Anh phải về, vợ anh đang đợi!
Anh tin, ở nơi nào đó có một người đàn ông đang đợi em. Còn bây giờ, anh phải về, vì trong ngôi nhà ấy, vợ anh đang chờ!
- Anh phải về!
Minh quay lưng về phía cửa, tránh cái nhìn đầy ám ảnh của Ngọc. Anh sợ phải nhìn vào đôi mắt ấy vì Minh sợ sẽ khó lòng quay về nổi nếu nhìn Ngọc:
Ngọc cũng nhìn về một phía vô định. Ánh mắt thất thần không chút cảm giác, chẳng buồn, chẳng vui.
- Anh ở lại với em thêm chút nữa được không? Chỉ đêm nay thôi, hãy ở lại với em!
Minh thấy lòng mình nặng trĩu. Anh hiểu điều Ngọc muốn nói là gì. Từ trong sâu thẳm một người đàn ông, tình cảm hơn 10 năm qua vẫn chưa nguôi ngoai trong lòng anh. Tình yêu của những ngày mới lớn tưởng chừng nhẹ như cánh bướm qua thềm nhưng sự chờ đợi của cô ấy hơn 10 năm qua của Ngọc khiến anh thấy mình có lỗi. Anh muốn ở lại, muốn ôm ghì người con gái mình đã từng yêu tha thiết tuổi đôi mươi. Muốn nằm bên nhau, kể cho nhau nghe những hờn, những tủi mà bao năm xa cách hai người đã phải chịu đựng. Nhưng rồi anh lại sợ…
Ở một khoảng trời khác, vợ anh đang chờ. Cô ấy có thể không phải là mối tình mãnh liệt nhất mà anh yêu nhưng là người đàn bà đã, đang và sẽ gắn bó với anh suốt cả cuộc đời. Nó là mối tình sâu nặng khó dứt bỏ nhất. (Ảnh minh họa)
Ở một khoảng trời khác, vợ anh đang chờ. Cô ấy có thể không phải là mối tình mãnh liệt nhất mà anh yêu nhưng là người đàn bà đã, đang và sẽ gắn bó với anh suốt cả cuộc đời. Nó là mối tình sâu nặng khó dứt bỏ nhất. Trong cuộc tình ngang trái này, cả anh, Ngọc và người của anh đều không có lỗi. Nếu có một điều lỗi lầm ở đây thì đó chính là tạo hóa. Tạo hóa đặt họ vào một tình thế trớ trêu để rồi cả ba người đều phải khổ vì một chữ Tình.
Video đang HOT
Chỉ vì những cách trở và hiểu lầm mà mối tình đẹp như thơ của anh và Ngọc phải chấm dứt. Anh không hề biết rằng ở phương xa Ngọc vẫn chờ đợi anh. Kết thúc cuộc tình ấy, anh mất vài năm để cho trái tim mình lành lại. Rồi anh yêu! Đó là người vợ mà anh gắn bó cho tới giờ. Anh chưa bao giờ thử đặt lên bàn cân để xem tình yêu anh dành cho vợ và cho Ngọc – người yêu đầu tiên ai nhiều hơn. Tình yêu có thể tồn tại ở nhiều dạng và thật khó để đong đếm nó rõ ràng.
Hơn 10 năm qua Ngọc vẫn chờ đợi anh, còn anh thì đã có một tổ ấm cho riêng mình. Những gì anh có ngày hôm nay không thể phủ nhận có công lao rất lớn của người vợ tảo tần, yêu thương chồng hết mực. Anh không bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ làm điều gì đó phản bội vợ. Kể cả ngày hôm nay cũng vậy.
Anh biết Ngọc rất đau khổ. Cô đã mất 10 năm qua để chờ đợi tình yêu từ anh. Thật tiếc là ngày gặp lại, anh đã không còn là chàng trai ngày nào của Ngọc. Anh là chồng của một người vợ, là cha của một cô công chúa nhỏ xinh xắn và lém lỉnh. Ngọc hụt hẫng vì điều cô chờ đợi bao năm qua phút chốc thuộc về một người khác. Không thể níu kéo, không thể giành giật…Một sự cay đắng dâng tràn…
Anh tin, ở nơi nào đó có một người đàn ông đang đợi em. Còn bây giờ, anh phải về, vì trong ngôi nhà ấy, vợ anh đang chờ! (Ảnh minh họa)
Không thể tránh anh là người từ bỏ vì sự hiểu lầm ấy không cho anh cơ hội để chờ đợi. Anh cần phải sống khi chỉ được biết rằng Ngọc đã yên vui bên người khác. Đó là điều mà bố mẹ Ngọc đã tạo ra với anh và cuối cùng, sự đau đớn khi bị phụ bạc đó đã khiến anh có đủ dũng cảm để yêu một người mới. Còn Ngọc, cô đã chờ anh mỡi. Nhưng hôm nay gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, chỉ một đêm bên nhau cũng là điều Ngọc phải ao ước.
