Anh qua lại cùng với “kẻ đào mỏ”
Tôi và anh là bạn học chung với nhau thời cấp 3. Sau khi ra trường, chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau nhưng lúc này thì anh lại vào Sài Gòn học. Còn tôi vẫn tiếp tục ở lại Nha Trang. Tính đến nay, tôi và anh đã quen nhau được 6 năm và yêu nhau trong xa cách cũng đã gần được 3 năm.
ảnh minh họa
Trong mắt tôi và mọi người, anh là một người đàn ông chung thủy. Suốt 3 năm qua dù quen xa nhưng không bao giờ anh để lộ ra mình là một con người trăng hoa, lăng nhăng. Chính vì thế tôi luôn dành trọn niềm tin tuyệt đối ở nơi anh và cũng chính vì lòng tin đó mà dường như tôi hoàn toàn suy sụp khi biết rằng ngoài tôi ra, anh còn đang tán tỉnh người con gái khác.
Trước đây, tôi không bao giờ can thiệp tới việc anh làm gì trên các trang mạng cá nhân dù tôi biết mật khẩu. Tôi tôn trọng cuộc sống cá nhân của anh và yêu nhau cũng được 3 năm, mọi mối quan hệ từ gia đình, họ hàng, bạn bè của anh và tôi đều đã được công khai. Tất cả chỉ đợi một vài năm nữa là sẽ tiến tới hôn nhân thôi nên tôi không bao giờ có cảm giác lo lắng về việc anh có thể phản bội tôi.
Một lần tình cờ, khi tôi muốn vào Facebook anh để tag một số bạn bè vào hình ảnh của tôi (do tôi bán hàng online nên cần giới thiệu mặt hàng) thì tôi phát hiện mật khẩu đã bị thay đổi. Tôi hỏi anh tại sao lại như vậy? Anh trả lời giờ anh không dùng Facebook nữa. Anh cũng không thích tôi vào Facebook của anh.
Trước đây, tôi và anh luôn đặt trạng thái mối quan hệ là đã đính hôn nhưng không hiểu sao thông tin đó ở Facebook của tôi thì có còn của anh thì không. Anh đã lý giải cho sự việc đó là anh ấn nhầm chế độ chỉ mình anh thấy và bây giờ không biết chỉnh lại như thế nào. Lúc đó, tôi cảm thấy anh nói chuyện với tôi như với một con ngốc. Nếu tôi tin thì đúng là tôi giống một con ngốc thật.
Sau sự việc đó, tôi không tra hỏi anh nữa vì tôi với anh đang ở hai nơi khác nhau. Nếu mà cứ nói chuyện này qua điện thoại thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Thà rằng để sau này gặp mặt trực tiếp sẽ dễ nói chuyện hơn.
Vào dịp nghỉ lễ vừa qua, tôi đã bắt xe vào thành phố để thăm anh sẵn tiện để giải quyết những thắc mắc của tôi trong thời gian qua. Từ chuyến đi này, mọi thắc mắc của tôi đã có được câu trả lời. Những hành động khả nghi của anh cũng không giấu được mắt tôi. Người ta thường nói phụ nữ có giác quan thứ 6 và hình như vào lúc này, giác quan đó của tôi đã được khơi dậy.
Tôi nói chuyện với anh về vấn đề mật khẩu Facebook. Nếu không làm gì mờ ám, tại sao anh lại không cho tôi biết? Sau một hồi đôi co, cuối cùng anh cũng đã nói ra mật khẩu mới và tôi cũng nói là sẽ không thèm vào đó lại một lần nữa.
Nhưng tôi đã không làm vậy. Linh tính của người con gái không cho phép tôi làm điều đó. Tôi đã vào và phát hiện ra cuộc trò chuyên giữa anh và người con gái đó (nhưng chỉ ít phút sau khi tôi đọc được nội dung đó thì anh đã vào và xóa nó đi mất). Tôi tìm tên người con gái đó trên thanh tìm kiếm ở Facebook của mình nhưng tìm hoài tìm hoài mà không thấy. Sau đó, tôi mở danh sách bạn bè bị chặn thì phát hiện tên của người con gái đó (việc này chắc chắn là do anh làm vì anh cũng biết mật khẩu của tôi. Anh muốn tôi không thể biết gì về người đó nên đã chặn lại).
