“Anh rất tốt, chỉ là em không yêu anh”
Khi ta yêu một người, dù người đó có dư thừa khiếm khuyết vẫn có thể chấp nhận được, còn khi ta không yêu một ai đó, dù họ có hoàn hảo đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Anh ngỏ lời yêu em vào một ngày trời mưa rất to. Em luôn tự hỏi, sao anh lại chọn tỏ tình vào một ngày trời mưa to như thế chứ. Để em nhìn anh bước đi lầm lũi trong cơn mưa ấy, cảm thấy mình sao tàn nhẫn đến lạ lùng.
Mình đã lớn lên cùng nhau, hai nhà cùng chung một bờ tường rào, chung cả tuổi thơ, chung rất nhiều kỉ niệm. Anh hơn em hai tuổi, nhưng anh không chỉ là anh, còn giống như một người bạn để em có thể chia sẻ tất cả mọi nỗi buồn vui khóc cười. Bố mẹ hai đứa mỗi lúc thấy chúng mình quấn quýt thường đùa với nhau: “Sau này chúng ta làm thông gia thì gần quá”. Những lúc như thế, em thường cười ngặt nghẽo, y hệt như nghe một câu chuyện cười.
Rồi em biết yêu. Trái tim thiếu nữ của em đã rung động trước một chàng trai. Em hồn nhiên kể anh nghe về người ấy, tình yêu đầu đầy nồng nhiệt si mê. Em đã không hề biết rằng anh im lặng không phải để lắng nghe như mọi khi, chỉ là trái tim anh đang có nỗi niềm riêng chưa nói.
Cho đến buối tối hôm đó, trời mưa rất to, anh nói anh đang đứng ngoài cổng chờ em. Em vừa ló mặt ra anh đã không ngập ngừng nói thẳng: “Nếu anh không nói, e rằng sẽ không còn cơ hội để nói nữa. Em à, anh… yêu em”.
Em không thể miêu tả lại cảm giác lúc đó của em như thế nào, có cái gì đó không thật, có cái gì đó như sụp đổ vỡ vụn trong lòng. Hóa ra là những thân thiết, những vô tư trong sáng bấy lâu nay đã bị lời tỏ tình của anh khiến cho chao đảo.
Em thấy anh như vừa cướp mất một cái gì đó rất quan trọng mà em không thể gọi tên. Chính em cũng không biết phải nói thế nào trước ánh mắt anh chờ đợi:
Video đang HOT
- Em luôn coi anh là một người anh tốt, rất tốt, và chỉ vậy thôi
- Anh hiểu rồi!
Anh nói, rồi quay lưng đi về nhà, mặc kệ trời đang mưa xối xả. Áo anh ướt đẫm, tóc anh ướt đẫm. Em luôn tự hỏi, tại sao anh lại chọn tỏ tình với em vào một ngày mưa to như thế. Để em nhìn anh bước đi lầm lũi, cảm giác mình tàn nhẫn đến lạ lùng.
Từ sau hôm đó, anh tránh mặt em. Anh thuê nhà ở thành phố, ít khi về nhà như trước. Bố mẹ anh nói anh bận học, bận đi làm, quay như chong chóng. Hai bác kêu em gọi anh siêng siêng về nhà. Nhưng cũng từ hôm đó, em không dám nhắn tin gọi điện cho anh. Em đã khóc rất nhiều, nuối tiếc tình cảm thơ ngây của chúng ta, nhiều khi khát thèm được trở về những tháng năm dại khờ như trước.
Có lần anh hỏi em: “Em luôn nói anh tốt, luôn nói sẽ thật diễm phúc cho người con gái nào có được anh. Vậy sao em lại không nhận lấy diễm phúc đó. Cậu ta hơn anh ở chỗ nào mà có thể chiếm được trái tim em, còn anh thì không được?”. Khi anh nói những câu hờn trách đó, em vẫn cảm nhận rất rõ mỗi lời đều chan chứa những yêu thương. Nhưng em cũng chỉ biết cúi mặt lặng im, không biết nói sao cho anh vui cả.
