Anh ruồng rẫy vợ và chờ tôi bỏ chồng
Chúng tôi yêu nhau từ trước, giờ cả hai đều bất hạnh với hôn nhân. Chúng tôi có nên đến bên nhau?
Tôi biết, khi đọc những câu đầu tiên của tâm sự này, nhiều người sẽ chửi rủa chúng tôi là loại mèo mả gà đồng. Nhưng thực sự, ẩn sâu bên trong, chúng tôi cũng có nhũng nổi khổ tâm rất lớn mà không có lời nào biện minh. Chỉ biết rằng chúng tôi tìm đến với nhau để xoa dịu tâm hồn đau khổ bao năm qua. Thực sự, chỉ khi bên nhau chúng tôi mới tìm thấy hạnh phúc của đời mình.
Tôi và anh ấy yêu nhau từ trước, từ hồi chúng tôi còn học đại học. Chúng tôi yêu nhau vô cùng nhưng cuộc đời không tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi đến bên nhau. Năm cuối cùng, chúng tôi đi thực tập ở hai tỉnh xa nhau, đó là quãng thời gian mà mọi rắc rối, sai lầm đã xảy ra. Người con gái đi thực tập cùng tỉnh với anh cũng là bạn học cùng chúng tôi. Anh và cô ta được phân về một tỉnh xa. Cô ta đã đem lòng yêu anh sẵn rồi nên ngay từ đầu đã cố tình đăng kí đi cùng tỉnh với anh.
Vậy là, trong hơn 3 tháng ở tỉnh miền núi đó, cô ta vờ vịt, yếu đuối, khóc mếu rồi bày binh bố trận đưa anh vào tròng. Có ai ngờ, 3 tháng ngắn ngủi đó đã chấm dứt tình yêu đẹp của chúng tôi. Hết đợt thực tập anh trở về với cái thai hơn 1 tháng ở bụng cô ta. Lúc đó, vì quá tức giận nên tôi không tha thứ. Anh cũng không thể vô trách nhiệm với con mình nên sau khi tốt nghiệp, hai người họ đã làm đám cưới với nhau.
Tôi bị chồng đánh đập, chửi rủa vì chuyện mất trinh (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau ra khi ra trường, tôi xin việc gần nhà và lấy một người do bố mẹ sắp đặt. Với tôi, từ khi chia tay anh ấy, tôi đã không còn thiết tha gì chuyện yêu đương nữa. Tôi chỉ cốt lấy người nào hợp ý cha mẹ, bởi vì cha mẹ là người đi trước, hiểu đời hơn tôi nên sẽ chọn được cho tôi người chồng tốt. Nhưng có lẽ bố mẹ tôi đã không tính được chuyện con gái họ đã không còn trinh tiết và người đàn ông mà con gái họ sắp lấy lại là kẻ gia trưởng trong chuyện đó.
Khi mới gặp, tôi cũng cảm thấy ưng thuận, quý mến. Anh ấy có vẻ ngoài từng trải, hơi khó tính nhưng chỉn chu, có đạo đức. Nhưng đêm tân hôn, anh ta thẳng chân đạp tôi vào xó nhà khi biết tôi không còn trong trắng. Anh ta còn chửi rủa, nói rằng bố mẹ tôi cũng lừa anh ta nên mới giới thiệu loại con gái mất nết như tôi cho anh ta. Tủi phận, cay cực nhưng biết mình là người có lỗi nên tôi câm miệng không dám hé răng nửa lời với ai. Tôi thương bố mẹ mình vất vả, giờ mà biết con gái bị đối xử như vậy thì đau không gì bằng.
Gần 10 năm qua, tôi sống với chồng như một cái thây ma. Anh ta lúc bình thường không sao nhưng khi nổi điên lên là chửi tôi chuyện mất trinh. Tôi nín nhịn cho xong vì thương ba mẹ, vì lòng tôi đã khép cũng không thể yêu ai hơn nữa. Vả lại tôi sợ. Sợ rằng nếu có ly hôn, mang theo hai đứa con tôi cũng lại bị người chồng sau chửi rủa như thế mà thôi. Vậy thì chi bằng sống vì con, vì bố mẹ. Ít ra người chồng này còn làm chỗ dựa cho tôi về mặt kinh tế.