Anh đưa tôi đi hết tò mò này đến tò mò khác, thôi thúc tôi phải tìm ra chân tướng của sự việc. Thế là tôi đã vào Yahoo của anh để xem cuộc trò chuyện của hai người (lúc đọc tin nhắn ở Facebook, tôi đã biết được nick yahoo của cô gái). Sự thật quá phũ phàng. Những dòng nói chuyện tình tứ của cả hai khiến tôi phát điên lên. Người con gái đó theo như tôi được biết thì anh quen được sau một lần về Nha Trang và đi uống cafe ở quán người đó làm việc.
Video đang HOT
Họ đã nói chuyện với nhau đã được gần nửa tháng. Người đó hỏi anh có bạn gái chưa? Anh trả lời là chưa có. Người đó lại hỏi thế hình anh chụp chung với người con gái trong album là như thế nào thì anh trả lời đó chỉ là bạn gái của một năm về trước (đọc tới đoạn này thì tôi muốn bay vào đánh anh tơi tả vì tôi hiện giờ ở ngay cạnh anh mà anh lại dám nói tôi chỉ là người cũ).
Sau khi có được câu trả lời của anh, người đó bắt đầu chê tôi thậm tệ. Những lời chê mà từ khi sinh ra tôi chưa bao giờ từng gặp phải. Người đó chê tôi mặt như cái bánh bèo, không đẹp cũng chẳng dễ thương. Chẳng qua thuộc loại không xấu, người nhìn lúa, mặt thì có vẻ giả nai (tôi muốn xỉu ngay tại chỗ).
Khi nghe những lời nhận xét của người đó về tôi thì anh chỉ cười trừ và nói ai nhìn hình cũng nói người đó (là tôi) nhìn hiền và còn nói tôi chụp hình không được ăn ảnh. Sau đó, anh lảng đi chuyện khác (phải công nhận từ nhỏ tới lớn, tôi chụp hình không bao giờ ăn ảnh chứ ở ngoài trông tôi cũng tạm ổn, không kinh khủng như lời người đó nhận xét).
Đáng lẽ ra nếu là một người biết nghĩ thì cũng không nên nhận xét bạn gái cũ của người khác một cách như vậy. Làm như thế chẳng khác nào đi hạ thấp nhân phẩm của mình vậy. Và có một điều đặc biệt khi tôi đọc cuộc nói chuyên của hai người, tôi có cảm giác người con gái này có cái gì đó thật mâu thuẫn xen lẫn với sự giả tạo.
Người đó nói sợ đàn ông bây giờ, không muốn quen ai cả, chỉ coi anh như là anh trai của mình thôi. Nhưng tôi nghĩ chẳng có cái kiểu anh trai, em gái nào lại cứ kêu nhớ anh quá, anh mau về với em đi, em ở đây buồn chán quá, anh về với em nhanh nha, về chở em đi ăn, đi làm nữa, em không có xe, toàn phải nhờ nhân viên cùng làm chở về…
Người đó nói muốn đi du lịch Hà Nội mà “Bác Hồ” không cho phép, muốn mua xe Vespa mà không biết làm khi nào mới để dành đủ, muốn góp vốn làm ăn với bạn mà cũng không có tiền, muốn đi vào Sài Gòn chơi nhưng lại không có người thân… Bạn trai tôi là sinh viên nhưng đã có xe hơi, nhà lầu nên vì thế cũng không có gì khó hiểu khi những mẩu chuyện của người đó thường xoay quanh tiền bạc.
Người đó nói trước đây cũng quen một người có xe hơi. Sau khi chia tay thì người đó bị bạn bè trêu chọc ai biểu trèo cao chi để giờ té đau nên bây giờ sợ lắm, không dám quen ai hết nữa. Người đó kể cho anh về việc lúc làm ở quán có người con chủ khách sạn chọc ghẹo nhưng không thèm để ý, đi làm về có anh con trai chạy SH theo sau làm sợ mất hồn phải chạy thật nhanh về nhà…
Tôi không hiểu người đó có cần phải kể chi tiết những chuyện đó cho người mới quen được vài bữa như anh không hay có thể đây là cách làm để khẳng định cái giá của bản thân. Nói chuyện với nhau được nửa tháng thì người đó đã tỏ thái độ thân mật hơn với anh, thường xuyên nói nhớ anh và yêu anh. Người đó còn nói ở Nha Trang chán quá hay là anh với em ra Hà Nội chơi đi (mới có nửa tháng đã rủ đi chơi xa rồi, khó hiểu thật). Nhưng anh bảo nếu có đi thì cũng phải đợi hè.
