Anh rượu chè triền miên để quên nghèo
Bố mẹ bảo anh chia tay vì công việc không ổn định mà tôi lại nhiều tuổi (tôi 24, anh 22), anh buông xuôi tất, không lời níu kéo.
Tôi và anh yêu nhau được gần một năm. Thời gian đầu mới yêu nhau, mặc dù gặp nhiều khó khăn trong công việc của sinh viên mới ra trường nhưng chúng tôi luôn cố gắng và hứa sẽ cùng nhau vun đắp hạnh phúc. Nhưng mọi thứ không như tôi tưởng tượng.
Trong khi tôi càng cố gắng vun đắp tình yêu bao nhiêu thì anh càng hờ hững bấy nhiêu. Hoàn cảnh gia đình hai đứa đều khó khăn, đều phải đi làm nuôi em ăn học nhưng chưa bao giờ tôi muốn chia tay anh để kiếm người khác giàu hơn. Còn anh thì mỗi lúc một chán nản, đi làm nửa năm không lương, bố mẹ đau ốm, lại còn phải lo cho em trai học đại học nên anh gần như rơi vào tuyệt vọng. Ngay cả tiền điện thoại anh cũng không có để gọi cho tôi. Mỗi lần đến thăm tôi thì tôi là người chịu tiền tàu xe, ăn uống. Vì thế yêu nhau gần một năm nhưng tôi chưa nhận được món quà nào từ anh, dù là nhỏ nhất. Tôi thông cảm và không đòi hỏi gì ở anh, chỉ cần anh yêu thương tôi thật lòng thôi.
Tôi đã nhiều lần cố gắng khuyên nhủ anh nhưng anh luôn giữ thái độ buông xuôi.
Tôi cố gắng làm cho anh có thêm niềm tin trong cuộc sống để nghĩ rằng đây chỉ mới là khó khăn ban đầu và bên anh vẫn luôn có người ủng hộ. Vậy mà anh luôn chán nản. Mỗi lúc tôi gọi điện thì anh cũng chỉ nói một ít rồi chào đi ngủ trước. Suốt ngày anh kêu chán và uống rượu triền miên. Anh nói với tôi rằng bố mẹ anh bảo anh nên chia tay tôi vì giờ anh còn quá nhiều thứ phải lo, công việc của anh không ổn định mà tôi lại nhiều tuổi rồi (Tôi 24 tuổi và anh 22 tuổi), tôi không nên chờ anh làm gì. Khi nghe những lời đó, tôi rất buồn nhưng vẫn an ủi anh rằng tôi sẽ cố gắng vượt qua, tôi sẽ chờ đợi anh nhưng hình như anh vẫn không muốn cố gắng chút nào.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy sự cố gắng của mình không có chút lay động con người anh. Càng ngày tôi càng buồn vì ít được anh quan tâm. Lúc tôi khóc, anh cũng không an ủi mà quát mắng tôi. Nhiều đêm nằm khóc một mình, thấy thương anh nhưng cũng tủi cho mình. Và rồi quá chán nản, tôi đã nói lời chia tay. Lúc đó, anh cũng chẳng ngần ngại mà bảo với tôi rằng: “Anh tôn trọng quyết định của em”.
Tôi đã rất đau khổ khi anh không thèm níu kéo một tiếng. Tôi nghĩ anh chẳng yêu tôi mà chỉ muốn chia tay tôi cho xong. Nhưng dần dần nghĩ lại, tôi thấy mình sai. Tại sao tôi không ở bên để động viên anh chứ? Lúc này tôi rời xa anh thì khác gì đẩy anh rơi vào hố tuyệt vọng. Vì thế tôi đã quay lại để khuyên nhủ anh cố gắng không được buông xuôi. Nhưng có lẽ điều đó chẳng đơn giản gì.
Anh bảo với tôi rằng: “Giờ đây anh chẳng quan tâm thứ gì, anh buông xuôi tất cả”. Tôi không biết phải làm thế nào để anh có thêm niềm tin vào cuộc sống này? Thật sự tôi cũng bế tắc quá. Mọi người có cách nào giúp tôi được không? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Không lối thoát
Kính gửi chị Hạnh Dung! Tôi là một phụ nữ bất hạnh, lấy chồng được bốn năm thì phát hiện không thể có con do tử cung dị dạng.
Tôi đã chạy chữa khắp nơi, thậm chí nghe ai chỉ chùa miễu nào thiêng cũng đến cầu xin nhưng không kết quả. Tôi nghĩ mình phận bạc, nên ly hôn để chồng còn tìm người khác sinh con nối dõi.