- Em muốn được là người đàn bà của anh! Em đã chờ đợi anh quá lâu! Lẽ nào em không còn đáng để anh ở bên em thêm một lần cuối trong đời!
- Đúng là không đáng đâu em! Cuộc tình dang dở của chúng mình không đáng để em phải thêm một lần nữa hi sinh. Em xứng đáng thuộc về một người đàn ôn g khác, một người của em. Chuyện chúng mình đã thành quá khứ, những lỗi lầm, những oan trái dù là lỗi của ai cũng nằm lại phía sau. Anh có một gia đình, có người vợ mà cô ấy không làm gì sai trái…Anh không muốn mình đã làm một người phụ nữ đau, giờ lại thêm một người phụ nữ khổ. Nhưng quan trọng hơn là anh không muốn em mất thêm điều gì cho cuộc tình mãi mãi chẳng bao giờ tới đích này nữa. Hãy giữ cho em những điều thiêng liêng đó, tìm cho mình một người đàn ông khác đi em. Đừng cố tạ từ cuộc tình này bằng cách đó, chỉ em là đau khổ mà anh cũng day dứt suốt cả cuộc đời.
Ngọc ngồi thinh lặng, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt đẹp những đã nhuốm màu thời gian.
- Anh tin, ở nơi nào đó có một người đàn ông đang đợi em. Còn bây giờ, anh phải về, vì trong ngôi nhà ấy, vợ anh đang chờ!
Theo VNE
Tôi "mọc sừng" vì quá nhu nhược
Bao năm qua tôi bị cô ta lừa dối, nuôi con kẻ khác chỉ vì quá hiền lành, nhu nhược.
Nhìn vợ đang mang bầu ở tháng thứ 8, sự nặng nhọc và mệt mỏi của cô ấy khiến tôi thương vô cùng. Nhưng cứ nghĩ đến việc mình bị " cắm sừng" bao năm qua tôi lại không biết phải nên làm gì nữa. Tôi yêu cô ấy, yêu nhiều lắm. Giờ tôi phải làm sao để giải quyết cuộc hôn nhân của mình đây? Tôi có nên bỏ vợ hay không? Vợ tôi lại đang mang thai đứa con của tôi.
Tôi lấy vợ được chục năm nay rồi. Tôi biết cô ấy không hề yêu tôi, trước đây cô ấy yêu một người khác trong 5 năm nhưng vì gia đình ngăn cấm nên cô ấy đành chấp nhận chia tay. Còn tôi, tôi đã thầm thương trộm nhớ cô ấy bao năm trời nhưng cô ấy không đoái hoài. Không biết bao nhiêu lần tôi bày tỏ tình cảm nhưng cô ấy đều phũ phàng từ chối. Nhưng tôi vẫn lao đến bên cô ấy như một con thiêu thân lao vào lửa. Tôi thậm chí còn bị cô ấy mắng chửi nhưng tôi nghĩ "đẹp trai không bằng chai mặt" nên vẫn quyết tâm theo đuổi.
Thế rồi khi bố mẹ cô ấy ngăn cấm không cho yêu người kia, tôi đã có cơ hội. Cô ấy cũng nói thẳng với tôi là không yêu tôi, lấy tôi chẳng qua là vì bố mẹ mong muốn như vậy mà thôi. Lúc đấy, cái cảm giác được sở hữu người mình yêu bao năm qua khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi chẳng còn nghĩ được là cô ấy không yêu mình thì sau này sẽ ra sao. Tôi chấp nhận hết, miễn là được cưới cô ấy làm vợ. Trước ngày cưới cô ấy cũng nói với tôi cô ấy không còn trong trắng. Tôi cảm thấy hơi buồn nhưng rồi cũng bỏ qua vì nghĩ bây giờ chuyện đó cũng đâu quá quan trọng. Chỉ cần tôi yêu thương cô ấy và sau này cô ấy cũng đáp lại tình cảm đó là quá đủ rồi.
Vì biết vợ không yêu mình nên khi kết hôn tôi luôn yêu thương, chiều chuộng cô ấy hết mực (Ảnh minh họa)
Vậy là chúng tôi cưới nhau. Tôi là một người hiền lành, chăm chỉ làm ăn. Biết rằng vợ lấy mình không hoàn toàn xuất phát từ tình yêu nên trong cuộc sống vợ chồng tôi luôn cố bù đắp cho cô ấy thật nhiều để hi vọng cô ấy cảm động rồi sau này cũng yêu tôi. Chỉ cần cô ấy yêu bằng 1/10 tình cảm mà tôi dành cho cô ấy là tôi cũng mãn nguyện lắm rồi.