Đọc được hết câu chuyện trong nửa tháng qua của hai người đã mất một đêm thức trắng của tôi. Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Trong tim có cảm giác đau dữ dội như hàng ngàn mũi kim đâm vào vậy. Khi thức dậy, tôi vẫn chưa cho anh biết là tôi đã rõ mọi chuyện.
Thỉnh thoảng, tôi chỉ nói bóng gió rằng anh có làm gì có lỗi với tôi không? Đối với anh, tôi là gì? Nhưng anh vẫn một mực khẳng định rằng anh không làm gì có lỗi với tôi cả. Tôi là người anh yêu nhất và là người làm của anh. Anh ví tôi như là cơm. Vậy ăn cơm hoài cũng chán, cũng muốn đổi món đi ăn phở nhưng dù phở có ngon đến mức nào thì cũng không bao giờ có thể bỏ cơm được. Vì cơm luôn luôn là món chính trong cuộc sống.
Tôi biết anh rất thương, rất yêu tôi từ trước tới giờ. Tôi muốn gì anh đều làm theo. Gia đình, họ hàng của anh cũng đã coi tôi như dâu con trong nhà. Anh nói không phải vô duyên vô vớ mà anh lại đưa tôi ra mắt tất cả mọi người. Điều đó chứng tỏ rằng tôi là người cuối cùng anh muốn ở bên cạnh.
Nói thì nói vậy thôi nhưng tôi không thể chịu đựng cái cảnh phải san sẻ tình cảm cho một người khác. Thà tôi không biết thì thôi chứ một khi biết được rồi thì tôi không thể chấp nhận được. Người ta cưới nhau rồi còn có thể chia tay, huống hồ tôi và anh chỉ vẫn đang trong mối quan hệ yêu đương.
Thật sự bây giờ tôi không biết phải làm thế nào nữa. Nói chuyện với anh, tôi luôn cố gắng bình thường nhưng sau đó chẳng ai biết là tôi đang khóc thầm từng ngày từng giờ. Tôi không biết có nên nói thẳng cho anh biết về những chuyện tôi đã biết không nữa.
Tôi muốn khi anh về Nha Trang, nếu anh hẹn hò, đưa đón người đó thì tôi sẽ đi theo và bắt quả tang để anh không còn gì để chối cãi nữa. Từ đây tới ngày anh về, có lẽ còn cỡ 20 ngày nữa và có lẽ cùng là 20 ngày tôi phải sống trong sự đau khổ và khóc thầm. Nhưng tôi phải chịu đựng phải đến khi mọi chuyện có thể phơi bày. Tôi vẫn hy vọng anh biết quay lại. Tôi vẫn hy vọng anh sẽ từ bỏ mối tình kia…
Theo VNE
Tôi đã quá ngán ngẩm cuộc hôn nhân này...
Đầu tháng, Thanh quẳng cho tôi tờ giấy: "Em coi chuẩn bị cho anh về quê". Tôi nhìn tờ giấy A4 ghi gần kín cả trang. Đây là những thứ mà anh muốn đem về biếu gia đình Tết này.
Tôi nhẩm tính sơ sơ cũng phải mất gần chục triệu. Chưa kể tiền vé máy bay đi về, rồi ăn uống, chi tiêu, lì xì cho con cháu ở quê... sẽ mất đứt lương, thưởng của hai vợ chồng.
Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là điều khiến tôi lấn cấn trong lòng. Chưa bao giờ Thanh nhắc nhở hoặc hỏi tôi xem Tết nhất có lo gì cho cha mẹ mình hay không. Anh có cha mẹ anh em, tôi cũng có; vậy mà 12 năm sống với nhau, anh chưa bao giờ nhớ đến sự tồn tại của họ trên đời mỗi dịp năm hết Tết đến. Nếu tôi thắc mắc thì anh lại bảo: "Đó là chuyện của em".
