Anh quá xa tầm tay em
Em đã rẽ sang một con đường khác, một con đường khép chặt những yêu thương đã cũ… với anh!
Người ta thường nói, điều đau khổ nhất trong tình yêu không phải là không được yêu mà là không được nói lên tình yêu đó. Em đã trải qua cảm giác đó suốt 2 năm trời. Em phải đóng vai một người bạn thân, một kẻ sẵn sàng lắng nghe anh trút mọi ưu phiền nhưng không bao giờ có thể ôm anh vào lòng mà nức nở. Em cố gắng xóa bỏ đi tình cảm ấy ở trong mình nhưng em không làm được. Càng phải giữ khoảng cách với anh, càng phải thừa nhận rằng anh không yêu mình thì em lại càng yêu tha thiết.
Anh giống như một điều gì đó quá xa tầm tay của em. Anh khiến em phải ngưỡng vọng, phải ngóng chờ dù biết rằng phía cuối con đường em đi anh sẽ không bao giờ chờ em ở đó. Anh đối xử với em rất tốt, tận tụy nhưng không phải như một người yêu mà như một người bạn, một người anh. Những lúc như vậy em mâu thuẫn với chính bản thân mình. Một mặt em muốn lặng đi để tận hưởng sự quan tâm của anh nhưng mặt khác em lại muốn gạt phắt đôi tay lau cho em giọt nước mưa trên tóc vì em biết, đó chỉ là thứ tình cảm bạn bè đơn thuần. Mà em thì mong đợi nhiều hơn thế.
Anh và người con gái đó hạnh phúc bên nhau, với em, nó vừa là niềm đau vừa là hạnh phúc. Tất nhiên, niềm đau là điều quá dễ hiểu, đâu có cô gái yêu đơn phương nào cảm thấy dễ chịu khi người mình yêu đang say đắm một cô khác. Nhưng em hạnh phúc vì thấy anh cười. Người con gái đó mang tới cho anh những cảm giác mà dù muốn đến cháy lòng em cũng không bao giờ làm được cho anh. Nhìn anh cười rạng rỡ, em biết, không có cơ hội nào cho em nhưng từ trong sâu thẳm con em, vẫn cầu mong anh hạnh phúc.
Em đã nói được lời yêu và anh cũng nói được lời từ chối (Ảnh minh họa)
Thế rồi anh và người con gái đó chia tay. Anh gục đầu vào vai em. Đôi mắt anh không giấu nổi sự chán chường và mệt mỏi. Người con gái đó đã làm anh đau. Càng nhìn anh như vậy em càng hiểu rằng anh yêu cô ấy nhiều đến mức nào. Anh có em để san sẻ cảm giác đó, còn em, những nỗi niềm chỉ riêng mình em gánh chịu, không thể tỏ bày. Ít ra thì anh cũng đã có cơ hội để nếm trải tất cả những cảm giác đó. Còn em, lúc nào em cũng chỉ có một thứ cảm giác duy nhất trong tim: Đau!
Khi anh chia tay, em đã nghĩ rằng đó là cơ hội cho mối tình đơn phương của em. Nhưng rồi anh lại mạnh mẽ trở lại, anh không yếu đuối như em nghĩ để có cơ hội gần anh. Càng ngày em càng có cảm giác anh xa hơn. Đó là lúc em thôi thúc mình phải nói ra điều đó. Vì nếu em không làm thế, em sợ rằng đến một thời điểm nào đấy, em không bao giờ còn nói được.
- “Em yêu anh, Khánh ạ”.
Video đang HOT
Anh cười lớn lên như thể đó là một câu chuyện hài nhất mà anh từng nghe. Cả cái cách xưng hô “anh/em” khác ngày thường của em cũng khiến anh phải bật cười. Đúng là như vậy. Chúng mình vốn là những người bạn, cái từ “Bạn” ăn sâu vào suy nghĩ của anh đến nỗi không bao giờ anh nghĩ được rằng em cũng là một cô gái và anh là chàng trai . Không bao giờ anh nghĩ được rằng em có thể yêu anh. Em gạt nước mắt quay đi, trái tim như vỡ thành nhiều mảnh. Khoảnh khắc đó, anh nhận ra một điều gì đó. Anh giữ chặt tay em lại, kéo em vòng lòng, siết chặt vòng tay:
- “Anh xin lỗi. Rồi em sẽ gặp người đàn ông khác yêu em. Nhưng nếu cần, em cứ dựa vào vai anh mỗi khi em đơn độc”.
Em vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh. Em chạy thật nhanh, càng xa anh càng tốt. Vậy là cuối cùng em đã làm được, nó diễn ra hệt như tưởng tượng của em nhưng sao em vẫn thấy tim mình đau nhói. Em đã nói được lời yêu và anh cũng nói được lời từ chối. Vốn dĩ nó là như vậy và nên như vậy. Hạnh phúc lớn nhất với em là nói ra được tình cảm này dù cho em không nhận được về điều em mong đợi. Nhưng tình yêu là thế, đâu phải “yêu là sẽ được yêu”.
