Anh ra đi vì anh không có khả năng làm bố
Tình yêu là một vùng đất lạ lẫm bước chân vào đó là cả một chuỗi dài cảm xúc đan xen nhau: đau đớn, hân hoan, và hạnh phúc.
ảnh minh họa
Tình yêu là khi trái tim non nớt của em lỗi nhịp vì anh, là khi em muốn ngắm nhìn anh thật lâu thật lâu… tình yêu là cả một thiên đường nếu có một ngày em được sánh bước cùng anh đi hết con đường tình yêu.
Phải chăng em đang thêu dệt nên tấm thảm có tên “Hạnh phúc”, em biết mình quá nhỏ bé để giữ lấy tình yêu quá lớn của anh, phải chăng tất cả chỉ là hư vô?
Tình yêu chớm nở khi tôi chỉ mới là một cô bé nhút nhát nơi xóm chợ nghèo. Hàng ngày tôi đi học đều đi ngang nhà anh, một ngôi nhà khang trang trồng đầy hoa linh lan trắng, không biết tôi yêu loài hoa ấy từ bao giờ mà mỗi lần đi ngang nhà anh tôi lại thấy lòng bồi hồi.
Ngày gia đình anh làm tiệc mừng anh thi đỗ đại học là ngày tôi vừa vui vừa lo, cảm xúc lẫn lộn trong tôi. Thế giới anh đang sống sẽ rất hoàn hảo bởi anh đã có tất cả những gì anh mong muốn. Tuy chúng tôi sống trong cùng một xóm nhưng rất ít cơ hội trò chuyện với nhau, anh xuất thân trong một gia đình giàu có lại học giỏi, khoảng cách giữa tôi và anh là hai đường thẳng song song.
Tôi đang chạy đua với thời gian, tôi lao vào việc học với ước mơ được đặt chân vào giảng đường đại học, cùng một hy vọng nữa là được gặp lại anh, được chứng tỏ bản thân mình cho anh thấy tôi không phải con bé ngốc nghếch ngày nào.
Gấp cẩn thận quyển sách kinh tế chính trị lại, và tôi mơ hồ nghĩ về anh. Từng dòng ký ức vẫn vẹn nguyên, tình yêu tôi dành cho anh vẫn tinh khôi như màu trắng linh lan. Thành phố vào xuân không khí tưng bừng khắp mọi nơi, tiết trời se lạnh len lỏi vào từng gốc phố ngõ hẻm. Tôi bâng khuâng không biết mua gì về cho gia đình, dạo khắp siêu thị … một phút bàng hoàng tôi chợt giữ bình tĩnh, người mà tôi thương thầm trộm nhớ đang bước song hành cùng một cô gái khác.
Tôi cười trong nước mắt, mà tôi là gì cơ chứ? Một con bé nhút nhát, chôn giữ tình cảm bao năm qua giờ đổi lại là một sự phũ phàng. Đêm đó tôi khóc thật nhiều, nhưng nước mắt liệu có vơi đi mọi thứ, tôi phải đứng lên và thôi sống trong ảo tưởng nữa.
Ngồi trên xe khách về quê mà lòng tôi nôn nao như chính ca từ trong bài hát “nghe nôn nao như chiều ba mươi tết, bên bếp hồng mẹ nấu bánh chưng xanh…” cảnh vật thanh bình quê hương làm con người ta bình tâm hơn, tôi cố gắng nhìn qua ô cửa sổ để thu tầm mắt thâu tóm toàn bức tranh mùa xuân. Nhìn dòng người chen nhau mua vé phà mà tôi muốn về nhà thật nhanh, những chuyến phà tết vui vô cùng, ai nấy cũng rạng rỡ cười nói vui vẻ.
Video đang HOT
Ngồi trên chuyến phà tết về quê mà lòng tôi vui đến lạ thường, tình cờ chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau, tôi khẽ chào anh và bẽn lẽn bước nhanh xuống phà đón tiếp xe về nhà, anh thấy tôi đứng chờ xe và cùng đường về quê nên anh bảo tôi lên xe anh chở về, tư lự hồi lâu tôi mới quyết định; ngồi sau anh mà tim tôi như loạn nhịp cả lên vì đường về quê tôi rất xấu mỗi lần vấp phải chướng ngại là khoảng cách giữa chúng tôi dường như gần hơn, có đôi lần tôi không giữa được thăng bằng đã chạm tay vào người anh.
