Anh rời xa khi đã thành đạt
Em đến bên khi anh chỉ là cậu sinh viên không có gì, chỉ cần anh yêu em chân thành và luôn ở bên em thôi. Giờ anh đã có xe đẹp, quần áo đẹp, điện thoại xịn, chơi với những người giàu có, thành đạt, nhưng tình yêu không còn dành cho em nữa.
Ảnh minh họa
Đôi khi em thấy rất mệt mỏi, cô đơn, sợ hãi, em không có ai để tâm sự và cũng có những chuyện không thể nói ra. Với em, hơn 20 năm có mặt trên đời, trong ký ức có một góc rất nhỏ của màu hồng và một mảng tối lạnh lẽo. Câu chuyện của em bắt đầu khi mới lớn và biết suy nghĩ, em đã mơ hồ nhận ra rằng mình khác những cô bé khác, thật đau đớn và xấu hổ, em chỉ biết im lặng. Trong đống ký ức hỗn độn của em chỉ còn là cảm giác đau và ám ảnh.
Mới 6 tuổi, em không biết nó là gì, không thể ngờ rằng sao cậu ruột mình lại làm vậy với em, đứa cháu ruột ngay cạnh nhà. Thực sự khi biết mình bị lạm dụng, em không thể tả nổi cảm giác của mình lúc đó, người em bỗng run lên sợ hãi. Một thời gian sau, em chỉ dám viết thư cho mẹ nói về việc này mà không thể nói trực tiếp, em nhớ đêm đó mẹ đã ôm em vào lòng. Những ký ức hồi còn bé đến bây giờ em vẫn còn nhớ như in, đâu chỉ một lần, khung cảnh ấy, căn gác ấy, cái giường ấy, ngôi nhà ấy, cái bàn thờ ấy và cảm giác ấy.
Suốt những năm tháng sau đó, thế giới của em chỉ có con đường từ trường về nhà. Em thu mình lại, thực sự rất tủi thân khi nghĩ rằng mình khác các bạn, nhìn thấy các bạn cười nói vui vẻ mà em thấy thèm thuồng, chỉ biết co mình lại, xù lông gai như con nhím để tự bảo vệ.
Em không nhớ nổi đã khóc bao nhiêu lần khi nghĩ về chuyện đó, em không dám nói cho mẹ biết vì sợ mẹ buồn và suy nghĩ, mẹ em cũng khổ lắm rồi. Vậy là cứ một mình chịu đựng nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần ấy. Em trở nên lầm lì, lạnh lùng và khó gần. Đôi khi chỉ ước rằng mình là đứa trẻ bình thường như những đứa bạn của mình, lớn lên hồn nhiên trong sáng, không phải che giấu bí mật, nỗi buồn nào cả.
Có những nỗi sợ vô hình mà em không nói ra, nhiều khi muốn hét lên thật to, không còn cảm giác nặng nề nữa. Cũng nhiều lần em có ý định tự tử để giải thoát cho mình vì nỗi ám ảnh của quá khứ và một cuộc sống ngột ngạt trong gia đình không có tiếng cười, luôn căng thẳng, to tiếng với nhau vì tiền. Nhưng em không thể làm được vì nghĩ đến mẹ, người luôn yêu thương, chăm sóc em.
Em đã có một suy nghĩ thật buồn cười rằng cố gắng sống và học giỏi để kiếm tiền đền đáp công ơn bố mẹ, kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ có thể sống đầy đủ. Lên cấp 3 em đã cố gắng học, lao đầu học như điên vì nhiều lý do, trong đó có lý do em muốn thoát khỏi nơi ấy, ngôi nhà khiến em thấy ngột ngạt, nơi hàng ngày em phải nhìn thấy bộ mặt của kẻ đã làm hại em, kẻ đã có những lần em muốn cầm dao giết chết. Rồi em cũng lên Hà Nội học và cố gắng thay đổi bản thân, trở thành một con người mới và một cuộc sống mới.
