Anh ra đi vì không có khả năng làm bố
Tình yêu là một vùng đất lạ lẫm bước chân vào đó là cả một chuỗi dài cảm xúc đan xen nhau: đau đớn, hân hoan, và hạnh phúc.
Tình yêu là khi trái tim non nớt của em lỗi nhịp vì anh, là khi em muốn ngắm nhìn anh thật lâu thật lâu… tình yêu là cả một thiên đường nếu có một ngày em được sánh bước cùng anh đi hết con đường tình yêu.
Phải chăng em đang thêu dệt nên tấm thảm có tên “Hạnh phúc”, em biết mình quá nhỏ bé để giữ lấy tình yêu quá lớn của anh, phải chăng tất cả chỉ là hư vô?
Tình yêu chớm nở khi tôi chỉ mới là một cô bé nhút nhát nơi xóm chợ nghèo. Hàng ngày tôi đi học đều đi ngang nhà anh, một ngôi nhà khang trang trồng đầy hoa linh lan trắng, không biết tôi yêu loài hoa ấy từ bao giờ mà mỗi lần đi ngang nhà anh tôi lại thấy lòng bồi hồi.
Ngày gia đình anh làm tiệc mừng anh thi đỗ đại học là ngày tôi vừa vui vừa lo, cảm xúc lẫn lộn trong tôi. Thế giới anh đang sống sẽ rất hoàn hảo bởi anh đã có tất cả những gì anh mong muốn. Tuy chúng tôi sống trong cùng một xóm nhưng rất ít cơ hội trò chuyện với nhau, anh xuất thân trong một gia đình giàu có lại học giỏi, khoảng cách giữa tôi và anh là hai đường thẳng song song.
Tôi đang chạy đua với thời gian, tôi lao vào việc học với ước mơ được đặt chân vào giảng đường đại học, cùng một hy vọng nữa là được gặp lại anh, được chứng tỏ bản thân mình cho anh thấy tôi không phải con bé ngốc nghếch ngày nào.
Gấp cẩn thận quyển sách kinh tế chính trị lại, và tôi mơ hồ nghĩ về anh. Từng dòng ký ức vẫn vẹn nguyên, tình yêu tôi dành cho anh vẫn tinh khôi như màu trắng linh lan. Thành phố vào xuân không khí tưng bừng khắp mọi nơi, tiết trời se lạnh len lỏi vào từng gốc phố ngõ hẻm. Tôi bâng khuâng không biết mua gì về cho gia đình, dạo khắp siêu thị … một phút bàng hoàng tôi chợt giữ bình tĩnh, người mà tôi thương thầm trộm nhớ đang bước song hành cùng một cô gái khác.
Tôi cười trong nước mắt, mà tôi là gì cơ chứ? Một con bé nhút nhát, chôn giữ tình cảm bao năm qua giờ đổi lại là một sự phũ phàng. Đêm đó tôi khóc thật nhiều, nhưng nước mắt liệu có vơi đi mọi thứ, tôi phải đứng lên và thôi sống trong ảo tưởng nữa.
Anh sẽ không bao giờ có được những em bé dê thương (Ảnh minh họa)
Ngồi trên xe khách về quê mà lòng tôi nôn nao như chính ca từ trong bài hát “nghe nôn nao như chiều ba mươi tết, bên bếp hồng mẹ nấu bánh chưng xanh…” cảnh vật thanh bình quê hương làm con người ta bình tâm hơn, tôi cố gắng nhìn qua ô cửa sổ để thu tầm mắt thâu tóm toàn bức tranh mùa xuân. Nhìn dòng người chen nhau mua vé phà mà tôi muốn về nhà thật nhanh, những chuyến phà tết vui vô cùng, ai nấy cũng rạng rỡ cười nói vui vẻ.
Ngồi trên chuyến phà tết về quê mà lòng tôi vui đến lạ thường, tình cờ chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau, tôi khẽ chào anh và bẽn lẽn bước nhanh xuống phà đón tiếp xe về nhà, anh thấy tôi đứng chờ xe và cùng đường về quê nên anh bảo tôi lên xe anh chở về, tư lự hồi lâu tôi mới quyết định ngồi sau anh mà tim tôi như loạn nhịp cả lên vì đường về quê tôi rất xấu mỗi lần vấp phải chướng ngại là khoảng cách giữa chúng tôi dường như gần hơn, có đôi lần tôi không giữa được thăng bằng đã chạm tay vào người anh.
