Anh phải có “trách nhiệm” với người khác
“Em ạ! Anh là người đàn ông, anh phải có trách nhiệm với những gì anh đã làm. Hãy để anh ra đi, em nhé”.
Màn hình máy tinh trước mắt tôi là hình ảnh bạn trai tôi và người con gái anh đã chọn đang hạnh phúc bên nhau. Tôi không biết mình đang suy nghĩ gì? Tôi đã mỉm cười cho hạnh phúc của anh… nhưng bỗng tôi nghẹn lại như có cái gì đó đang xuyên ngang trái tim mình. Một lần nữa, trái tim tôi lại thổn thức…
Thế là đã hai năm kể từ ngày anh phụ tôi để đến với người con gái ấy. Anh đã phũ phàng rũ bỏ những kỷ niệm của tình yêu thương gắn bó mà chúng tôi đã vun đắp suốt ba năm qua để theo một tình yêu khác chỉ mới bắt đầu ba tháng.
Ngày ấy, tôi chỉ là một cô gái ngây thơ với những tình cảm rung động đầu đời. Tôi yêu anh, tin vào tình yêu trọn vẹn của mình, tin anh là người đặc biệt, là tất cả trong cuộc sống của tôi! Anh vẽ lên một bức tranh hạnh phúc có anh, có tôi, có những đứa trẻ đáng yêu…
Ngày tôi vừa ra trường để bắt đầu đi làm, cuộc sống rất khó khăn. Khi chưa tìm được việc làm, anh đã hằn học chở tôi qua từng con đường của thành phố để tìm việc. Rồi tôi đi làm, anh vẫn từng ngày từng ngày đón đưa tôi đi làm… lúc ấy, tôi biết ơn anh đến nhường nào và càng thấy yêu anh nhiều hơn. Cũng chính vì điều đó nên tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh và tôi đã quyết định dọn đến gần công ty để anh không phải lo lắng, đưa đón tôi mỗi buổi đi làm… nhưng đến bây giờ, tôi mới biết đó là quyết định sai lầm của mình.
Chính vì không còn phải đón đưa tôi đi làm như trước nên đã tạo điều kiện cho anh có nhiều thời gian rỗi hơn và bắt đầu gặp gỡ người con gái khác. Tôi cũng chẳng thể hiểu được tình cảm anh dành cho người con gái kia là gì? Có lẽ là tình yêu?… và đến một ngày, tôi đã biết hết tất cả sự thật đó…
Một hôm, tôi gọi cho anh mãi nhưng vẫn chỉ là “ Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được”. Anh đã tắt nguồn điện thoại, không một lời giải thích với tôi… lúc đó, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì chưa bao giờ anh cư xử với tôi như thế!
2 giờ sáng. Nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi vì tôi không dám tin những điều mình nghi ngờ là sự thật. Đang mông lung với những suy nghĩ thì tôi nhận được tin nhắn của anh, “ Em à! Anh sai rồi! Người anh yêu là em. Em hãy cho anh thời gian là 3 ngày để giải quyết tất cả. Em hãy ngủ thật ngon! Ngủ ngon em nhé!”… Đọc những dòng tin nhắn ấy, lòng tôi như ấm lại bởi tôi biết, “Tôi không hề mất anh”.
Ba năm gắn bó bên nhau… chúng tôi đã có biết bao yêu thương ngọt ngào! (Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau tôi về quê, anh vẫn đến đưa tôi ra bến xe, Anh ngồi bên tôi và bảo rằng, “ Anh xin lỗi… anh đã đi lạc đường! Người anh chọn làm vợ là em“… và lần đầu tiên trong đời, tôi thấy người đàn ông của tôi khóc. Tôi đã ôm anh, ôm anh thật chặt và an ủi, “ Anh à, anh hãy quên hết đi! Em không trách anh đâu… chúng ta cùng cố gắng nhé!”.
Tôi bắt đầu lên xe. Xe lăn bánh xa dần và lòng tôi cảm nhận được tôi đang dần xa anh. Anh nhìn tôi, vẫy chào tạm biệt…
Về quê. Tôi cảm thấy lòng mình bất an, thổn thức. Một ngày, hai ngày, ba ngày… tôi trở lại thành phố và anh đã đến đón tôi. Chúng tôi đã cùng nhau đi dạo qua các công viên, nơi hai đứa đã từng hò hẹn… bỗng, điện thoại anh reo và chủ nhân của cuộc gọi ấy không ai khác là người con gái đó.
Video đang HOT
Mấy ngày qua cô gái đó đã bỏ nhà ra đi. Anh vô cùng lo lắng cho cô ấy khi biết cô ấy đòi tự tử… tôi không biết làm gì lúc đó vì tôi cũng muốn anh cứu cô ta thoát khỏi con đường cùng quẫn đó.