Quả thực, tôi cũng muốn ở bên anh ấy vì tôi hiểu chúng tôi chỉ hạnh phúc được khi ở bên nhau mà thôi. Nhưng tôi lại thương hai đứa con, thương bố mẹ mình. Họ sẽ phải sống thế nào khi có một người vợ bỏ chồng lấy một người bỏ vợ? (Ảnh minh họa)
Thế rồi tôi tình cờ gặp lại người yêu cũ của mình. Chỉ vừa nhìn thấy nhau, chúng tôi đã bật khóc nức nở. Có lẽ không phải chỉ vì chuyện tình xưa cũ mà bởi bao năm qua chúng tôi cũng quá bất hạnh trong hôn nhân nên giờ gặp nhau mới tủi phận như vậy. Anh nói với tôi rằng, từ khi lấy nhau, anh không gần vợ và hai người cũng không có thêm con. Bao năm qua, anh chỉ yêu mình tôi và vẫn nhớ về tôi. Vợ anh ta cũng đau khổ không kém nhưng không chịu buông tha. Hai người cứ sống với nhau không khác gì ly thân trong cùng một căn nhà.
Sau 1 tháng gặp nhau, anh ấy điện thoại gặp tôi và nói rằng đã bỏ vợ. Đã nộp đơn ra tòa xong xuôi và chờ tôi ly hôn để đến bên nhau. Anh nói ngày xưa chúng tôi đã quá nông nổi nên để mất nhau, giờ không thể sống cả đời mà không có tình yêu như vậy được. Nếu một trong hai chúng tôi hạnh phúc thì không nói nhưng khi cả hai cùng khổ thế này thì bỏ đi rồi lấy nhau là cách tốt nhất.
Từ hôm anh ấy đề cập chuyện này, tôi chưa biết phải làm sao. Quả thực, tôi cũng muốn ở bên anh ấy vì tôi hiểu chúng tôi chỉ hạnh phúc được khi ở bên nhau mà thôi. Nhưng tôi lại thương hai đứa con, thương bố mẹ mình. Họ sẽ phải sống thế nào khi có một người vợ bỏ chồng lấy một người bỏ vợ? Giờ tôi phải làm gì đây, tôi rối trí quá rồi?
Theo VNE
Mình phải xa nhau thật sao anh?
Anh yêu à! Anh có biết là giờ em nhớ anh nhiều lắm không? Em nhớ những lúc mình bên nhau, nhưng lúc nắm tay anh, những lúc ôm anh...
Anh là tình yêu đầu tiên của em, mối tình đầu của em. Anh cho em biết thế nào là tình yêu, thế nào là chờ đợi một người và có một người chờ đợi mình. Anh đã từng nói: "Em mà cứ để anh chờ đợi như vậy anh sẽ tìm một cô nào đồng ý cưới là anh cưới luôn đấy"... Anh có biết khi đó em rất buồn và sợ mất anh không, mặc dù em biết những lời đó chỉ là đùa thôi. Em đã yêu anh bằng chính con người anh. Anh không giàu có, không đẹp trai nhưng anh có cái mà em yêu nhưng em không biết đó là gì nữa.
Mình quen nhau trên mạng, có thể với nhiều người thì đó thật là ngớ ngẩn và buồn cười nhưng em đã quen anh như vậy đấy. Trước khi gặp anh, em đã tự hứa với mình là không được vượt quá giới hạn của tình bạn, không được yêu anh nhưng tình cảm của anh lại làm em lung lay, xao động. Mình đã đi chơi thật nhiều, cùng nhau ngắm hoa tết. Những ngày sau đó với em thật hạnh phúc vì em có anh. Em còn nhớ nụ hôn đầu tiên em trao anh là vào ngày mồng 3 tết. Đó cũng là nụ hôn đầu đời của em, anh cũng biết mà. Em nhớ như in khoảnh khắc đấy. Bình thường em là đứa mạnh mẽ, cứng rắn nhưng sao bên anh em không thể làm chủ mình nữa, yếu mềm và cần sự che chở. Em yêu anh cũng vì thế. Bên anh em thấy thật ấm áp. Nhưng lúc trời mùa đông lạnh vậy, em rét run nhưng khi mình cầm tay, em thấy mình được che chở. Anh nói: "Bên em, anh không thấy lạnh".