Em quay về con phố nhỏ của riêng em. Em đã rẽ sang một con đường khác, một con đường khép chặt những yêu thương đã cũ… với anh!
Theo VNE
"Vợ đẹp lắm, anh cứ ngồi ngắm cho hết đói!"
Cưới nhau được 6 tháng, vợ vẫn không chịu vào bếp, xoong nồi, bát đũa phủ đầy bụi, thậm chí đến cái bình gas vẫn đầy ắp. Thật sự đến bây giờ chồng mới ngấm câu nói của mẹ: "Vâng, vợ đẹp lắm, anh cứ ngồi ngắm cho hết đói!".
Từ khi lấy vợ về đến nay, có lẽ người quen mặt vợ nhất trong khu phố là bà Tám bán quán cơm đầu ngõ. Lấy được vợ, chồng mừng như bắt được vàng. Vợ xinh đẹp, nói năng dịu dàng, chồng là người đã giành được giải quán quân giữa biết bao kẻ theo đuổi vợ.
Vợ tiểu thư, chồng biết điều đó, nhưng cái thuở còn là người yêu, niềm hạnh phúc khi lấy được một người vợ đáng yêu như thiên thần khiến chồng quên đi mọi thứ. Chồng nghĩ rằng không biết nấu ăn thì đã sao, thời buổi này người ta có người giúp việc, có nhà hàng, quán cơm kia mà. Thế là chồng chìm đắm trong mộng tưởng.
Ngay trong ngày ra mắt nhà chồng, vợ ngồi xem ti vi để một mình mẹ chồng loay hoay với nhiều món ăn dưới bếp. Nhìn thái độ không bằng lòng của mẹ, chồng vội vàng lại giúp, mẹ quát ngay: "Con xem lại cái Thu đi, nó không biết gì việc bếp núc cả, con định ăn cơm bụi cả đời à?". Lúc đó, chồng chỉ cười trừ rồi nói: "Mẹ nói vậy chứ, về làm dâu, làm vợ thì không muốn cô ấy cũng sẽ tập làm thôi. Mẹ không thấy con dâu mẹ rất xinh à?".
Nhưng cưới nhau đã được 6 tháng, vợ vẫn chưa hề vào bếp, xoong nồi, bát đũa phủ đầy bụi, thậm chí đến cái bình gas vẫn đầy ắp. Thật sự đến bây giờ chồng mới ngấm câu nói của mẹ: "Vâng, vợ đẹp lắm, anh cứ ngồi ngắm cho hết đói!".
Mọi đồ đạc đã được mẹ chồng sắm sửa đầy đủ với mục tiêu là dù vợ không muốn làm, nhưng nhìn cái bếp sáng sủa, có đầy đủ mọi dụng cụ, ắt sẽ kích thích sự đảm đang, nữ công gia chánh của vợ. Nhưng đã 6 tháng từ khi chồng rước vợ về dinh, vợ chưa hề đụng vào một cái tô, cái thìa nào.
Trước ngày lấy nhau, vợ đã cảnh báo chồng: "Em nói trước, em không giỏi giang việc bếp núc, nên em sẽ không quản việc đó đâu nhé!" Lúc đó, chồng cứ nghĩ lấy được vợ đã rồi tính sau, từ từ vợ sẽ thay đổi. Nhưng có lẽ chồng đã nhầm.
Mua đồ ăn sáng trước ngõ, vợ cũng phải lấy tô của người ta về để khỏi phải rửa. Buổi trưa hai vợ chồng "tự giải quyết" ở công ty. Đến tối về lại hẹn nhau ở một quán cơm, quán phở nào đó giải quyết cho qua bữa.
Ai nhìn vào tủ lạnh nhà vợ chồng mình chắc có lẽ cũng bật cười. Tủ lạnh cỡ lớn mà chỉ có hai thứ là đá và hoa quả. Điều duy nhất vợ chịu làm là gọt hoa quả, chứ nhất quyết không chịu động tay vào việc nấu nướng. Nhiều lần chồng đã nhẹ nhàng góp ý, nhưng vợ lại gắt gỏng, òa khóc nói: "Anh chê em rồi chứ gì, trước khi cưới, em đã nói rồi mà anh chấp nhận, giờ anh nói như vậy là sao...".
Cứ về nhà, chồng lại thấy hụt hẫng khi vợ ngồi đó xem ti vi, còn bếp núc thì lạnh tanh (Ảnh minh họa).
Vì chuyện đó mà vợ tức tưởi bỏ về nhà mẹ đẻ, thế là chồng lại xin lỗi rồi đón vợ về. Đến mẹ vợ còn phải xin lỗi chồng: "Xin lỗi con, tại mẹ chiều cái Thu quá, giờ chỉ khổ con". Chồng chỉ biết ngậm ngùi, vì hễ cứ đề cập đến nấu nướng, là vợ lại giận dỗi, lại cấm chồng được đụng đến người vợ, không cho ngủ chung.