Video đang HOT
Tôi muốn ôm anh thật lâu và giữ anh bên mình mãi mãi. Mỉm cười trong phút giây, tôi thấy mình đã đi quá xa vấn đề. Chúng tôi nói đến chuyện học hành, tôi thật sự xấu hổ về khả năng giao tiếp tiếng Anh của mình và rất vui khi anh đề nghị giúp tôi cải thiện ngoại ngữ. Được về quê cùng cha mẹ quét dọn nhà cửa, đi chợ hoa, chúc tết ông bà là tôi đã thỏa ước mong. Hai tuần trôi qua thật nhanh, tôi chuẩn bị hành lý để sáng đi cho kịp chuyến xe.
Trở lại trường, tôi tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm tri thức và anh vẫn còn giúp tôi học ngoại ngữ, những buổi học cứ thế trôi dần. Giấc mơ được bên anh dù chỉ là hai tiếng đồng hồ ít ỏi cũng làm tôi vui nhưng đã bị anh đánh thức khi anh cho biết chỉ còn vài buổi học nữa thôi anh sẽ kết thúc vai trò gia sư.
Anh sắp tốt nghiệp và cha mẹ anh đang chuẩn bị giấy tờ định cư nước ngoài. Đó là sự thật sao? Tôi không có đòi hỏi nào quá đáng cả, tôi chỉ muốn được ngắm nhìn anh, được thấy anh vui cười, tôi không dám mơ ước được giữ lấy anh cho riêng mình. Điều tôi lo sợ cũng đã đến, tôi trở nên nhỏ bé và lạc lỏng giữa thế giới này khi đối diện với sự ra đi của anh. Nước mắt tôi lăn dài, trái tim nhỏ bé của tôi như muốn vỡ tan từng mãnh, tôi gom góp bao nhiêu nhớ thương về anh để vỗ về từng giấc mơ- một giấc mơ không hồi kết.
Tôi muốn trốn tránh tất cả, và muốn quay về với dòng sông quê hương nơi tôi thường hay rút bỏ bao ưu phiền, tôi chậm rãi bước trên con đường đầy hoa cỏ may trong ánh nắng chiều dần buông, nước sông yên ả nhưng lòng tôi đang dậy sóng. Đi dọc bờ sông, tôi chợt dừng chân khi thấy anh đang ngồi cách đó không xa, dường như nghe bước chân người nên anh khẽ quay người lại tình cảm bao năm qua chợt vỡ òa, tôi chạy đến ôm chặt lấy anh và nói cho anh biết tình yêu câm lặng mà tôi dành cho anh, mặc cho anh có cười tôi hay anh có người yêu rồi đi chăng nữa tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn anh biết anh là thế giới của tôi.
Tôi muốn trốn tránh tất cả, và muốn quay về với dòng sông quê hương (Ảnh minh họa)
Tôi thôi không khóc nữa mà chúc anh lên đường bình an rồi lặng lẽ quay bước, anh nắm chặt lấy tay tôi và ghì sát tôi vào lòng, tôi hạnh phúc nhưng có lẽ là cái ôm thay cho lời tạm biệt…tôi cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người anh và nghe rõ từng nhịp đập trái tim anh.
Ngày anh ra phi trường để đi đến một chân trời mới là ngày tôi nhận được từ tay một cô gái mà tôi nghĩ là người yêu của anh một bức thư:
“Gửi đến em ngàn lời xin lỗi! Anh biết tình cảm của em dành cho anh từ rất lâu. Có lẽ bắt đầu từ khi nhà anh trồng hoa linh lan. Không biết em yêu hoa hay yêu người nữa? Có lẽ cả hai phải không em? Anh thật sự không có đủ dũng khí để đáp lại tình yêu của em. Anh luôn trân trọng tình yêu của em, “tình lặng” đau khổ lắm phải không em? Anh biết điều này bởi chính anh cũng đang sống trong hoàn cảnh ấy. Mối tình đầu của anh ơi! Em hãy luôn cố gắng học tập thật tốt và thực hiện ước mơ của mình em nhé. Anh sẽ luôn cầu chúc em hạnh phúc và bình an.”