Và rồi em gặp một người, không hiểu sao em lại yêu người ấy không do dự. Trước đây, em không bao giờ dám mơ ước có người con trai tốt sẽ yêu thương và chấp nhận một đứa con gái có quá khứ như em, em còn lo mình sẽ không lấy được chồng. Nhưng rồi lần đầu tiên em biết yêu, người ấy đã mang đến cho em biết thế nào là hạnh phúc.
Em đã kể hết mọi chuyện cho người ấy biết và sẵn sàng chờ câu nói chia tay. Nhưng người ấy không hề để ý đến điều đó, anh chỉ con là một tai nạn, và an ủi em rất nhiều. Suốt 2 năm qua, anh không bao giờ nhắc lại chuyện đó, kể cả những lúc cãi nhau. Em đã thầm cảm ơn ông trời mang anh đến bên em và em cũng xác định đây sẽ là chồng của mình, sẽ yêu thương và chăm sóc cho anh cả đời.
Video đang HOT
Có 2 người em yêu thương hơn chính bản thân, đó là mẹ và người đó. Suốt những ngày tháng bên nhau, em luôn cố gắng chăm sóc anh tốt nhất có thể, không nghĩ gì cho bản thân mình, không như những cô bạn cùng lứa, mua quần áo đẹp, son phấn này nọ, em vẫn thế, như con bé nhà quê mới ra tỉnh, ăn mặc lôi thôi, luôn cố gắng dành dụm tiền để chăm sóc anh. Thời gian dần trôi qua, em cùng anh vượt qua những khó khăn, ở bên anh, nấu từng bữa ăn, giặt đồ cho anh, đưa đón anh đi làm.
Có những lúc em thực sự rất mệt, vừa đi học, vừa chăm lo mọi công việc, em còn ốm liên tục nữa khiến người gầy đi, nhưng em vẫn hạnh phúc, chỉ cần ở bên và chăm lo cho anh thế là đủ. Giờ đây, anh đã có xe đẹp, quần áo đẹp, điện thoại xịn, chơi với những người giàu có và thành đạt, nhưng tình yêu không còn dành cho em nữa rồi.
Anh rất giỏi, rất bản lĩnh, có chí tiến thủ, là một người tốt, được mọi người yêu mến và ngưỡng mộ. Có nhiều người thầm thương trộm nhớ. Có rất nhiều lý do được đưa ra để anh xa em, em đã thực sự suy sụp, sống vật vờ như cái bóng không hồn, ngày qua ngày mà chỉ biết trách bản thân. Em đến bên anh khi anh chỉ là cậu sinh viên không có gì, em đâu có đòi hỏi, chỉ cần anh yêu em chân thành và luôn ở bên em thôi.
Những người con gái đang ở bên chắc gì đã yêu chân thành hay chỉ yêu cái vẻ hào nhoáng của anh? Em đã làm tất cả vì anh, có thể nói là hy sinh nhiều vì anh, đã làm đủ mọi cách để níu kéo mong anh quay lại với em, nhưng anh vẫn lạnh lùng ra đi, tàn nhẫn lắm. Em vẫn còn nhớ tin nhắn cuối cùng anh nhắn: “cảm ơn em đã yêu anh”, câu nói ấy xoáy sâu vào tim em và cho đến bây giờ em vẫn nhớ như in câu nói ấy.
Thời gian dần qua đi, vết thương trong lòng em vẫn còn chảy máu, nhưng tâm trạng em đã dần ổn định. Tất cả nhờ có mẹ luôn ở bên động viên, đôi khi còn lấy tính mạng ra đe dọa em nữa. Giờ đây em sống vì mẹ, người mà em yêu thương nhất. Em đã mất một trong 2 người quan trọng nhất với mình rồi, em không thể mất mẹ được.
Khi bình tâm nghĩ cho thật kỹ thì người ấy quyết định chia tay với em cũng là đúng thôi, có lẽ như vậy sẽ tốt cho tương lai của cả hai. Bây giờ người ấy không còn phù hợp với một con bé tầm thường như em nữa, nếu cứ ở bên em thì anh không thể đạt được mơ ước, không thể thực hiện được lý tưởng của mình.