Lúc ly hôn, chồng tôi có nhường lại cho tôi căn nhà. Tôi sống một mình được sáu năm thì kêt bạn với ông T. - cũng đã ly hôn vợ. Ông T. dọn về ở chung với tôi. Chúng tôi quyết định chỉ sống với nhau, không kết hôn chính thức.
Tưởng chuyện vậy là yên, không ngờ ông T. ngoài tôi ra còn có quan hệ với một phụ nữ khác. Khi phát hiện, tôi đề nghị ông ấy ra khỏi nhà, nhưng ông ấy không chịu, còn đánh chửi tôi. Tệ hơn, ông ta ngang nhiên dẫn bồ về nhà nấu nướng ăn uống. Tôi đau khổ chưa biết tính sao, thì lại nhận được tin chồng cũ làm ăn thua lỗ, nay muốn đòi lại căn nhà. Tôi thấy mình như cùng đường, không còn lối thoát...
Với hai vấn đề: người sống chung và căn nhà, chị cần giải quyết theo hai cách khác nhau. Nếu để hai chuyện dính chùm lại sẽ rất khó giải quyết. Theo Hạnh Dung, chị nên giải quyết chuyện người sống chung trước, chuyện căn nhà để sau. Có thể khi xong được chuyện con người, chuyện căn nhà cũng sẽ được thu xếp.
Chị đã sai khi nghĩ chỉ cần sống chung không kết hôn thì mọi việc sẽ yên ổn. Mỗi con người luôn sẵn có hàng loạt mối quan hệ xã hội phức tạp. Ông bà đã dạy khó ai học hết chữ "ngờ" là vậy.
Nay ông T. lợi dụng hoàn cảnh đơn chiếc của chị, không chịu ra khỏi nhà, lại ngang nhiên công khai quan hệ với người khác, chừng đó đủ để thấy không thể trông mong gì ở con người đó nữa, càng để lâu càng sinh thêm rắc rối.
Chị không nên đau khổ nữa làm gì, coi như đây là cái họa lầm người, phải chấm dứt càng sớm càng tốt. Chị cần cất giữ cẩn thận giấy tờ nhà, tài sản. Cần tuyên bố rõ ràng với ông ta, kiên quyết, dứt khoát đưa ra yêu cầu của mình, nhưng cũng thận trọng tránh cãi vã gay gắt, bạo hành khi mình chỉ có một mình.
Muốn vậy, một mặt chị có thể gửi đơn nhờ chính quyền, nhờ Hội Phụ nữ can thiệp. Mặt khác cần người thân, bạn bè phụ giúp, luôn ở bên cạnh mình để tránh bớt rủi ro. Phải sớm giải quyết dứt điểm chuyện này, để càng lâu càng phức tạp. Điều cốt yếu trong chuyện này là xác định không còn tình cảm với nhau thì chia tay, không nên kéo theo chuyện người đàn bà thứ ba nào đó, kẻo lại vướng vào ghen tuông.
Căn nhà hiện tại là tài sản của chị sau khi ly hôn. Chồng cũ không có quyền "đòi lại". Có thể do thấy chị sống chung không rõ ràng với người không tốt, nên chồng cũ của chị mới nhắn nhe vậy thôi. Khi xong chuyện với người đàn ông sống chung rồi, chị có thể hỏi thẳng chồng cũ.
Ngày xưa chị chia tay người ta êm ấm, nay cũng có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau. Khó khăn gì chị giúp được thì giúp, cái gì không giúp được thì thôi. Giờ anh chị đã rạch ròi hai gia đình khác nhau, không thể xử sự ngang tàng vậy được.
Phụ nữ sống một mình thường cũng phải tự mình cố gắng cứng rắn lên để đương đầu với mọi chuyện. Bất hạnh đường con cái không có nghĩa là bất hạnh trong mọi chuyện ở đời, chị đừng chấp nhận buông xuôi, cam chịu.
Hãy vững vàng lên để sống, để giành lấy quyền của mình, tìm lấy hạnh phúc của mình. Tập trung vào công việc, xin một đứa con nuôi... có thể là những lối thoát. Hạnh phúc có thể vẫn chờ mình đâu đó trong cuộc sống. Chúc chị vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
Theo VNE
Dằn vặt vì người yêu cũ sống buông thả Tôi thật lo, day dứt, cảm thấy có lỗi với ba mẹ anh vô cùng khi từng hứa sẽ khiến anh sống tốt. Tôi đã kéo anh lên từ tận cùng đau khổ, vậy mà giờ không giữ được lời hứa. (ảnh minh họa) Tôi và anh yêu nhau tính đến nay hơn ba năm, quyết định chia tay hơn một năm rồi....