Nhưng giờ em phải học cách buông tay anh ra, anh ạ. Không phải vì em hết yêu anh hay em đã có sự quan tâm của những người khác mà em có nhiều lí do lắm. Em sẽ không cho anh biết vì lòng tự ái của một người đàn ông, vì em không muốn anh bị tổn thương thêm nữa.
Em sẽ lựa chọn con đường cho mình trên con đường đấy không có anh đi cùng... (Ảnh minh họa)
Anh có biết để nói ra lời chia tay em đau thế nào không? Em đâu đủ dũng cảm để đối mặt với anh mà nói ra câu nói ấy. Em chỉ dám nhắn tin, nói qua điện thoại. Em đã rất buồn và giờ đây em cũng rất buồn anh ạ. Em tưởng em có thể quên đi được anh, quên đi những kỉ niệm ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ của mình. Mỗi lần em nhắm mắt lại em lại nhớ thời gian mình bên nhau, mình yêu nhau. Anh đã nói: "Tình là bể khổ em nhỉ, và nhất là khi mình xa nhau lại càng khổ". Nhưng khi đó em thấy mình hạnh phúc vì có một người chờ đợi em quay về. Còn giờ em thấy mình trống trải lắm. Em biết anh vẫn chờ em tốt nghiệp trở về nhưng em không đủ dũng cảm để đối mặt với anh. Em sợ khi gặp anh rồi làm sao em có thể rời xa anh được. Nhưng mình cũng cần nói chuyện anh ạ, nói chuyện thẳng thắn với nhau. Em không muốn anh cứ chờ đợi em mà không biết có kết quả gì hay không.
Anh đã từng nói anh muốn có một gia đình nhỏ trong đó có em và anh mong sớm đến, em cũng mong điều đó lắm anh biết không? Khi mình bên nhau, bao nhiêu kế hoạch cho tương lai. Anh muốn năm nay mình cưới sau khi em ra trường nhưng em nói anh phải chờ em 2 năm nữa. Thời gian 2 năm để em có thể thực hiện một phần dự định của mình, có sự nghiệp và đủ chín chắn để có thể cùng anh quản lí một gia đình nhỏ.
Nhưng những dự định đó giờ xa rồi. Em sẽ lựa chọn con đường cho mình trên con đường đấy không có anh đi cùng. Em không biết em có thể tìm được một người nào có thể thay thế anh, một người sẽ làm em quên đi anh và cùng em đi suốt cuộc đời. Và em hi vọng sẽ có một người sẽ làm anh quên em, một người cần anh che chở suốt cuộc đời. Đừng trách và giận em nhé anh. Em cũng sẽ không tha thứ cho mình vì em đã làm cho người yêu em buồn, làm cho bản thân mình buồn. Hãy coi em như em gái, giống em gái anh vậy. Em sẽ cố gắng coi anh là anh. Em hiểu rằng điều đó thật vô lí vì những người yêu nhau và vẫn còn tình cảm thì làm sao có thể coi nhau như anh em được. Nhưng mình cùng cố gắng anh nhé.
Theo VNE
Không có điểm gì chung ngoài... "chuyện ấy" Cả anh và tôi đều đã đến tuổi cảm thấy cần yên bề gia thất, xây dựng một gia đình có vợ chồng, bố mẹ và những đứa con để các cụ hai bên an lòng. Nhưng tôi rất phân vân, bởi ngoài "chuyện ấy" hưng phấn và ăn ý ra, chúng tôi không còn điểm chung nào cả. Tôi và anh từng...