Yêu một người là mong người ấy hạnh phúc chứ không phải cứ giữ khư khư bên cạnh. Em đã chấp nhận nó nhưng vẫn hy vọng một ngày nào đó người ấy quay lại bên em. Thật ngốc nghếch phải không, chỉ là em vẫn yêu người ấy như ngày nào. Hiện tại anh sống rất tốt và chắc có lẽ không còn yêu em nữa, cũng không sao, chỉ cần anh thành công trong công việc và sống thật tốt vậy là được.
Đôi khi em nghĩ, không biết sau này mình còn có thể đón nhận và yêu thương thêm người con trai nào nữa hay không? Người con trai đầu tiên em tin tưởng tuyệt đối và yêu thương bằng cả trái tim mình cũng rời xa em, em không còn dám tin vào cái gọi là tình yêu chân thành nữa. Lại đóng chặt cánh cửa trái tim và lại một cảm giác lạnh lẽo, cô đơn. Đó là thế giới của em.
Theo VNE
"Yêu" tôi vì thương hại
26 tuổi, trải qua 4 cuộc tình và một đời chồng, tôi vẫn chưa tìm thấy hạnh phúc thực sự.
Năm 19 tuổi, tôi đã yêu một người, đó là mối tình đầu trong sáng và đầy lãng mạn. Tuy nhiên, khi đó tôi cũng chưa thực sự nghĩ đến chuyện tiến xa hơn với anh vì anh còn phải vào Sài Gòn học đại học, còn tôi vẫn là cô nữ sinh lớp 12.
Trong suốt một năm đó, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm yêu thương ngọt ngào. Và ngày tôi vào Sài Gòn để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, anh đã ra tận bến xe đón tôi, lo cho tôi từng bữa cơm, giấc ngủ, đèo tôi đi mỗi buổi đến phòng thi.
Những con đường ấy, những hình ảnh về anh tôi vẫn còn nhớ mãi. Anh là tình yêu đầu đời của tôi và tôi cũng đã dành trọn tình yêu của mình cho anh ấy.
Nhưng thời gian sau đó, không biết vì lý do gì hay vì anh đã có người con gái khác mà phụ tình tôi. Khi đó, trái tim tôi như chết lặng... Mối tình đầu tan vỡ, tôi đã khóc rất nhiều... đó là những giọt nước mắt đầu tiên tôi khóc vì người tôi yêu thật sự.
Tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ yêu ai nữa... cho đến một ngày, tôi gặp một người con trai khác. Anh rất yêu tôi, chăm sóc, lo lắng cho tôi rất ân cần. Bố mẹ anh cũng rất mến tôi nên mong muốn hai đứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình về sau.
Nhưng nào đâu ngờ được, noel năm đó, anh mời tôi lên nhà anh chơi để cùng chung vui với gia đình. Thế nhưng, anh lại tranh thủ trốn tôi để đi hẹn hò với người con gái khác. Cũng thật tình cờ khi đi qua bờ hồ, tôi đã bắt gặp anh và cô ta đang chuyện trò thân mật tại một quán cà phê. Tôi đã rất bình tĩnh và thản nhiên xử trí mọi việc xong xuôi ngay lúc đó. Và đấy cũng là lần thứ hai, tôi bị người yêu phụ tình, phản bội.
Sau những nỗi đau đó, tôi đã rơi vào tuyệt vọng, chán nản. Tôi chẳng còn hy vọng vào cái gọi là tình yêu nữa... chỉ mong gượng dậy để sống tốt hơn với cuộc sống của mình.
Tôi đã sẵn sàng để đón nhận tình yêu của anh ấy dành cho mình (Ảnh minh họa)
Sau một thời gian dài nghỉ ngơi, cho đến một ngày tôi quay vào Sài Gòn để đi làm thì cũng trên chuyến xe đó, tôi bất ngờ gặp lại anh - người bạn cũ từ thời cấp hai của mình. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, chia sẻ với nhau rất nhiều về cuộc sống, công việc.
Nhờ có anh bên cạnh mà tôi cũng đã dần quen với lối sống của đất thành thị phồn hoa này.Thời gian trôi qua, tôi đã cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình... và tôi cũng đã sẵn sàng đón nhận những tình cảm ấy.