Năm nay cũng vậy. Tôi nhìn lá sớ táo quân của anh rồi nói: "Anh bớt lại một số thứ được không? Nhiều quá em không đủ tiền". Anh nhíu mày nhìn tôi: "Không được! Mỗi năm về có một lần, phải làm sao cho coi được". Tôi xòe tay ra: "Vậy anh đưa tiền đây, em đi mua cho". Anh trợn mắt: "Lại còn thế nữa à? Tiền đưa cho em hàng tháng, em làm gì mà giờ lại khảo thêm?".
Cứ mỗi lần Thanh nhắc đến điều này thì tôi không muốn tranh luận nữa. (ảnh minh họa)
Mỗi tháng anh đưa cho tôi 5 triệu đồng. Số còn lại, anh để xài riêng hay làm gì tôi không biết. Thời buổi này mà anh tưởng 5 triệu đồng là to lắm. Tôi chưa bao giờ nói với anh tiền ăn bao nhiêu, tiền học của con bao nhiêu; rồi tiền điện nước, đám tiệc, mắm muối... Nói thật, 5 triệu đồng ở cái đất Sài Gòn này chỉ đủ nuôi 1 đứa con, làm gì có chuyện dư ra để mà đút nhét cho cha mẹ, anh em mình?
Thế nhưng trong suy nghĩ của anh, có lẽ khoản tiền ấy to lắm nên ngoài việc chi phí cho gia đình, tôi còn có trách nhiệm dành dụm để năm hết, Tết đến sắm sửa mọi thứ trong nhà và lo cho anh về quê. Mỗi lần nghe tôi than thở, anh lại bảo: "Em mở báo ra mà coi. Công nhân người ta thu nhập có 3-4 triệu mỗi tháng, lại ở nhà thuê, nuôi con nhỏ mà vẫn dành dụm được...".
Trời đất ơi, anh lại còn so sánh như vậy nữa? "Sao anh không so sánh với mấy người ở nhà lầu, đi xe hơi, một bước là ra vô nhà hàng mấy sao mà lại so sánh như vậy?"- tôi hỏi lại. Thanh nhăn mặt: "Đây là hậu quả của những chuyện em đã làm. Còn trách ai nữa? Nếu em không gây ra chuyện tày đình như vậy thì bây giờ nhà mình đã giàu có, ở nhà lầu, đi xe hơi...".
Cứ mỗi lần Thanh nhắc đến điều này thì tôi không muốn tranh luận nữa. Chuyện xảy ra đã lâu rồi mà anh vẫn không quên, vẫn dùng nó như một thứ con tin để ép tôi quy thuận anh một cách vô điều kiện.
Sau đám cưới, chúng tôi còn dư ra được hơn 50 triệu. Số tiền này khi đó khá lớn. Anh quyết định mang gởi ngân hàng. Ngoài khoản tiền đó, hàng tháng, hai vợ chồng còn tiết kiệm chi tiêu để gởi thêm từ 1-2 triệu đồng. 4 năm trước, có người bạn làm ăn cần vốn, tôi đã hỏi ý kiến anh rồi mới quyết định rút tiền cho bạn vay với lãi suất khá cao. Được một thời gian, bạn làm ăn thua lỗ rồi bỏ trốn. Đến giờ vẫn không biết tăm hơi. Số tiền 200 triệu đồng tôi cho vay coi như mất trắng.
Đó là cái cớ mà anh đưa ra để hành hạ tôi, để rượu chè, để có nhân tình bên ngoài... Cay đắng hơn là từ đó đến nay, giữa anh và tôi không hề có chuyện vợ chồng dù chúng tôi vẫn ăn chung mâm, ở chung nhà. Thoạt đầu tôi nghĩ anh chỉ bị sốc một thời gian, không ngờ mọi chuyện kéo dài, rồi tôi phát hiện anh cặp kè với một người phụ nữ khác bên ngoài. Khi tôi hỏi, anh không hề chối mà còn thú nhận: "Anh không có hứng thú với em nhưng anh là đàn ông, cần giải quyết nhu cầu, em đừng có lắm chuyện".