Em biết, anh thương em rất nhiều, anh là một chàng trai có nhiều ưu điểm vượt trội. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người gần gũi, chia sẻ, cùng tháo gỡ mọi nỗi niềm vụn vặt. Anh như là siêu nhân để bất cứ khi nào em cần đều có mặt. Những khi tranh cãi, anh luôn chủ động chịu thua, những lúc em giận hờn, anh luôn nhận sai dù anh là người đúng. Mẹ em từng nói “Chỉ có nó mới chiều mày được như vậy thôi”. Em biết, không ít cô gái vì anh mà tương tư rung động.
Nhưng, tình cảm của em dành cho anh chỉ dừng lại ở đó, như một người bạn, như một người anh, gần nhau cũng chỉ đến thế thôi, không thể gần nhau hơn được nữa. Em đã từ chối anh, một chàng trai rất tốt, chỉ để yêu một chàng trai chẳng tốt bằng. Người em yêu- một chàng trai quá đỗi bình thường, không có gì nổi bật, không có gì xuất sắc, nếu đem so với anh thì đúng là một trời một vực, thậm chí, người đó còn hay làm em khóc, không như anh chỉ khiến em cười. Thật buồn cười, nhưng có lẽ tình yêu chính là như vậy.
Khi ta yêu một người, dù người đó có dư thừa khiếm khuyết vẫn có thể chấp nhận được, còn khi ta không yêu một ai đó, dù họ có hoàn hảo đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tình yêu cũng giống như những món ăn, dù sơn hào hải vị đắt đỏ đến mấy mà không hợp khẩu vị ta thì ta cũng thấy không ngon, không ăn được, còn những món đơn giản dân dã mà vừa miệng thì cũng say mê. Yêu một người cũng vậy thôi, không cần đối phương phải thật tốt, thật hoàn hảo, chỉ cần thấy hợp với nhau là được.
Nên anh ạ, nếu có thể, hãy coi như lời yêu em anh chưa từng nói. Hãy đối với em như cô em gái nhỏ như anh vẫn từng thương. Nếu như không thể thân thiết được như xưa, đơn giản hãy coi em như một cô nàng hàng xóm. Đừng buồn, cũng đừng giận em. Ai cũng có những lựa chọn cho mình, cả những con đường đi, và cảm xúc của riêng mình nữa.
Rồi chắc chắn sẽ có một ngày hình bóng em trong tim anh sẽ được thay bằng một hình bóng khác. Người từ chối ở bên cạnh anh chắc chắn sẽ không bằng người vì anh mà đến, ở cạnh bên và cùng anh đồng hành. Em tin, một chàng trai tốt như anh, không lẽ gì lại không hạnh phúc.
Anh nhé, đừng hỏi em vì sao anh tốt như vậy mà em lại không thể yêu anh. Nếu tình yêu có thể dùng lý trí mà phân tích và lựa chọn cho rạch ròi, hẳn là tình yêu đó đã không còn đúng nghĩa. Có những người xuất hiện trong đời ta chỉ để lưu lại một dấu ấn trong tim chứ không đồng hành cùng ta suốt cuộc đời này được. Chuyện của chúng mình chắc cũng giống vậy thôi.
Sam
Theo guu.vn
Sau tình yêu, liệu có còn tình bạn?
Con người ta cần có lý do để buông bỏ, cầm một cục than nóng trên tay, nóng quá tự khắc sẽ buông. Yêu một người ngần ấy thời gian, yêu nhiều quá, đau nhiều quá cũng tự khắc sẽ buông. Chỉ là khi buông rồi thì vết thương cũng chẳng thể lành ngay được mà nó cứ âm ỉ, âm ỉ hoài.
***
- Rồi sao?
- Thì người ta bảo tui không quan tâm người ta nên...