Anh yêu tôi, luôn mang đến cho tôi những niềm vui, hạnh phúc bất ngờ nhưng anh không bao giờ hứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình với tôi. Chính vì thế nên tôi cứ để cuộc tình đó dần trôi qua theo thời gian...
Rồi một ngày tôi quay về Hà Nội để bắt đầu công việc mới thì anh vẫn còn ở trong Sài Gòn. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm mặn nồng... nhưng anh không hứa hẹn với tôi bất cứ điều gì khiến tôi không dám tin vào cuộc tình ấy. Chính vì điều đó nên thời gian xa cách, tôi cũng bắt đầu "cách lòng" với anh.
Khi thấy tôi đã nhiều tuổi, bố mẹ bắt ép tôi lấy một chàng trai bố mẹ đã ưng từ trước. Nghĩ mình không còn sự lựa chọn nào khác, tôi cũng đành nhắm mắt kết hôn với anh ấy.
Vậy là tôi và người ấy chia tay nhau, không một lời nói, không một cú điện thoại, cũng chẳng cần một lý do. Tôi biết người ấy đau đớn lắm nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ mong rằng người ấy sẽ hiểu và tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.
Nhưng tôi nào đâu ngờ được, sự lựa chọn của tôi đã không có được kết quả như tôi mong muốn. Tôi đã cố vun vén cho mái ấm hạnh phúc gia đình mình nhưng càng cố gắng bao nhiêu, tôi lại càng bị tổn thương bấy nhiêu. Chỉ hơn nửa năm cưới nhau, tôi đớn đau khi biết chồng mình ngoại tình. Vậy là bao nhiêu sự hy sinh của tôi, bao nhiêu niềm hy vọng vào anh, cuối cùng, tôi nhận về cho mình nỗi đau đớn khôn nguôi...
Khi không thể chịu đựng được nữa, anh đã chấp nhận ly hôn để trả tự do cho nhau. Những ngày tháng sống một mình trong nỗi cô đơn, buồn tủi đó, tôi cứ nghĩ rằng, mình không thể nào đủ bản lĩnh để vượt qua nỗi đau này. Nhưng cuộc sống đã có những điều không thể nào lường trước được...
Trong những ngày tháng buồn tủi ấy thì tôi đã gặp lại anh - người bạn từ thuở cấp 3 của mình. Anh lại đến bên tôi, an ủi, lo lắng, quan tâm cho tôi rất chân thành. Anh khiến tôi thực sự rung động và cảm nhận được tình yêu thương thật sự.
Sau những cuộc hẹn hò, chia sẻ, tôi và người ấy đã tan chảy vào nhau, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc, thăng hoa. Tôi đã ngỡ rằng, cuối cùng mình cũng đã tìm thấy được niềm hạnh phúc thật sự bên người đàn ông tôi yêu... nhưng nào đâu ngờ được, những cử chỉ quan tâm ân cần đó, những cuộc yêu đương mãnh liệt anh dành cho tôi chỉ là sự thương hại.
Dẫu biết rằng, anh đến với tôi không chân thành nhưng tôi vẫn không có một lời trách cứ anh. Vì tôi hiểu, những gì tôi phải chịu tổn thương ngày hôm nay cũng không bằng những đau khổ, dằn vặt anh đã phải chịu đựng trong thời gian tôi bỏ anh đi lấy chồng.
Tôi - người đàn bà 26 tuổi, đã qua 4 cuộc tình và một đời chồng nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được tình yêu thực sự của đời mình. Trong suốt những năm tháng đó, điều tôi nhận lại được chỉ là sự tổn thương, đau khổ từ những người đàn ông tôi thương...
Theo VNE
Sự ngọt ngào giết chết anh Em đâu biết sự ngọt ngào của em đang xé lòng anh ra thành những mảnh vụn? Người ta nói trong tình yêu hợp rồi tan cũng là lẽ bình thường, yêu rồi không yêu nữa cũng chẳng xa lạ gì với ai. Không ít người yêu một lần rồi bên nhau cả đời nhưng còn biết bao nhiêu người tìm hết mảnh...