Anh rể tôi
Anh là anh rể tôi, chồng người chị thứ năm. Anh nằm đó, người chỉ còn da bọc xương, mặt hốc hác, da bủng vàng.
Hàng ngày anh có thể nhịn ăn, nhịn uống chứ rượu thì không thể không có vài chén. Cứ uống rồi đi chữa bệnh. Vợ chồng anh vào bệnh viện Chợ Rẫy thường xuyên đến độ chị phát cháo cho bệnh nhân cạnh khóe “ Sao không đăng ký tạm trú tạm vắng luôn trong này đi”.
Anh một thời ngang dọc, giang hồ thứ thiệt của vùng phố núi Pleiku. Con nhà giàu, anh được cưng chiều từ nhỏ, muốn gì được nấy. Vậy mà anh phải lòng chị Năm tôi, lúc chị còn mua thúng bán bưng ở chợ tạm Gia Lai, nổi tiếng đẹp gái, giỏi giang, biệt danh “Đào hột vịt lộn”.
Chị Năm tôi đẹp, cái đẹp của một cô gái quê pha trộn với sự sắc sảo, lanh lợi của người quen mua bán ngoài chợ. Nhiều người theo đuổi chị. Buổi tối, ít nhất vài ba anh “ngồi đồng” nhà bà Sáu, chỗ chị ở nhờ để bán trứng. Ban ngày ở chợ, không ít anh lượn qua lượn lại hỏi bâng quơ giá trứng vịt, trứng gà, trứng cút để có cớ bắt chuyện với chị.
Anh rể tôi có người chị là chủ một vựa trái cây lớn ở chợ. Sau một chuyến đi Lào về, anh ra chợ thăm chị, nghe nói về chị tôi, lân la dò hỏi, rồi mon men qua làm quen. Câu đầu tiên anh gặp chị “Đào hột vịt lộn đó hả”. Chị ném một cái nhìn đanh đá pha kiêu hãnh để trả lời anh. Chỉ vậy thôi mà chẳng hiểu sao vài tuần sau là chị chui bờ rào cạnh giếng để đi chơi với anh, bỏ mặc mấy cây si ngồi ngơ ngẩn nhà bà Sáu.
Anh về quê xin phép ba tôi cho được cưới chị. Ba phản đối kịch liệt bởi cái “sơ yếu lý lịch” cộm cán của anh – giang hồ thứ thiệt, từng tham gia các vụ buôn lậu thuốc lá từ biên giới Campuchia về Việt Nam, con nhà giàu, lêu lổng, nhậu nhẹt v.v… Thuyết phục không xong, anh ở lì nhà tôi 3 tháng để “tập sự làm rể”. Gặt lúa, gánh lúa, chở trứng, phơi trứng, làm ruộng… không việc gì mà anh không làm, dù lúc đầu “học việc” có phần vất vả. Thấy anh thành tâm và có chuyển đổi, ba đồng ý gả chị, nghĩ là vì chị anh sẽ tu tâm dưỡng tính, thay đổi, bỏ nhậu nhẹt.
Hãy yêu thương, tha thứ và bao dung cho nhau khi còn sống (Ảnh minh họa)
Nhưng, một thời gian sau, chứng nào tật ấy, anh vẫn không thể chống lại sự cám dỗ của con ma men đã ăn sâu vào máu. Chị bất mãn gửi hai con về quê cho ba tôi nuôi. Vợ chồng hục hặc, anh chị ít gặp mặt, nhà ai nấy ở, việc ai nấy lo.
Nghe tin anh mất, tôi bàng hoàng không tin đó là sự thật. Dù gì tôi cũng thương anh. Thương cho những lần chở anh đi khám bệnh (hầu như tất cả các bệnh viện ở thành phố Hồ Chí Minh tôi đều chở anh đi). Thương món gà xào mẹ anh hay gửi xe vào cho tôi ăn. Thương cái dáng vẻ tiều tụy của anh mới ngày nào ra bến xe đón tôi về quê chơi. Thương cho một kiếp người quá ngắn ngủi của anh. Vậy là hết! Mấy lần sấp ngửa chở anh vào bệnh viện cấp cứu anh vẫn không sao, nay anh chỉ kêu nhức đầu rồi bỏ đi, đi mãi. Anh nằm đó như đang ngủ, ngủ sau một trận rượu thường ngày của anh.