Rồi anh bảo rằng, “Anh sẽ đi tình nguyện mùa hè xanh“. Tôi đồng ý vì tôi cũng muốn anh được thoải mái, được nghỉ ngơi sau những ngày đau đầu với chuyện tình cảm phức tạp của mình.
Một hôm, đã ba giờ sáng… tôi nhận được tin nhắn từ số điện thoại của anh, “A nh là người đàn ông hèn nhát. Anh không dám bỏ tất cả để đến với người phụ nữ anh yêu. Hãy để anh ra đi… anh sẽ nhớ mãi những kỉ niệm đẹp của chúng ta. Nhưng em ạ! Anh là người đàn ông, anh phải có trách nhiệm với những gì anh đã làm. Hãy để anh ra đi… em là người con gái xinh đẹp, thông minh, chắc chắn em sẽ gặp được người con trai yêu thương em thật lòng”… Tôi chưa lấy lại được bình tĩnh sau khi nhận được tin nhắn của anh thì lại có một tin nhắn khác, “ Đấy là tất cả những gì anh ấy muốn nói với bạn”…
Chẳng nhẽ anh chỉ biết sống có trách nhiệm với người con gái khác, còn với tôi thì không ư? Đã ba giờ sáng… vậy mà anh và người con gái kia vẫn ở bên nhau. Tôi nhắn lại, “ Sao chị lại dùng máy anh ấy nhắn tin cho tôi?” thì cô ta trả lời, “Anh ấy nhậu say và đã ngủ”… Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi như một đứa trẻ lạc lõng giữa dòng đời với lòng ghen tuông, trách phận…
Vậy là tất cả yêu thương ba năm qua đã đặt dấu chấm hết. Tôi đã không thể cân bằng được cuộc sống của mình khi không có anh bên cạnh… Tôi cứ một mình lang thang hết con phố này đến con phố khác. Tôi lang thang đến các công viên, nơi đã từng chứng kiến tiếng cười hạnh phúc của hai đứa… vậy mà giờ đây, chỉ mình tôi ngồi khóc một mình…
Một tháng sau, anh đã đến gặp tôi sau một tháng cắt liên lạc. Anh bảo với tôi rằng, “ Em à! Anh xin lỗi em… anh đã phụ em rồi… nhưng anh chỉ có thể nói với em một điều rằng, anh yêu em! Anh có nỗi khổ của anh, hãy để anh ra đi… Anh sẽ không bao giờ quên em đâu! Anh cũng sẽ không lấy vợ… và đến một lúc nào đó, anh sẽ kể cho em nghe tất cả… tất cả những gì đang diễn ra. Hãy để anh ra đi, em nhé!”.
Tôi đã khóc, khóc rất nhiều… anh quay lưng đi… tôi cũng không níu kéo. Cơn gió ngang qua kiếng tôi lạnh buốt, mọi người nhìn tôi, tôi chỉ biết khóc… vậy là mọi thứ đã kết thúc.
Một ngày kia, sau một năm tưởng chừng như đã lắng lại tất cả… thì bỗng chuông điện thoại tôi reo. Bắt máy… trong điện thoại cất lên bài hát từng là kỉ niệm của hai đứa… và giọng hát ấy không ai khác, chính là anh. 365 ngày, tưởng chừng như đã nguôi nguôi ngoai thì một lần nữa, cảm xúc tôi lại dâng trào. Tôi khóc, kỉ niệm ngày xưa lại ào ạt ùa về… lời bài hát khiết tim tôi ứ nghẹn, “Anh làm lo tương lai, em dậy con nên người”…
Sau cuộc điện thoại ấy, anh đã gặp tôi… và tôi lại khóc. Anh ôm tôi vào lòng và bảo rằng, “Hãy tha thứ cho anh! Đến bây giờ anh vẫn nói rằng, người anh yêu nhất là em. Tất cả là do sự bồng bột của anh… nhưng anh phải có trách nhiệm với những gì anh đã lựa chọn. Và bây giờ, cũng là lúc thích hợp nhất anh kể cho em tất cả”…
Tôi đã khóc trong lòng anh như con chim non xa mẹ lâu ngày và cần sự chở che… Rồi, tôi cũng phải trở về với cuộc sống của riêng mình, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi…
Cứ ngỡ như tôi sẽ không bao giờ gượng dậy nổi trong thế giới này, cuộc sống này… vậy mà giờ đây, tôi cũng đã dần cân bằng được cuộc sống của mình… nhưng dường như, trái tim tôi không còn biết rung động trước một người con trai khác, dù đã có rất nhiều người sẵn sàng chờ đợi tôi!