- Vậy thôi, chuyện gì cũng đã rồi, giờ ông ngồi đây buồn được gì không?
Anh lại im lặng, còn cô lại thở dài. Trước mặt cô là người bạn thân bảy năm có lẻ, là người mà cô biết đối với cô anh không chỉ dừng lại ở hai chữ "bạn thân". Ngày đó, hai người học chung trường đại học, nhưng khác khoa. Cô quen anh trong một buổi hội trại giao lưu của trường cô với một trường đại học khác. Lúc cô chuẩn bị lên sân khấu thì phát hiện ra dây chiếc guitar của cô bị đứt tự lúc nào. Luống cuống, cô không biết làm sao thì anh bảo:
- Bạn hát bài gì?
- À... ờ bài "Giấc mơ trưa".
- Bài đó tôi đánh được, bạn lên đi, tôi đàn cho bạn hát.
Đó là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau, đó là lần đầu tiên họ hát cùng nhau và đó cũng là lần đầu tiên cô biết mình thương một người. Anh không phải mẫu con trai trưởng thành, chững chạc, thế nhưng không hiểu sao cô lại thương anh. Anh có nhiều sở thích giống cô, bởi thế mà anh bảo: "Tui với Phương như kiểu anh em thất lạc từ kiếp trước ấy nhỉ, kiếp này gặp lại làm bạn thân". Anh trẻ con, mà vì trẻ con nên vô tư, mà vì vô tư quá nên trở thành vô tâm lúc nào không biết. Dường như đó là nhược điểm lớn nhất của anh, bởi thế trước giờ những mối tình của anh tan vỡ đều vì hai chữ "vô tâm".
Thật ra không phải anh vô tâm mà chỉ là anh hơi ngốc nghếch không đủ tinh tế để hiểu ý của đối phương. Mà con gái thì luôn muốn được người yêu quan tâm, chiều chuộng, luôn muốn người yêu đủ trưởng thành để làm một chỗ dựa an yên. Bởi thế, lần chia tay này của anh cũng như lần chia tay trước, vẫn là lý do muôn thủa ấy - vô tâm.
Cô nhìn anh uống hết ly này đến ly khác, tự cười chính mình. Bảy năm qua, cô vẫn luôn biết mình thương anh, thế nhưng vẫn cứ lặng lẽ ở cạnh anh với tư cách là một người bạn. Cô cùng anh đi qua những mối tình dài có, ngắn có với tư cách là một "quân sư" đắc lực. Cô giúp anh an ủi nửa kia khi anh trót làm người ta giận, cùng anh đi lòng vòng khắp các con phố để tìm mua một món quà ưng ý cho người ta. Và tất nhiên, cô cũng là người ngồi chịu trận khi tình yêu của anh trở nên bế tắc và đổ vỡ.
Vậy còn cô, ai là người vá víu những yêu thương mà cô phải nén vào lòng thành những vết trầy xước xót xa; ai là người lắng nghe những điều mà cô vẫn luôn giấu kín trong thầm lặng chẳng đủ cam đảm mà nói trước mặt anh. Ngay lúc này, ngồi nhìn người mà cô thương đau lòng vì thương kẻ khác, cô thấy anh thật ngốc mà cô cũng chẳng ngốc kém gì anh.
- Thôi, đi về, ông tính uống sạt quán người ta à?
- Bà về trước đi, chút nữa tui về.
- Đi về, đừng có nói nhiều, còn coi tui là bạn thì đứng lên. Làm gì mà vì một đứa con gái mà trở thành con sâu rượu vậy, chẳng đáng mặt đàn ông.
Nói rồi, cô dùng hết sức bình sinh mà lôi anh đứng dậy. Anh đành bất lực trước sự ương bướng của cô nhưng lại say tới mức chẳng còn đứng vững nổi nữa.
- Tui gọi taxi cho ông về, xe ông để đó, tui gọi con bé em ra chạy về nhà tui, mai tỉnh qua nhà tui mà lấy.