Video đang HOT
Chị tôi vật vã khóc than rất nhiều, có lẽ vì ân hận là mình đã hắt hủi lúc anh còn sống. Lỗi ở cả hai người, chị không chịu nổi cảnh chồng suốt ngày say xỉn, anh không chống nỗi sự cám dỗ chết người của ma men. Anh ra đi ở tuổi 40. Cái chết của anh là điều đã được báo trước, nhưng vẫn thấy đau lòng vì sự ra đi quá sớm của anh. Thế là hết, hết thật, anh rể tôi mất khi chưa kịp nhìn thấy mặt hai con lần cuối, đôi mắt nhắm hờ đợi chị tôi về mới nhắm hẳn, còn sót lại giọt nước mắt ở khóe mắt sâu hoắm.
Tôi viết những lời này lúc anh rể tôi đã nằm yên dưới ba tấc đất, trong nghĩa trang Trà Đa lạnh, vắng và ít người qua lại. Tôi muốn nhắc nhở tôi, nhắc những người thân, người quen rằng lúc còn sống, hãy yêu thương và cố gắng tha thứ lỗi lầm cho nhau, đừng để như chị tôi ôm quan tài khóc rưng rức, đừng như anh tôi chắc ra đi cũng không an lòng vì chưa kịp thực hiện lời hứa với đứa con gái “ bố về dẫn con đi nhập học“. Hãy yêu thương, tha thứ và bao dung cho nhau khi còn sống, còn được bên nhau để sau này không phải ân hận, hối tiếc gì khi đã vĩnh viễn xa nhau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lấp cô đơn bằng ảo giác
Thật khó mà nói ta hài lòng với những gì mình đang có, nhất là khi cảm thấy cô đơn.
Những chiếc áo quá khổ
Tôi nhớ đến một người phụ nữ từng nổi đình đám trên báo chí. Cô được xem là một tài nữ, tinh tế, xinh đẹp, sắc sảo và giàu có. Nhưng cuộc sống hôn nhân của cô không được như ý, khi người chồng diễn viên đẹp trai hóa ra là một chàng đào hoa không giới hạn. Cô chia tay anh chồng bằng một cách đình đám nhất, với loạt bài tố tội chồng và nhân tình trên báo.
Sau cuộc hôn nhân thất bại, người ta thấy cô đanh đá và hằn học hơn rất nhiều. Cô có một tài khoản facebook với lượt người xem thuộc hàng khủng, bởi đó là nơi cô dùng để ném đá người khác và khoe về bản thân. Buổi sáng, cô khoe mình vừa đi ăn nhà hàng. Buổi trưa, cô mắng một nữ diễn viên là đồ giật chồng. Buổi tối, cô bảo mình đang dạy các con lòng bao dung. Về khuya, cô post ảnh khỏa thân của chính mình. Cô tự hào khoe với các fan rằng mình sống vương giả, đủ đầy, thỏa mãn. Còn những ai dám comment trái ý đều bị quy vào diện ghen tị, ngu xuẩn, thiếu học thức. Cô nâng mình lên, để rồi đứng từ trên phán xét người khác. Bản thân tôi không muốn nói xấu hay phê bình cô, bởi suy cho cùng việc cô làm cũng chẳng ảnh hưởng ai. Nhưng bất kì ai đủ tỉnh táo cũng nhìn ra rằng, cô đang ảo quá đà. Đằng sau cuộc sống huy hoàng ngạo mạn ấy, là một tâm hồn chịu nhiều tổn thương và vẫn chưa lành lặn.
