trách nhiệm, thì tại sao lại không nhỉ?
Anh hãy bừng tỉnh cơn mê muội này nếu như không muốn sẽ có một ngày anh chẳng còn ai – mãi mãi
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh đi rồi còn lại những cơn đau
Anh đã cho em biết rất nhiều thứ, đau buồn, vui vẻ, hạnh phúc, đợi chờ, hi vọng và tuyệt vọng nhưng không hiểu vì sao những lúc đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, em cũng không thể bỏ anh ra khỏi tâm trí mình được.
Ngày trước anh bỏ ra đi không nói với em một lời, em chỉ biết được anh đã thật sự đi khi đi làm về thấy trên bàn, anh để lại cho em vài dòng chữ. Chỉ có mấy dòng cùng mấy lời anh nói thôi, mà làm trái tim nhỏ bé của em đau buốt. Em tưởng mình không đủ sức vượt qua tất cả để đợi anh về bên em. Đôi khi thấy quá mệt mỏi, quá đau, nước mắt em từng đêm tuôn rơi. Em đã nghĩ ngợi nhiều biết bao nhiêu, và em đã mong chờ anh biết bao nhiêu.
Chúng ta xa nhau hơn một tháng, khoảng thời gian em không thể nghĩ được mình phải chịu đựng như vậy, khó khăn vất vả lắm anh à. Em đã hi vọng rồi cũng bao lần em thất vọng. Em chờ lắng nghe từng tiếng bước chân ngoài cửa, nhưng hơn một tháng rồi em không thấy anh và em vẫn đợi.
Em từng mơ ước anh về bên em thực hiện điều ước cuối cùng cho em, và anh đã về, nhưng em có qúa tham lam không anh khi đã được điều ước đó thì lại không muốn anh đi nữa, mà lại muốn anh chỉ ở mãi bên em.
Cuộc sống bộn bề lo toan, chạy đua với nhau đã cuốn anh xa vòng tay em, anh đi để thực hiện mơ ước của mình, em không có quyền cản trở anh, và cũng không thể làm vật cản trên con đường anh tiến về phía trước. Có phải đơn giản là vì tương lai của chúng ta. Em rất vui vì có được anh, rất hạnh phúc được anh chăm sóc, yêu thương, rất vui vì anh luôn lo lắng cho cuộc sống, biết hướng đến tương lai tốt đẹp phía trước, nên giờ em rất đau và rất buồn vì không còn anh bên cạnh mình nữa.
Thật khó thở khi nghĩ đến điều đó. Em làm như vậy có đúng không anh? Em cần anh bên cạnh em biết bao. Khi anh đi em phải mất một thời gian rất dài để dỗ dành trái tim mình được bình yên, nhưng em vẫn chưa làm được thì anh lại về bên em.
Em đã ngập tràn trong hạnh phúc, đón anh trong vòng tay nhung nhớ vô bờ, em không thể tưởng được mình lại yêu anh nhiều như thế. Giờ đây giữa thành phố Cần Thơ này em chỉ còn lại một mình, cô đơn không ai tâm sự, không một người để chia sẻ vui buồn. Em cảm thấy run sợ, run sợ trước thời gian và run sợ trước tình yêu mà anh dành cho em. Nó có đủ để em làm hành trang để đi lên và tiến về phía anh không?
Ngày anh đi đã dặn em rằng hãy cố gắng tập trung vào chuyện học, cố gắng làm những gì anh nói để sau này đến nơi đó cùng anh. Nhưng anh đâu biết rằng em không còn thời gian nữa, bất cứ lúc nào em cũng có thể bị kéo ra khỏi Cần Thơ và em không có lý do gì, không có sức mạnh nào để giữ em ở lại.
Em cần anh bên em biết bao. Tại sao phải là thành phố mới có thể mang lại tương lai cho người khác. Em có quá ích kỷ không khi chỉ muốn anh ở lại bên em. Điều em lo sợ là một ngày nào đó khi anh thực hiện được ước mơ của mình thì chúng ta đã mất nhau mãi mãi.
Giờ đây em vẫn thực hiện điều anh mong muốn, cố gắng đến lúc không thể cố gắng nữa, em sẽ chờ anh đến khi không thể chờ nữa. Áo mặc không qua khỏi đầu, tại sao không bên em cho em thêm sức mạnh, sao lại bỏ em ở lại nơi đây, tại sao lại bảo em đợi trong khi tình anh cho em chỉ mơ hồ như làn khói.
Em mù mờ không nhận được lối đi nào cho em cả, em không biết phải làm gì anh à. Anh bảo rằng em đừng khóc khi không có anh bên cạnh, đừng buồn khi đã vắng anh, nhưng em không làm được.
Mỗi đêm em lại khóc vì thương nhớ anh, những tháng ngày không bình yên lại kéo đến khi anh bỏ ra đi, em sống thật vất vả một mình, không bạn bè, không người thân bên cạnh, tìm đến thông tin trên mạng để giải khuây lòng mình, nhưng có ai hiểu được đâu anh.
Có lẽ đây chỉ là lời tự sự của chính bản thân em thôi vì không nói được ở đây thì em chẳng biết phải giải bài cùng ai, ít ra cũng có thể một ai đó vô tình đọc được những dòng tâm tư này cũng nghỉ xót xa một chút cho tình yêu của em, cũng như em cũng xót xa cho bao mối tình đẹp mà em đã đọc được.
K. ơi, em yêu anh biết bao, tại sao mình không thể sống một cuộc sống giản dị hơn, bình thường hơn, để tim không bị đau, để tâm hồn được yên bình. Tại sao mỗi lần ra đi anh lại nói lời chia tay lạnh lùng khiến em phải đau, rồi lại về dỗ dành em trong vòng tay ân hận. Sao không để em phải yên lòng chờ đợi anh trong niềm tin tuyệt đối, sao phải đi để em phải sống trong đau đớn thế này. em sẽ chờ đến bao giờ hả anh?
Tình yêu của em ơi, chúc anh nơi đó được bình yên vui vẻ, cố gắng nhé anh. Em biết người em yêu có đủ nghị lực vượt qua tất cả để hoàn thành giấc mơ của mình, em luôn tự hào về anh. hãy thực hiện cả giấc mơ của em anh nhé, vì em có lẽ sẽ không thể làm được điều mình đã từng mơ.
Em chỉ có thể yêu anh bằng cách riêng của trái tim mình và nhớ anh bằng nỗi nhớ riêng của mình. Dù em và anh có xa nhau mãi mãi, có cách xa đến tận nơi đâu, trong lòng em anh mãi là người tình tuyệt vời nhất trong lòng em, và suốt cuộc đời này em vẩn chỉ có một mình anh trong trái tim em thôi.
Không một ai có thể thay thế anh, dù chúng ta không thể sống bên nhau, em không được chăm sóc cho anh đến cuối đời, nhưng tình yêu của em vẩn sống mãi và chỉ dành cho anh mà thôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chia tay nhau là tốt nhất Lời chia tay thật khó nhưng em bắt buộc phải nói ra. Em phải xa anh thôi. Thật sự em chưa bao giờ muốn mất anh nhưng em cũng chưa bao giờ có được anh. Cuối cùng em vẫn không phải là người anh yêu. Anh đối với em chỉ là một chút bốc đồng, phiêu lưu mà thôi. Nếu em tiếp tục...