Có lẽ những điều tôi nói ra khiến Thanh giật mình. Càng giật mình hơn khi tôi quyết định dừng mọi cuộc thương lượng. (ảnh minh họa)
Tôi đã cố chịu đựng, đã nhường nhịn anh đủ điều, vậy mà anh không hề có một chút chia sẻ. Quên thì thôi chớ nhớ tới là anh lại đay nghiến, dằn vặt; thậm chí anh chửi cả ba má tôi không biết dạy con... Mà chuyện ấy đâu phải một mình tôi quyết định? Cả anh cũng đồng ý rút tiền ra để cho người ta vay chứ đâu phải tôi tự tiện làm?
... "Mua đồ xong chưa? Ngày 24 là anh đi rồi đó"- 3 hôm trước, Thanh nhắc lại. Tôi đưa trả lại anh 5 triệu: "Anh tự lo đi. Từ đây cha mẹ ai nấy lo". Tôi điên lắm rồi. Bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu khiến tôi thấy mình căng lên như một quả bóng và không biết sẽ nổ lúc nào. "Cái gì? Em nói lại coi?"- anh dằn từng tiếng. Tôi cũng không chịu thua: "Tôi nói anh tự lo. Từ đây về sau, cha mẹ ai thì người đó lo. Tưởng anh biết điều, ai dè anh không hề có một chút lương tâm. Chuyện mất tiền, đâu phải lỗi của một mình tôi? Anh cũng tham, cũng đồng ý mà, còn trách ai nữa? Đừng có thấy tôi nhịn mà làm tới. Tôi nói lại cho anh rõ, từ nay trở đi, thân ai nấy lo. Anh ở nhà của tôi thì phải đóng tiền nhà, tiền cơm, tiền nuôi con...".
Chưa bao giờ anh thấy tôi làm dữ như vậy nên chựng lại: "Em bị làm sao vậy?". Có lẽ đến bây giờ anh mới nhớ là anh đang ở trong ngôi nhà mà tôi đã mua bằng tiền của ba má tôi cho trước khi lấy chồng. Tôi nhớ lúc đó ba tôi đã nói: "Con lớn tuổi hơn nó nên phải biết thủ thân. Có cái nhà thì dù sau này có chuyện gì cũng không vất vưởng". Tôi không ngờ ba tôi đã thấy xa như vậy.
Có lẽ những điều tôi nói ra khiến Thanh giật mình. Càng giật mình hơn khi tôi quyết định dừng mọi cuộc thương lượng. Tôi đã quá ngán ngẩm cuộc hôn nhân này bởi ngoài 2 đứa con, tôi thấy mình chẳng có niềm vui nào khác. Và bây giờ, ở tuổi 38, tôi đã nhen nhóm trong đầu ý định chấm dứt mọi thứ. "Suy nghĩ cho kỹ để sau này khỏi hối hận. Lớn tuổi rồi, muốn làm lại cũng không dễ đâu"- anh hai tôi nói.
Thật sự là trong đầu tôi chưa hề nghĩ tới chuyện phải làm lại từ đầu. Nếu hôn nhân là những gì tôi đã trải qua 12 năm nay thì nó không đáng để lặp lại. Nhưng tôi không biết nếu chỉ có một mình thì cuộc sống của mẹ con tôi sẽ thế nào bởi Thanh đã nói thẳng: "Nếu ly hôn thì cô tự nuôi con, tôi sẽ về ngoài kia".
Nếu thật sự anh bỏ mẹ con tôi lại, không biết chúng tôi sẽ sống thế nào? Liệu một người phụ nữ 38 tuổi như tôi có đủ sức để một mình nuôi dạy hai đứa con giữa bộn bề cuộc sống này không? Liệu 2 đứa con tôi sẽ lớn lên thế nào giữa những lời thị phi: "Con không cha như nhà không có nóc"?
Theo VNE
Sảy thai vì nhà chồng bắt về quê xa ăn Tết Đó là câu chuyện của 1 năm về trước, cái Tết đầu tiên ở nhà chồng, tôi đã bị một nỗi đau quá lớn. Ngày đó, tôi lấy chồng sát Tết vì đã mang bầu trước khi cưới. Thực sự là chưa muốn lấy chồng nhưng sự đã rồi nên tôi phải làm theo. Cưới gấp gần Tết tôi cảm thấy lo sợ....