Vợ biết không, cuối tuần là khoảng thời gian chồng mong ngóng nhất. Như nhà người ta, đó là ngày vợ chồng bận rộn ở chợ, siêu thị, cùng nhau chuẩn bị bữa cơm, nhưng với chồng thì khác. Đó là ngày chồng được về nhà mẹ, giải tỏa nỗi thèm khát cơm nhà. Lúc đó chồng ăn không ngừng nghỉ, có lẽ cơ thể chồng đã quen với việc ăn cho thỏa một lúc, rồi lại tích trữ năng lượng cho tuần tiếp theo. Đến nỗi mẹ còn nói xéo: "Mày ăn gì như chết đói thế hả con?".
Nhìn những đồng nghiệp trong công ty, có người còn được vợ nấu cơm, đồ ăn đem theo, vì họ cho ăn cơm quán không đủ chất lại nhanh ngán, chồng lại thấy ghen tỵ. Chồng cũng có vợ, chồng nổi tiếng vì có vợ là người xinh nhất công ty, ai cũng ghen với chồng, nhưng chồng lại đi ghen với hộp cơm nhà người ta.
Vợ biết không, có vợ là một niềm hạnh phúc chồng không thể chối bỏ, ai cũng khen vợ cư xử lễ phép. Mỗi lần ra đường chồng hãnh diện khi đi bên cạnh vợ. Nhưng cứ về nhà, chồng lại thấy hụt hẫng khi vợ ngồi đó xem tivi, còn bếp núc thì lạnh tanh.
Tin nhắn trong điện thoại hai vợ chồng nhiều nhất là địa chỉ quán, quán cơm, quán phở, bất kể quán gì có thể giải quyết nhu cầu ăn tối của hai vợ chồng. Gần đến giờ tan làm là như một thói quen, chồng kiểm tra tin nhắn xem hôm nay vợ muốn ăn gì, ở đâu.
Chồng chỉ thầm ước một tin nhắn nhỏ nhoi là: "Hôm nay mình ở nhà cùng nấu ăn nhé". Dù là cơm với rau luộc, chồng vẫn sẽ cảm thấy ấm cúng, bởi đó là thành quả của vợ vào bếp. Nhưng đã 6 tháng, tin nhắn đầy ắp mà vẫn chưa bao giờ vợ cho chồng một cái hẹn ăn tối ở nhà.
Chồng còn nhớ cái hôm vợ chồng mình chật vật mời khách tới nhà dùng bữa. Trước đó, chồng phải đi siêu thị mua hết những gì có thể ngụy trang tủ lạnh đầy ắp. Còn vợ ở nhà... tìm trong danh bạ những nhà hàng có món ăn ngon rồi gọi đặt món. Nhìn vợ lúng túng bật bếp gas hâm nóng thức ăn, rồi vợ của mấy người đồng nghiệp đến giúp, chồng lại thấy buồn. Điều duy nhất vợ làm tốt hôm đó là... gọt hoa quả. Có lẽ sau đợt này, vợ sẽ là chủ đề bàn tán ở công ty chồng.
Vợ cũng biết rồi đấy, đàn ông thì không sao, nhưng hẳn mấy bà vợ sẽ được dịp nói : "Cứ nghe nói Thắng lấy vợ đẹp lắm, thấy chưa, có mài đẹp ra mà ăn được không?", vì mấy anh đồng nghiệp ở công ty chồng luôn ngưỡng mộ chồng có vợ đẹp và so sánh vợ với những người khác. Chồng không quan tâm chồng bị người ta bàn tán sao, nhưng chồng luôn thương vợ. Nếu như vợ thay đổi một chút, thì đã không phải chịu những lời ra tiếng vào như thế.
Ngày mai là cuối tuần, chồng sẽ chủ động đi chợ mua nguyên liệu về, hai vợ chồng mình sẽ vào bếp. Nói thật với vợ, chồng chán ngấy những bữa cơm bụi rồi. Chồng cũng chán cả quán cơm bà Tám nữa, mình cùng nhau bắt đầu xây dựng gian bếp được không vợ?
Chồng quyết định từ nay sẽ hâm nóng lại gian bếp của gia đình mình, vợ hãy giúp chồng nhé.Để mai này đứa con trong bụng vợ ra đời, lớn lên, nhìn vào gian bếp mỗi lần bố mẹ cùng nhau nấu ăn, nó sẽ tự hào về một mái ấm hạnh phúc và bình yên.
Theo afamily
Cám cảnh như vợ chồng nghèo bám trụ lại thành phố Mưu sinh nơi thành phố thật chẳng dễ dàng. Dù biết vậy nhưng những cặp vợ chồng nghèo xuất thân từ thôn quê này vẫn hy vọng cuộc sống của mình sẽ khấm khá hơn để đời con cháu bớt khổ. Vợ chồng anh Tiến - chị Thanh (Từ Liêm, Hà Nội) cùng quê ở Tiên Lữ - Hưng Yên. Anh chị lên...