Những giọt nước mắt đã làm nhòa đi từng dòng thư anh gửi. Cô gái ấy chính là em họ của anh, cô ấy trao cho tôi chậu linh lan trắng và cho tôi biết anh ra đi vì anh không có khả năng làm bố. Có thể ra đi là con đường duy nhất tốt cho cả hai.
Tôi khóc vì hạnh phúc, vì tình yêu của tôi đã được chắp cánh. Tôi không cần gì cả chỉ muốn được bên anh suốt con đường phía trước. Đôi cánh tình yêu sẽ mang tôi đến bên anh. Tôi mỉm cười vì một ngày nào đó tôi sẽ đến bên anh và áp sát vào tai anh khẽ khàng: ” Em cần anh đến vô cùng” .
Theo Eva
Tôi có ích kỷ nếu muốn ở riêng sau khi kết hôn?
Chúng tôi có ý định kết hôn nhưng tôi rất sợ phải sống chung với bố mẹ chồng. Tôi cho anh quyền lựa chọn: nếu ở riêng thì cưới, nếu không thì chia tay.
Năm nay tôi 25 tuổi (quý cô tuổi Dần), tôi có người yêu cách đây hơn 1 năm và hiện nay chúng tôi đều mong muốn sớm kết hôn để ổn định cuộc sống, tuy nhiên có một vấn đề khiến tôi chưa đồng ý tổ chức đám cưới bởi tôi muốn ở riêng sau khi kết hôn nhưng anh thì không muốn thế. Anh muốn chúng tôi ở chung với bố mẹ để cho nhà có người có tiếng.
Nhà anh có 4 anh chị em, 2 chị đã kết hôn ở gần nhà, dưới anh còn một em trai nữa, như vậy anh là con trai trưởng. Vì tính chất công việc nên bố anh và 2 anh em ít khi ở nhà. Chính vì thế, gần như mẹ ở nhà một mình. Anh mong muốn tôi sớm về đỡ đần cho mẹ, có mẹ có con cho mẹ đỡ buồn.
Quả thực nói tới đây thì các bạn sẽ nghĩ rằng có gì mà phải lo nghĩ nữa, vậy mà chúng tôi đang đứng trước lựa chọn là kết hôn hoặc chia tay. Không phải bỗng nhiên tôi lại sợ sống với bố mẹ chồng.
Thứ nhất, tôi sợ "giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng". Hai chị nhà anh nổi tiếng là sắc sảo, chúng tôi đã từng có ý định kết hôn cách đây 1 năm nhưng vì có sự can thiệp của 2 chị nên chúng tôi đã từng chia tay một thời gian.
Chúng tôi gặp nhau và yêu nhau nhờ sự giới thiệu của một người họ hàng của anh, tình yêu đến rất nhanh khi chúng tôi chưa kịp hiểu rõ về nhau, tôi may mắn vì được gia đình, họ hàng anh yêu quý và ủng hộ. Bố mẹ anh mong ngóng ngày hai đứa về chung một nhà càng nhanh càng tốt.
Mọi chuyện tưởng thuận buồm xuôi gió, vậy mà khi hai bên gia đình đang chuẩn bị rục rịch gặp mặt thì dần dần tôi cảm nhận anh đang ngày càng có khoảng cách với tôi. Nguyên nhân là do các chị không ưa tôi vì các chị cho rằng xét về mọi khía cạnh thì tôi hơn anh nên sẽ bắt nạt anh.
Về hình thức có thể nói tôi không xinh nhưng được mọi người đánh giá là cao ráo, dễ nhìn, tôi có một công việc thu nhập không cao nhưng ổn định và được xã hội coi trọng, hiện nay tôi lại đang học cao học, bên cạnh đấy tôi cũng được mọi người xung quanh quý mến bởi dễ gần, thoải mái, biết điều. Trong khi đó anh thì ngược lại, anh không cao to đẹp trai giỏi giang. Anh đang học tại chức và công việc hiện nay của anh cũng có sự hỗ trợ từ bố anh rất nhiều, anh lại không khéo ăn khéo nói, tâm lý như người khác.