Hoặc một người phụ nữ khác, một cựu Hoa hậu với khá nhiều thị phi. Có một thời gian, người ta thi nhau tố rằng spa do cô mở ra làm ăn thiếu uy tín. Rằng nhiều khách hàng đã mua thẻ thành viên dài hạn, nhưng khi spa đóng cửa họ vẫn không hoàn được tiền. Còn cô, cô giải quyết những lời than phiền đó bằng một câu chuyện đậm chất "triết lý kinh doanh" kiểu... trẻ con. Rằng cô chăm chút cho cơ nghiệp của mình từng ly từng tí, nhưng đáng tiếc nhân viên của cô ăn cắp tiền của khách. Cô quyết sống với nguyên tắc trung thực và không thỏa hiệp, nên cô giải tán spa. Kinh doanh thất bại là chuyện thường, nhưng cách cô tô vẽ sự thánh thiện của mình thật khó chấp nhận được...
Nếu so sánh cuộc đời thật của mình với cuộc đời hấp dẫn như phim truyền hình của những người phụ nữ này bạn sẽ cảm thấy tự ti. Nhưng sau vài kinh nghiệm thực tiễn, tôi nhận ra họ chỉ đang khoác một lớp áo lấp lánh, có tác dụng làm lóa mắt người khác. Lớp áo rộng hơn người thực. Bạn có thể gọi đó là sự giả dối. Đúng, nhưng chưa đủ. Tôi nghĩ rằng sau tất cả những hào quang giả tạo ấy, họ cô đơn. Sâu thẳm bên trong tâm hồn là những nhu cầu chưa được thỏa mãn những cơn đói nội tâm sẵn sàng cào cấu ruột gan. Họ chọn cách dệt nên tấm áo ảo, thay vì chấp nhận sự thật về cuộc đời đầy những mảng khuyết của mình.
Và những nỗi cô đơn hết sức đời thường
T. 29 tuổi. Nghề nghiệp: Nội trợ. Tài sản: Một đứa con 9 tháng tuổi. Tiền chồng phát hằng tháng, nhà cửa mẹ chồng đứng tên. Đang giảm cân trong vô vọng. Ước ao hiện tại là được chồng dành cho 30 phút mỗi ngày để tâm sự kể lể. Được diện váy áo, tụ tập cùng bạn bè ở quán cà phê, đi làm, cãi nhau với đồng nghiệp. Nhưng ước mơ chỉ là mơ ước. Thực tế là T. vừa trốn lên phòng khóc vì bị cô em chồng nói xéo là đồ vô dụng. Khóc rồi tự nín, vì không nhớ ra số điện thoại nào thích hợp để thở than.
Nỗi cô đơn sẽ không thể lấp đầy bằng những ảo giác (Ảnh minh họa)
M. 25 tuổi. Vừa chia tay người yêu lâu năm. Cả tuần nay M. mất ngủ vì đau khổ, hậu quả là công việc có sai sót và cô bị sếp "sạc" một trận trước các đồng nghiệp. Vài ánh mắt hả hê, vài người lơ đãng, số còn lại thì tò mò hiếu kì. Tự nhiên cô thấy không ai hiểu mình.
A. vừa ly dị chồng. Cô mệt mỏi với những tiếng thở dài của ba mẹ, chán ngán những lời khuyên răn của các chị em.
C. có tất cả mọi thứ, trừ tình yêu. Cô thèm một bờ vai để tựa vào...
Những cái tên viết tắt là những người phụ nữ xung quanh mà tôi biết. Tôi biết họ, biết nỗi cô đơn của họ. Nhưng không thực sự hiểu. Không ai vẽ được cuộc sống của người khác chỉ bằng vài ba con chữ. Cũng không ai hiểu được nỗi cô đơn của người khác. Và giữa dòng người tấp nập này, có bao nhiêu tâm hồn phụ nữ đang ngày ngày sống cùng với nỗi cô đơn và cảm thấy nó lớn lên trong mình? Vì nhiều lý do, mà đôi khi cũng chẳng có lý do gì cả, sự lạnh lẽo ngay cả khi đang ở chốn đông người. Nỗi trống rỗng bủa vây, dù có cố lấp vào bằng váy áo, tiền bạc, công việc, những cuộc vui hay vài mối tình hờ thì vẫn không đầy được...
Khi đó, người ta dễ tìm đến cuộc đời ảo. Để tha hồ dệt mộng về những thứ thực ra mình không có rồi dần dần tự mụ mị mình rằng ảo chính là thực.