Rồi không đợi anh kịp phản ứng, cô tống anh vào chiếc taxi đậu ngay gần đó. Đoạn, cô thở dài tự nói với chính mình: "Đến bao giờ anh mới nhận ra rằng em thương anh nhiều như thế nào, hả Phong?"
Trưa, cô đang tất bật trong bếp chuẩn bị cơm trưa cho nhỏ em đem đi học thì chuông cửa kêu inh ỏi.
- Mun ra coi ai nhấn chuông đấy.
- Anh Phong chị ạ, chắc qua lấy xe, để em mở cửa.
Cô chẳng nhìn ra, gật khẽ:
- Ừ.
Anh vào, cô vẫn không quay ra nhìn anh:
- Sao rồi, tỉnh chưa, còn mò được đường đến nhà tui thì chắc là tỉnh rồi.
Anh cười hì hì:
- Hôm qua tui uống hơi nhiều. - Anh đặt li trà sữa lên bàn. - Cho bà này, có cả phần cho Mun đấy, chuộc lỗi.
- Vâng, cảm ơn, tui không có mướn, ông bớt uống đi dùm tui cái là được. Ăn cơm luôn không?
- Ừ, ăn.
Lần nào cũng thế, cứ sau những lần than vãn với cô về một cuộc tình qua đi, anh lại dùng cách đó để chuộc lỗi. Giận nhau, cũng dùng cách đó để làm hòa. Anh luôn nhớ vị món ăn mà cô thích, đó cũng như một điều an ủi khiến cho hạnh phúc khi nghĩ tới anh. Mun lúc nào cũng bảo: Anh Phong với chị như vợ chồng trẻ ấy. Mỗi lần nghe nhỏ em nói thế, cô bất giác mỉm cười, nhưng vẫn không quên cốc cho nó một cái:
- Bậy bạ hết sức, tụi tui là bạn nghe không cô gái. Ăn lẹ đi còn đi học kìa.
Có những điều đơn giản vậy thôi, nhưng cũng khiến cho cô cảm thấy vui cả một ngày dài. Thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ "hay là đợi anh nguôi ngoai rồi mình sẽ nói hết với anh tình cảm của mình". Thế nhưng, ai đó từng bảo: Cách nhanh nhất để hại chết một tình bạn đó chính là tỏ tình. Bởi thế cô sợ, cô sợ rằng tình bạn bảy năm qua giữa cô và anh sẽ không cánh mà bay chỉ trong chưa đầy bảy phút ngắn ngủi khi cô thốt ra ba từ "em thích anh". Bởi cô chưa bao giờ đủ tự tin khẳng định tình cảm anh dành cho cô là gì. Anh luôn tốt với cô, nhớ từng thói quen, từng điều nhỏ nhặt nhất. Chỉ cần cô buồn, anh sẵn sàng làm đủ mọi việc ngốc nghếch để chọc cho cô cười. Thế nhưng, anh luôn bảo rằng "thật khó để tìm được một người bạn thân khác giới bà nhỉ, tụi mình cứ như vậy hoài thì tốt biết mấy". Cứ mỗi lần nhớ lại câu nói ấy, mọi ý chí phản kháng trong cô dường như bị đè bẹp, cô chẳng đủ can đảm để nghe câu từ chối rối mất luôn một mảnh kí ức, một mảnh hiện tại đã cận kề suốt bảy năm trời. Thế nhưng, tình cảm vốn là thứ khó che giấu nhất, khó giả vờ nhất, chẳng có điều gì có thể chôn chặt mãi mà không bị khơi lên. Cũng chẳng thứ tình cảm nào cứ âm thầm mãi mà không làm người ta đau. Khi đau quá, con người ta sẽ tự tìm cách để thoát ra khỏi nó, tự tìm cách để mà buông bỏ. Ấy thế mà, muốn buông bỏ cũng cần có lý do, cũng cần có can đảm gấp đôi cái can đảm mà bản thân dành ra để níu lấy một mối quan hệ nào đó. Bởi thế, cái cô cần cũng là một lý do, một lý do đủ lớn để buông bỏ một niềm thương cứ lớn dần theo năm tháng, mà càng lớn thì lại càng đau.