Và đau khổ hơn nhiều là khi các chị cho rằng tôi yêu anh vì tiền, vì một gia đình bề thế như gia đình anh, vì tôi là con gái tỉnh lẻ có được anh khác nào chuột sa chĩnh gạo. Quả đúng là gia đình anh cũng có của ăn của để nhưng nhiều đến mức nào thì tôi không quan tâm, không biết. Bố anh là Giám đốc của một tổng công ty có tầm vóc quốc gia, chắc các chị nghĩ tôi bị lóa mắt bởi cái nhà to bố mẹ anh có, bởi các xe đẹp anh mượn của bố để đèo tôi đi chơi.
Tôi cảm thấy cay đắng vô cùng bởi gia đình tôi tuy không có của ăn của để nhưng bố mẹ tôi cũng là công chức nhà nước, mẹ tôi cũng từng là lãnh đạo của một cơ quan trực thuộc tỉnh, anh chị tôi đều có chức vị và thành đạt trong cuộc sống. Nhà tôi không to đẹp bằng nhà anh nhưng cũng đàng hoàng không thua kém những người xung quanh. Tuy là ở tỉnh lẻ nhưng ở thành phố còn sầm uất hơn ngoại thành Hà Nội nhà anh.
Tôi tuy là gái tỉnh lẻ tự thân lập nghiệp xa nhà không phải vì gia đình tôi khó khăn, không xin được việc cho tôi mà vì cái tính hiếu thắng, ương bướng của mình nên tôi muốn tự khẳng định bản thân (công việc hiện tại cũng tự thân tôi vận động mà có), tôi chẳng có ý định phụ thuộc vào ai bởi bản thân tôi biết những cái gì tự mình làm ra mới là của mình. Gia đình anh khá giả nhưng anh không phải người giàu có, khá giả nhất đến với tôi.
Và điều mà tôi buồn nhất là anh cũng xuôi theo các chị mà đối xử lạnh nhạt với tôi (đây không phải là lần đầu tiên các chị can thiệp vào chuyện tình cảm của anh) và anh cũng bắt đầu có ý định tìm hiểu người khác theo lời khuyên của các chị (trong đó có cô bạn thân đồng nghiệp của tôi gần nhà anh).
Vậy là chúng tôi chia tay, nhưng sau khi xa nhau gần 4 tháng, chúng tôi lại quay lại với nhau trong sự hối hận vô cùng của anh, anh xin lỗi tôi và mong muốn tôi cho anh cơ hội. Đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao lại có thể tha thứ được cho anh dễ dàng như vậy, có lẽ vì tôi vẫn còn tình cảm rất nhiều cho anh. Đúng là tình yêu - tôi cũng chảng hiểu vì sao mình yêu anh, có thể là vì anh cũng là người tốt, hiền lành, giản dị.
Tôi cũng cảm nhận anh đã thay đổi rất nhiều, cố gắng bù đắp cho những lỗi lầm anh đã gây ra cho tôi. Tôi biết anh đã yêu tôi chân thành. Tuy nhiên sự việc đã xảy ra như một vết sẹo trong lòng, cảm giác bị người khác coi thường làm cho tôi chưa bao giờ nguôi ngoai. Tôi biết phần lớn do anh nhu nhược, thiếu bản lĩnh, các chị vì thương và lo cho em trai nên mới như vậy nhưng tình cảm tôi dành cho các chị không còn được như trước bởi tôi nghĩ rằng các chị cũng từng giống như tôi, các chị cũng từng có cảm giác hân hoan khi chuẩn bị đón nhận ngày trọng đại của đời mình vậy mà tất cả đã bị sụp đổ hoàn toàn.
Đó là cú sốc lớn nhất trong cộc đời tôi từ khi sinh ra lớn lên đến nay. Có lúc tôi tưởng chừng không thể đứng dậy được. Tôi đã bước qua những ngày tăm tối đó và đã cố gắng để tha thứ tất cả nhưng thật khó. Phải chăng tôi là người thù dai?
Thứ hai, tôi sợ chuyện "mẹ chồng nàng dâu", tôi biết mẹ anh rất quý tôi nhưng tôi thấy các chị đồng nghiệp đi trước khuyên rằng dù có tốt như thế nào thì đến khi sống chung với nhau không tránh khỏi va chạm, 9/10 các chị ở chung với mẹ chồng đều không thoải mái.