Lấp sao cho đầy
Những cô gái được tôi nhắc đến ở bài viết này đều ít nhiều có một điểm chung, đó là không cảm thấy đủ đầy với cuộc sống của mình. Thật khó mà nói ta hài lòng với những gì mình đang có, nhất là khi cảm thấy cô đơn. Ít nhất một lần, họ muốn được đổi một cuộc đời khác. Được bắt đầu lại, sống khác đi, chọn lựa con đường khác.
T. nói với tôi rằng, cô ước gì mình không nghe lời gia đình chồng mà nghỉ việc để sinh con. Giá mà cô vẫn là cô T. dân công sở 8H , lãnh lương xong được đi mua nước hoa và quần chip đắt tiền. Lúc đó cô sẽ không phải sợ hãi con em chồng nanh nọc, hay nép vế trước cái trừng mắt của chồng. Nhưng T. cứ nói mãi những điều giá như thế này, giá như thế kia. Cô giải quyết cô đơn bằng những cơn mơ mộng. Khi đối diện với những rắc rối của mình, nghĩ đến những giả định của mình thay vì bắt tay vào để giải quyết. Cũng vì lẽ đó mà tôi sợ nói chuyện với T. Bởi tôi không biết phải nói gì hay làm gì cho cuộc sống thực của cô.
A. đã dọn ra ngoài và cắt đứt liên lạc với gia đình. Cô không muốn phải nghe đi nghe lại về cuộc hôn nhân thất bại của mình. Nhưng khi ai đó hỏi đến, cô tỏ ra rất vui vẻ và nói rằng mình cực kì hạnh phúc vì thoát được "gã chồng vô dụng" ấy.
C. đăng kí một nick trên diễn đàn làm bạn. Cô up nhiều kiểu ảnh mờ mờ ảo ảo nửa kín nửa hở của mình, viết ra những dòng sở thích giật gân để thu hút người khác. Cô lăn xả vào những trò chat chit trên mạng. Thi thoảng cô chọn một gã trông có vẻ hay ho và qua đêm, rồi sáng hôm sau biến mất. Cô không dùng tên thật của mình trong những trường hợp này.
Và cô bạn M. - ngày ngày tôi vẫn thấy cô tung tẩy trên facebook khoe khoang về anh sếp đẹp trai đang tán tỉnh cô, về lời đề nghị ở một công ty khác với mức lương kỉ lục, về những đồng nghiệp luôn xem cô là tâm điểm. Tất cả đều trái với những gì cô nói với tôi. Tôi vẫn là bạn của cô, nhưng tôi bấm hide tất cả những gì cô thể hiện trên facebook. Vì nó ảo. Tôi không quen con người đó.
Tôi từng xem bộ phim về một đoàn xiếc kì lạ. Họ có một tấm gương như ý, ai bước vào gương sẽ được thấy những gì mình mong muốn. Các quý cô sầu não phiền muộn và cô đơn sau khi bước vào gương đều trở ra với trạng thái phấn khích, hạnh phúc ngây ngất. Chiếc gương tạo ra cho họ những ảo giác tuyệt đỉnh nhất, khiến họ quên đi thực tại. Nhưng rốt cuộc thứ gì do gương tạo ra vẫn ở lại trong gương, ảo rốt cuộc vẫn là ảo. Càng ảo, bạn lại càng mất đi cơ hội để thực sự giải quyết vấn đề của mình và để người khác hiểu bạn.
Và nỗi cô đơn sẽ không thể lấp đầy bằng những ảo giác.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đẹp, tôi giỏi nhưng sao đời tôi vẫn khổ? "Các bạn gái xấu than thở rằng xấu là một cái tội, các bạn khổ sở, tủi phận vì xấu nên không một lần được yêu thương, nâng niu, chiều chuộng. Nhưng đẹp cũng chẳng sướng gì. Tôi đẹp, tôi giỏi nhưng sao đời tôi vẫn khổ?". Tôi ý thức được rằng tôi đẹp 14 tuổi, da tôi trắng, má tôi hồng, tóc...