Tôi muốn ôm anh thật lâu và giữ anh bên mình mãi mãi. Mỉm cười trong phút giây, tôi thấy mình đã đi quá xa vấn đề. Chúng tôi nói đến chuyện học hành, tôi thật sự xấu hổ về khả năng giao tiếp tiếng Anh của mình và rất vui khi anh đề nghị giúp tôi cải thiện ngoại ngữ. Được về quê cùng cha mẹ quét dọn nhà cửa, đi chợ hoa, chúc tết ông bà là tôi đã thỏa ước mong. Hai tuần trôi qua thật nhanh, tôi chuẩn bị hành lý để sáng đi cho kịp chuyến xe.
Trở lại trường, tôi tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm tri thức và anh vẫn còn giúp tôi học ngoại ngữ, những buổi học cứ thế trôi dần. Giấc mơ được bên anh dù chỉ là hai tiếng đồng hồ ít ỏi cũng làm tôi vui nhưng đã bị anh đánh thức khi anh cho biết chỉ còn vài buổi học nữa thôi anh sẽ kết thúc vai trò gia sư.
Anh sắp tốt nghiệp và cha mẹ anh đang chuẩn bị giấy tờ định cư nước ngoài. Đó là sự thật sao? Tôi không có đòi hỏi nào quá đáng cả, tôi chỉ muốn được ngắm nhìn anh, được thấy anh vui cười, tôi không dám mơ ước được giữ lấy anh cho riêng mình. Điều tôi lo sợ cũng đã đến, tôi trở nên nhỏ bé và lạc lỏng giữa thế giới này khi đối diện với sự ra đi của anh. Nước mắt tôi lăn dài, trái tim nhỏ bé của tôi như muốn vỡ tan từng mãnh, tôi gom góp bao nhiêu nhớ thương về anh để vỗ về từng giấc mơ- một giấc mơ không hồi kết.
Tôi muốn trốn tránh tất cả, và muốn quay về với dòng sông quê hương nơi tôi thường hay rút bỏ bao ưu phiền, tôi chậm rãi bước trên con đường đầy hoa cỏ may trong ánh nắng chiều dần buông, nước sông yên ả nhưng lòng tôi đang dậy sóng. Đi dọc bờ sông, tôi chợt dừng chân khi thấy anh đang ngồi cách đó không xa, dường như nghe bước chân người nên anh khẽ quay người lại; tình cảm bao năm qua chợt vỡ òa, tôi chạy đến ôm chặt lấy anh và nói cho anh biết tình yêu câm lặng mà tôi dành cho anh, mặc cho anh có cười tôi hay anh có người yêu rồi đi chăng nữa tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn anh biết anh là thế giới của tôi.
Tôi thôi không khóc nữa mà chúc anh lên đường bình an rồi lặng lẽ quay bước, anh nắm chặt lấy tay tôi và ghì sát tôi vào lòng, tôi hạnh phúc nhưng có lẽ là cái ôm thay cho lời tạm biệt…tôi cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người anh và nghe rõ từng nhịp đập trái tim anh.
Ngày anh ra phi trường để đi đến một chân trời mới là ngày tôi nhận được từ tay một cô gái mà tôi nghĩ là người yêu của anh một bức thư:
“Gửi đến em ngàn lời xin lỗi! Anh biết tình cảm của em dành cho anh từ rất lâu. Có lẽ bắt đầu từ khi nhà anh trồng hoa linh lan. Không biết em yêu hoa hay yêu người nữa? Có lẽ cả hai phải không em? Anh thật sự không có đủ dũng khí để đáp lại tình yêu của em. Anh luôn trân trọng tình yêu của em, “tình lặng” đau khổ lắm phải không em? Anh biết điều này bởi chính anh cũng đang sống trong hoàn cảnh ấy. Mối tình đầu của anh ơi! Em hãy luôn cố gắng học tập thật tốt và thực hiện ước mơ của mình em nhé. Anh sẽ luôn cầu chúc em hạnh phúc và bình an.”
Những giọt nước mắt đã làm nhòa đi từng dòng thư anh gửi. Cô gái ấy chính là em họ của anh, cô ấy trao cho tôi chậu linh lan trắng và cho tôi biết anh ra đi vì anh không có khả năng làm bố. Có thể ra đi là con đường duy nhất tốt cho cả hai.
Tôi khóc vì hạnh phúc, vì tình yêu của tôi đã được chắp cánh. Tôi không cần gì cả chỉ muốn được bên anh suốt con đường phía trước. Đôi cánh tình yêu sẽ mang tôi đến bên anh. Tôi mỉm cười vì một ngày nào đó tôi sẽ đến bên anh và áp sát vào tai anh khẽ khàng: ” Em cần anh đến vô cùng” ./.
Theo VNE
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...