Anh rất quan trọng đối với em
Em đã nhận ra rằng anh là người con trai duy nhất quan trọng đối với mình.
Giống như có một phép màu kỳ diệu, ngày hôm nay mọi thứ xung quanh em dường như đều thay đổi một cách lạ thường. Mới hôm qua thôi còn mưa bay lất phất, bầu trời u ám giống hệt như tâm trạng của một cô gái đang buồn bã vì giận dỗi người yêu, vậy mà hôm nay lòng em đã tươi sáng, trái timem đã rộn ràng y như tiết trời của ngày đầu năm mới. Em yêu đời, yêu người và tự cảm thấy rằng mình rất yêu anh.
Sau khoảng thời gian dài im lặng, ngày hôm qua anh rụt rè tới trước mặt em và đề nghị được “yêu lại từ đầu”. Em chẳng còn nhớ vì sao hai đứa mình giận nhau và vì sao cả hai ta cùng không chịu lên tiếng, nhưng em vẫn luôn chắc chắn một điều rằng chưa lúc nào tình yêu dành cho nhau lại thôi chảy trong trái tim của cả hai người. Em yêu anh nhiều và biết rằng tình cảm mà anh dành cho em cũng tràn đầy không kém. Nhưng cuộc tình nào cũng vậy, đều không thể tránh khỏi những giây phút thăng trầm và điều quan trọng là phải hiểu, thông cảm và tha thứ cho những lầm lỗi của nhau.Đêm qua em đã suy nghĩ rất nhiều và ngày hôm nay thì cả trái tim và trí óc đều trở nên cực kỳ thông thoáng. Em đã nghĩ về anh, nghĩ về em và nghĩ về cả câu chuyện tình của hai đứa chúng mình, một chuyện tình với thật nhiều kỷ niệm vui nhưng cũng có không ít những ký ức buồn. Em nhớ lại từng diễn biến của câu chuyện, từ khi quen nhau, bắt đầu yêu nhau đến những lúc tưởng chừng như “suýt” kết thúc và rồi em chợt nhận ra rằng có lẽ chưa bao giờ mình hết yêu anh.
Mình sẽ yêu nhiều hơn ngày hôm qua anh nhé! (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em cũng không biết tại hôm nay trời đẹp nên lòng mình cảm thấy dễ chịu hay là bởi vì lòng em nhẹ nhõm, trái tim em biết đập trở lại những nhịp đúng nghĩa của yêu thương nên mới tự cảm thấy bức tranh thời tiết bên ngoài cũng tươi sáng lên theo. Ở quê nếu vào cái tuổi của em thì có lẽ bây giờ cũng đã “tay bồng tay bế”, vậy mà chẳng hiểu sao đôi khi em vẫn thấy mình vô tư, ngốc nghếch và cực kỳ ương ngạnh giống hệt trẻ con. Em vẫn chưa thể làm chủ, chưa thể tự điều khiển được cảm xúc của chính mình.
Ngày hôm nay em đã thêm một tuổi mới, điều ấy đồng nghĩa với việc bản thân em “già” đi còn suy nghĩ lại thêm một chút trưởng thành. Từ mai em sẽ thôi làm khổ anh bằng tính khí trẻ con và thất thường giống như thời tiết nữa. Từ ngày mai em sẽ quan tâm, lo lắng cho anh thật nhiều bởi vì anh là người con trai quan trọng duy nhất đối với em.
Nhờ có anh nên cuộc sống của em có ý nghĩa hơn (Ảnh minh họa)
Em sẽ không giận hờn khi thỉnh thoảng anh phải đi nhậu nhẹt, nhưng chỉ khi nào có việc quan trọng thôi nhé, bởi vì rượu bia chẳng bao giờ tốt cho sức khỏe đâu anh. Em sẽ không bắt anh phải thức cùng em mỗi lần không thể ngủ được, cũng không “ép” anh mỗi tuần một ngày phải ăn chay giống như em. Em sẽ không ghen tuông giận hờn mỗi lần phát hiện trong điện thoại của anh có tin nhắn của chị ấy nữa. Chia tay rồi nhưng vẫn giữ được tình bạn, đáng lẽ em phải vui vì điều đó chứng tỏ cách sống và suy nghĩ rất tích cực của người em yêu. Giờ thì em đã hiểu rồi, yêu đồng nghĩa với việc cả hai người cùng phải đặt niềm tin trọn vẹn vào nhau.
Đi qua cái năm mà người ta gọi là “năm tận thế”, ngày hôm nay một năm hoàn toàn mới đã bắt đầu. Ngày hôm nay đẹp và rất dễ nhớ, vì vậy em đã quyết định tha thứ, quyết định chọn nó để làm một cột mốc đánh dấu sự trưởng thành trong mối tình của đôi ta. Sống là hướng về tương lai, vì thế chẳng có lý do gì để em và anh giữ lại những chuyện không vui trong quá khứ, thôi thì cứ buông xả hết để cùng nhau bắt đầu lại tình yêu.
Theo Eva
Tình yêu của thầy
Năm mươi năm đã trôi qua trong cuộc đời với biết bao niềm vui và vinh quang; khổ đau, đắng cay, tủi cực, thăng trầm. Nhưng, có một tình yêu mà tôi không bao giờ quên. Đó là tình yêu của thầy Hùng đối với bọn học trò chúng tôi và đặc biệt đối với tôi.