Sinh nhật cô, anh mua bánh kem đến và bảo:
- Này ước đi bà cô già, tròn 27 nhé, lấy chồng được rồi. Sẵn tiện ước luôn để người ta cho bà một thằng chồng đi.
- Ông không nói được câu nào tử tế hơn à?
Nói đoạn, cô cười rồi nhắm mắt vào và ước. Thế nhưng, anh không biết rằng điều ước của cô chỉ có anh mới thực hiện được mà thôi.
- Ước có chồng thật đấy à? Sao cười tươi thế?
- Ai ước cái điều ước sáo rỗng như ông. - Cô ngần ngừ. - Nhưng nếu ông thực hiện được điều ước cho tui ông có làm không?
- Hờ, để xem, nếu tui thành ông bụt được cho bà thì tui sẽ làm, nói thử nghe coi bà ước điều gì?
Cô mỉm cười, lưỡng lự. Trong giây phút đó, hàng ngàn câu nói nên hay không nên thi nhau chạy vòng vòng trong đầu cô. Lo lắng có, hồi hộp có, cô không biết có nên nắm lấy cơ hội này để mà nói ra hay không. Nói ra rồi cô và anh sẽ như thế nào, liệu có còn là bạn được nữa hay không. Cô biết là không, nhưng quãng thời gian bảy năm là quá dài cho việc che giấu một điều bí mật, cô nghĩ, đã đến lúc cô cần nói với anh.
- Tui ước ông thành người yêu tui đó.
- Hả? Bà nói cái gì cơ? - Anh đặt tay lên trán cô - Nay ăn nhầm cái gì rồi, có bị sốt không thế?
- Tui không có đùa với ông.
- Không đùa mà chỉ giỡn thôi đúng không? - Anh cười hề hề.
- Ông nhìn mặt tui có giống đang đùa không?
- Giống.
Nghe anh nói vậy, cô giận dỗi bỏ đi. Anh có vẻ sửng sốt trước phản ứng của cô liền chạy theo nói liên tục:
- Này, sao vậy, nay bà bị sao vậy, tự dưng giận tui, này! Giận thật đấy à?
Cô quay lại, mắt đã ngân ngấn nước. Cô xoay người lại, đứng trước mặt anh, thu hết can đảm nhìn vào mắt anh và bảo:
- Em nhắc lại lần nữa nhé, anh nghe cho kĩ, em thích anh, thật, không đùa.
Anh thôi cười. Thoáng, cô thấy đáy mắt anh xao động. Bất ngờ, ngạc nhiên, hay hoảng hốt? Cô không dám chắc cảm xúc của anh lúc này, mà cũng chẳng đủ tỉnh táo mà đoán xem cảm xúc của anh lúc này. Cô chỉ biết bây giờ tim cô đang đập rất nhanh như muốn vỡ tung. Người con trai đứng trước mặt cô - người bạn thân 7 năm qua- bỗng chốc trở nên xa lạ...
- Này...bà...à không, Phương nói thật?
- Anh có cần em nhắc lại lần nữa để anh nghe cho rõ không? Suốt thời gian qua người em thích vẫn là anh không thay đổi. Em không quan tâm anh đã ở bên cạnh bao người, nhưng đừng có lúc nào khi thất bại trong một cuộc tình nào đó anh lại tìm tới em. Em không đủ can đảm để lắng nghe người em thương buồn vì người khác, đau vì người khác, anh hiểu không?