Tôi cũng rất sợ không hòa hợp được với mẹ bởi tôi cũng có nhiều tính xấu vì tôi phải sống xa nhà, mọi thứ do tôi tự quyết định nên cái "tôi" hơi lớn, tôi quen với việc thích làm gì thì làm, thích ăn gì thì ăn. Biết là ở chung là phải tự điều chỉnh mình nhưng cá tính tôi như vậy sợ không sớm thì muộn cũng xảy ra va chạm. Tôi có ích kỷ quá không?
Thứ ba, tôi sợ bố chồng tương lai của tôi. Bố anh là người rất giỏi giang và rộng rãi, là người có tiếng nói quyết định trong gia đình. Từ ngày tôi về gia đình, tôi cảm nhận bác hài lòng về tôi.
Và cũng chính vì sự rộng rãi của mình nên gia đình anh thường xuyên có những bữa tiệc bất thình lình. Có thể hứng lên bác lại mời mọi người đến ăn cơm, mỗi lần cũng phải 2,3 mâm cỗ là ít. Trung bình cuối tuần nào cũng hội họp chưa kể là những cuộc họp bất ngờ như vậy, rồi giỗ chạp... Tôi sợ phải phục vụ như vậy lắm.
Tôi cũng may mắn là trang bị cho mình một chút về khả năng nội trợ, tôi thích nấu nướng, thích vào bếp phục vụ gia đình nhưng cứ nghĩ đến cảnh đi làm cả ngày về mệt lại thêm 3 mâm đang chờ mình xử lý từ A đến Z nữa khiến tôi không đủ tự tin về bản thân mình (bởi bình thường nếu không có ai thì mẹ anh và các chị sẽ làm nhưng cứ có tôi và khách đến thì gần như bác không giúp nữa. Dù sao tôi cũng rất cảm phục bác về sự đảm đang. Nhưng bác chỉ ở nhà nội trợ, còn tôi phải đi làm, liệu tôi có đảm đương được vai trò to lớn này không?). Hình như tôi hơi lười phải không các bạn?
Thứ tư, tôi sợ cách sống của tôi không phù hợp với cách sống nơi anh đang ở. Tôi sinh ra ở thành phố rồi lớn lên đi học ở HN, cách sống, ăn mặc nhìn chung cũng thoáng, còn nơi anh sống dù sao cũng mới sát nhập vào Hà Nội được 2 năm, quang cảnh vẫn là đồng ruộng là chủ yếu, hoạt động chủ yếu vẫn thuần nông. Liệu tôi có thể hòa nhập được cuộc sống nơi này?
Thứ năm, tôi sợ sự nhu nhược, thiếu bản lĩnh của anh không bảo vệ được tôi, tôi xác định nếu lấy anh tôi sẽ vất vả (ngay cả em trai anh cũng nói như vậy) nhưng tôi đã trót yêu anh quá nhiều rồi vì vậy tôi mong chúng tôi có một khoảng trời riêng để tránh xảy ra va chạm và tôi được an toàn.
Và tôi đã cho anh lựa chọn: một là sống riêng thì sẽ kết hôn, nếu không thì chia tay để cả hai tìm được đối tượng phù hợp với mình. Nhưng xem chừng để được ở riêng là quá khó vì dù sao anh cũng là con trai trưởng. Tôi có quá khắt khe với người yêu của mình không?
Tôi đã 25 tuổi, tôi rất sợ phải làm lại, tôi rất muốn mối tình này là mối tình cuối của mình. Cuộc sống xa nhà với cơm áo gạo tiền, vừa đi học vừa đi làm, nhiều lúc rất mệt mỏi, tôi rất muốn ổn định cuộc sống.
Tôi nên nhắm mắt đi tiếp hay dừng lại? Liệu rằng tôi có mở lòng được nữa không? (Khi chia tay anh, tôi cũng đã cố gắng mở lòng cho người khác nhưng đã không làm được). Liệu rằng có người con trai nào đủ vững vàng để tôi dựa vào? Hãy cho tôi một lời khuyên. Xin chân thành cảm ơn các bạn.
Theo: aFamily
Em đi nấu cơm đi Tôi không biết khi tôi gặp anh, chuyện gì sẽ xảy ra...(Ảnh minh họa) Khi bận một việc gì, để chấm dứt nhắn tin, anh nhắn cho tôi: "Em đi nấu cơm đi". Tin nhắn đó như là một tín hiệu báo rằng: "Thôi nhé, anh phải làm việc đây". Tôi đâu biết lúc nào anh rảnh rỗi hay bận bịu, cũng như...