Trong nhà cô ấy muốn làm gì tôi cũng chiều, muốn ăn gì tôi cũng mua. Tôi không quá giàu có nhưng tôi không bắt vợ vất vả bao giờ. Cô ấy đang đi làm ở một công ty nhưng kêu mệt muốn nghỉ tôi cũng đồng ý. Tôi mở cho cô ấy một cửa hàng để cô ấy trông coi tại nhà, vừa nhẹ nhàng, vừa trông coi nhà cửa luôn cũng tiện. Ai nhìn vào cũng bảo tôi là một người chồng quá tử tế. Vậy mà cưới nhau hơn 2 năm trời cô ấy vẫn giữ khoảng cách với tôi. Những lần cho tôi gần gũi cũng rất ít, có chăng cũng chỉ là gượng ép mà thôi. Tôi không mấy khi thấy cô ấy cười nói, yêu thương tôi. Tôi buồn lắm. Nhưng càng buồn tôi lại càng quyết tâm yêu cô ấy nhiều hơn. Tôi không tin người ta là gỗ đá mãi được.
Thế rồi tôi phát hiện cô ấy vẫn lăng nhăng với người yêu cũ. Họ hẹn hò và lên giường với nhau. Lần đó tôi biết chuyện vô cùng đau khổ nhưng tôi không mắng cô ấy. Tôi thông cảm cho cô ấy vì dù sao đó cũng là tình yêu mà cô ấy tôn thờ bao năm qua, lại bị bố mẹ cản ngăn nên không dễ gì mà quên ngay được. Vì thế nên cô ấy mới làm điều mù quáng vậy thôi. Tôi nghĩ nếu lúc đó tôi làm găng lên, cô ấy vốn dĩ đã không có tình cảm với tôi, lại đang lăng nhăng với tên người yêu cũ thì có lẽ cô ấy sẽ bỏ tôi mất. Mà tôi thì sợ điều ấy vô cùng. Tôi khó khăn lắm mới lấy được cô ấy, tôi không muốn mất cô ấy như vậy.
Tôi quyết định phân tích thiệt hơn cho vợ thấy nhưng không trách cứ hay mắng mỏ cô ấy và cũng giữ kín chuyện đó. Tôi cứ ngỡ làm như vậy cô ấy sẽ cảm động với sự bao dung của tôi mà thay đổi. Rồi cô ấy mang thai. Đứa con đầu lòng của tôi là một con trai vô cùng kháu khỉnh. Tôi hạnh phúc vô bờ bến và không mảy may nghĩ đến chuyện cô ấy đã từng phản bội mình nữa. Cho tới cách đây hơn 3 tháng. Khi vợ tôi đang mang bầu đứa thứ hai, tôi mới biết một sự thật tày trời.
Bao năm qua, đáp lại tình yêu của tôi, cô ta "cắm sừng" lên đầu tôi, ngoại tình với người yêu cũ (Ảnh minh họa)
Thì ra bấy lâu nay, kể từ sau khi vụ việc cô ấy ngoại tình với người yêu cũ bị tôi phát hiện, cô ấy và hắn ta vẫn qua lại với nhau. Cô ấy bất chấp tình yêu của tôi, bất chấp sự bao dung tha thứ mà tôi dành cho cô ấy để tiếp tục ngoại tình với hắn ta. Đứa con đầu không phải là con tôi mà là con của hắn. Cô ấy vẫn nuôi hi vọng là sẽ được ở bên hắn thật lâu. Nhưng rồi cuối cùng hắn lấy vợ và chuyển đi nơi khác sinh sống cô ấy mới chịu quay đầu về với gia đình của mình. Việc đó cũng mới chỉ diễn ra cách đây chưa lâu. Sau khi hắn bỏ đi, cô ấy mới để mang bầu với tôi. Đứa con thứ hai này mới là con tôi.
Tôi cay đắng lắm. Bao năm qua tôi vì cô ta làm biết bao việc không tính toán. Ngay cả khi cô ta ngoại tình tôi cũng tha thứ vậy mà cô ta đang tâm bắt tôi nuôi con thằng khác bao năm. Khi tôi hỏi tội thì cô ta nói tại tôi nhu nhược, tại tôi không đánh chửi nên cô ta càng được thể thấy dễ dãi mà lao vào mối quan hệ bất chính đó. Đến khi có thai với hắn ta thì cô ta sợ không dám bỏ vì trước kia yêu nhau họ đã từng phá thai một vài lần. Cô ta sợ phá nữa sẽ vô sinh. Và hậu quả là tôi phải nuôi con kẻ khác mấy năm trời.
Tôi không ngờ lòng tôi của mình lại bị vợ chửi cho là nhu nhược nên vợ mới đi ngoại tình. Giờ tôi không biết phải làm sao. Tôi vẫn còn yêu cô ấy, hơn nữa cô ấy lại đang mang trong mình giọt máu của tôi nhưng cái ám ảnh về vợ mình ngoại tình, việc mình nuôi con kẻ khác hàng ngày, hàng giờ cứ ám ảnh tôi. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Bạn trai kêu chán nếu không cho quan hệ Anh nói sẽ chán em nếu em không trao cho anh đời con gái, em phải làm gì để giữ anh? Chị Thanh Bình thân mến! Giờ đây em đang rất khó xử, em không biết làm thế nào để vừa giữ được tình yêu, vừa giữ gìn được sự t rong trắng của mình. Mong chị hãy cho em một lời khuyên!...