Năm ấy tôi học lớp 6A Trường cấp hai Hiệp Hòa. Tôi học vào loại khá. Riêng môn văn, thầy giáo bảo tôi có năng khiếu. Tôi chỉ biết rằng mình mê môn văn nhất. Tôi mê tiểu thuyết, truyện ngắn và thơ. Hễ cứ vớ được cuốn truyện, tập thơ nào là tôi đọc ngấu nghiến. Kể cả khi bế em, khi cưỡi trên mình trâu, kể cả khi đi câu cá rô, cá chuối... Mà, cái thời ấy, sách cực kỳ hiếm. Về tiểu thuyết, tôi chỉ biết có "Vượt Côn Đảo", "Sông Đông êm đềm", "Những người khốn khổ", "Bước đường cùng", "Số Đỏ"... Truyện ngắn và thơ thì lại càng hiếm. Tôi chỉ được đọc những truyện ngắn đăng lẻ hoặc những bài thơ đăng lẻ ở một tờ báo, một tạp chí nào đó từ tay thầy Trính - thầy giáo ở làng tôi.
Minh họa từ internet
Thầy Hùng là thầy giáo dạy văn, cũng là thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi. Thầy luôn luôn gần gũi bọn học trò chúng tôi, đặc biệt thầy luôn luôn động viên tôi học thật tốt môn văn. Nhờ có thầy thường xuyên động viên khích lệ, môn văn của tôi thường được điểm cao. Thầy còn động viên tôi làm thơ nữa. Và thế là một số bài văn vần của tôi ra đời từ đấy. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ một vài câu. Khi đọc lại, tôi thấy rõ đấy chỉ là những câu văn vần mà thôi. Thế nhưng, thời ấy, làm được một câu văn vần như thế đã là giỏi lắm. Bạn bè cứ trêu tôi là "thi sĩ".
Quê tôi là một miền quê yên tĩnh nằm ở phía cuối huyện. Đồng quê tôi thuộc loại trũng nhất, như là một cái rốn của huyện. Nhà tôi nghèo lắm. Bố mẹ tôi tảo tần quanh năm mà không đủ nuôi sáu miệng ăn. Tôi là anh cả. Dưới tôi còn ba đứa em lít nhít. Mẹ tôi lại yếu đau luôn. Bố tôi quanh năm vật lộn với hòn đất, lặn hụp hết Đồng Táy, Đồng La, lại Con Cóc, Gồ Cay, Ông Moi, Hạ Bạch, Đồng Gìm... chỉ mơ có một vụ được mùa nhưng mấy khi có được. Thế là tôi quyết định bỏ học.
Tôi nói dối bố mẹ tôi là trường đang sửa chữa, phải nghỉ học một thời gian. Từ hôm ấy, tôi ra đồng với bố.
Hôm ấy là ngày thứ tư tôi bỏ học. Bố con tôi đang cuốc ruộng ở cánh đồng Gìm. Bỗng xa xa bên lũy tre làng xuất hiện một người mặc áo trắng. Người ấy đang vội vã đi ra cánh đồng, trên vai lại còn vác một cái cuốc nữa? Ai thế nhỉ? Người ấy đang đi về phía bố con tôi...
"Ô kìa, thầy Hùng!" Tôi ngỡ ngàng reo lên. Thật không ngờ!
Bố con tôi dừng cuốc, chạy lên bờ chào thầy và mời thầy về nhà. Nhưng thầy nhất quyết không về. Thầy xắn quần lội ngay xuống ruộng cuốc với bố con tôi. Vừa cuốc, thầy vừa nói chuyện với bố tôi. Thầy nói rằng tôi học khá, riêng môn văn học giỏi, và khuyên bố tôi tiếp tục cho tôi đi học. Bấy giờ bố tôi mới biết là tôi đã nói dối. Tôi xin lỗi bố, xin
lỗi thầy, hứa sẽ tiếp tục đến lớp và học tập thật tốt. Thầy mở cặp lấy ra hai quyển vở và một cái bút máy Trường Sơn đặt vào tay tôi và dặn: "Ngày mai em tới lớp nhé!". Tôi lóng ngóng đưa hai tay ra nhận. Nước mắt trào ra, giàn giụa, tôi nức nở như một đứa con nít. Thầy vỗ vai tôi bảo: "Nín đi em, cố gắng nhé!". Thế rồi, thầy đi.
Nửa thế kỷ đã qua, bao nhiêu là thăng trầm trong cuộc sống... Bao nhiêu điều tôi không thể nào nhớ nổi. Nhưng hình ảnh người thầy gầy gò, đạp chiếc xe đạp cút kít trong buổi chiều hoàng hôn lộng gió và tình yêu của thầy thì cứ còn mãi trong ký ức tôi, không thể phai mờ.
Theo người lao động
Bí quyết vàng để chuyện tình của bạn luôn tốt đẹp Trước khi bạn bắt đầu lo lắng về việc phải đối mặt với những căng thẳng, thăng trầm trong chuyện tình cảm, có một số quy tắc vàng sau đây sẽ giúp làm cho mọi thứ dễ dàng hơn. 1. Nếu bạn không thích điều gì đó - hãy nói như vậy Đây là vấn đề rất quan trọng, đặc biệt là trong...