Dứt lời, cô vụt chạy đi, anh không kịp giữ cô ở lại, chỉ biết ngây người đứng nhìn cô. Tối hôm đó, anh không ngủ, cô cũng không sao chợp mắt. Cô biết mình ngu ngốc khi nói ra những lời nói ấy, thế nhưng, có lẽ cô không hối hận. Con người ta cần có lý do để buông bỏ, cầm một cục than nóng trên tay, nóng quá tự khắc sẽ buông. Yêu một người ngần ấy thời gian, yêu nhiều quá, đau nhiều quá cũng tự khắc sẽ buông. Chỉ là khi buông rồi thì vết thương cũng chẳng thể lành ngay được mà nó cứ âm ỉ, âm ỉ hoài.
"Phương biết trước giờ Phong chỉ coi Phương như một người bạn, một người em gái. Nói ra điều này, Phong biết Phương buồn, nhưng Phong nghĩ mình nên thằng thắn. Nếu thật sự có tình cảm với Phương, thì Phong đã nói điều ấy với Phương từ mấy năm về trước rồi, phải không Phương? Với Phong, Phương luôn là một cô gái tốt nhất, hiểu Phong nhất. Nhưng mà hình như vì hiểu nhau quá nên yêu nhau sẽ thành ra dở Phương ạ. Phong xin lỗi vì không thể thực hiện điều ước cho Phương được, tụi mình vẫn là bạn nhé!"
Bạn đã bao giờ vừa đọc tin nhắn vừa đưa tay gạt nước mắt chưa? Cảm giác ấy, như đã đi đến tận cùng của cô đơn rồi, xót xa đến tủi hờn mà chẳng biết làm gì khác được. Hai con người chỉ cách nhau cái màn hình bé xíu, thế nhưng như đã cách xa nửa vòng trái đất. Bởi suy cho cùng, nếu thương thì xa mấy cũng gần, mà đã không thương thì khoảng cách có là một bước chân cũng như là cả đại dương ngàn dặm. Ngày hôm ấy, cô đã mất đi một người bạn, một niềm thương mà cô gìn giữ suốt bảy năm. Cô đã chọn cách thử vận may của mình bẳng cách cầm lên một hòn than đỏ để thử sức coi mình cầm nó được bao lâu. Thế nhưng rốt cuộc, cô chỉ có thể cầm nó vài giây ngắn ngủi trước khi buông tay để cho hòn than rơi xuống. Vài giây ngắn ngủi thôi, cũng đủ để bàn tay cô phồng rộp lên vì sức nóng ấy, đủ để cô đau.
Chúng ta luôn sống trong vô vàn lựa chọn, một khi đã chọn đừng cho phép bản thân mình hối hận. Bởi ngay thời khắc mà chúng ta lựa chọn, đó chính xác là điều chúng ta muốn. Bản thân cô cũng không hề hối hận khi đã thu hết can đảm để đứng trước mặt anh ngày hôm đó mà nói thương anh, vì cô biết rằng nếu không nghe được một câu trả lời từ anh thì cô sẽ luôn hi vọng, luôn chờ mãi một người không thuộc về mình. Cần đến can đảm để yêu một ai đó và gìn giữ tình yêu ấy trải qua sự khắc nghiệt của thời gian; cần đến can đảm để nói ra những tình cảm chôn chặt tự đáy lòng dù biết trước mình sẽ nhận về những tổn thương không đáng có; và cần nhiều hơn can đảm để buông bỏ những yêu thương vốn dĩ chưa bao giờ dành cho bản thân mình.
"Phương biết rồi, ngủ ngon Phong nhé, tụi mình vẫn mãi là bạn, phải không?"
Phương Duyên
Theo blogradio.vn
Cần bao nhiêu lâu để chúng ta yêu một người? Bạn ra ngoài hò hẹn cùng một gương mặt mới, bạn ở trong giai đoạn hưng phấn của những buổi đầu tiên. Dễ hiểu thôi nếu sau một thời gian, bạn tự hỏi mình đã tìm đúng người chưa và "liệu cả hai có yêu nhau không nhỉ?". Vậy để yêu một người, chúng ta cần thời gian bao lâu? Thời đại này,...