Tôi vẫn cô đơn, sớm sớm, tối tối đi về một mình… thi thoảng nhớ về hình ảnh của anh… và hôm nay, một lần nữa tôi lại nhớ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
18 năm chờ đợi một tình yêu
Trong đám cưới, người ta thấy hai 2 đứa trẻ, một trai, một gái đi theo sau cô dâu về nhà chú rể. Anh đưa cô dâu chào cha mẹ và giới thiệu đây chính là 2 đứa cháu đáng yêu của ông bà.
"Mày chẳng học ở đâu xa, học ngay anh mày đấy!" - Tiếng mẹ lại đay nghiến tôi mỗi khi tôi làm việc gì sai trái. Nhưng kể từ ngày anh tôi lấy vợ thì câu nói của mẹ đã trở thành "Diễm xưa".
Thỉnh thoảng tôi cố ý nhắc tới ông anh quý hóa của mình thì nhận ngay được cái lườm cho qua chuyện, kèm thêm mấy cái bạt tai chữa cháy của mẹ.
Ông anh quý hóa là con của bác tôi. Nhìn bề ngoài nhiều cô phải thần tượng để lại ánh mắt sắc lẹm liếc theo: Cao to, đẹp trai, khỏe mạnh, thành đạt, giàu có lại nhà con một ở chốn kinh kì... nhưng bước sang cái tuổi "trạc ngoại tứ tuần", bạn bè anh đã làm cha của mấy đứa con thì anh vẫn sớm khuya một mình. Không phải anh nhát gái hay vô cảm mà ngược lại, anh là một gã si tình.
Năm 20 tuổi, khi đang học Đại học thì anh tôi đã đòi cưới vợ vì yêu say đắm cô bạn cùng trường. Bố anh trợn mắt, há hốc mồm tưởng đứa con độc đinh nói đùa. Nhưng trước sự quyết liệt của con, bác phải chặn ngay lại bằng sự quyết đoán của người cha:
- Không lôi thôi gì cả, đang đi học, làm trai phải lấy vợ cho đoàng hoàng, mới tí tuổi ranh, về nhà mà cãi nhau à?
- Thế ngày xưa bố chẳng lấy vợ sớm là gì?
- Ngày xưa khác bây giờ khác.
- Khác gì ạ, ngày xưa cũng là lấy vợ, giờ cũng là lấy vợ.
- Không lôi thôi nữa, mày cứ lấy vợ đi, từ mặt chúng tao ra.
- Thế thôi, bố cứ làm mọi việc nghiêm trọng, phải từ mặt bố mẹ thì thôi, con chẳng lấy vợ nữa.
Rồi ý định lấy vợ cũng trôi dần như cái tuổi 20 của anh vậy. Anh chỉ để tâm vào việc học tập. Ra trường với tấm bằng loại giỏi, anh dễ dàng xin được công việc đúng chuyên môn lại gần nhà. Con đường công danh thẳng tiến, đến 38 tuổi, anh đã làm giám đốc của một chi nhánh...nhưng anh tôi vẫn chưa lấy vợ, thậm chí anh chưa từng đưa bạn gái nào về nhà chơi.
Đám cưới trở lên lung linh với sắc màu huyền thoại... (Ảnh minh họa)
Bố mẹ anh lúc này bắt đầu lo lắng ra sức giục con chóng ổn định gia đình. Vẫn là câu trả lời như cái máy lặp đi lặp lại "chưa đoàng hoàng, con chưa lấy vợ". Ông bà sốt ruột vì đến tuổi này rồi mà con mình chưa nghĩ gì đến chuyện lấy vợ, lại hay đi công tác nên không có thời gian yêu đương.
Những hôm ở nhà thì sáng ăn cơm của mẹ, trưa ăn cơm mẹ nấu, tối lại cơm mẹ làm. Hôm nào về nhà sớm, anh có đi chơi nhưng lại đi chơi cờ với mấy ông già khu phố. Mẹ tôi cũng sốt ruột thay cho các bác nên giới thiệu cho anh một chị ở cạnh nhà tôi.
Thế là mẹ tôi cùng các bác lên kế hoạch tác chiến, để anh ấy tiếp cận mục tiêu. Nhưng một tháng trời không có kết quả, mặc dù anh cũng đi chơi cho đẹp lòng mọi người. Hóa ra anh đến nhà anh bạn hàn huyên một lúc rồi về.
Không dừng lại, hai bác tôi vẫn nhờ người quen tìm giới thiệu toàn cô gái trẻ trung, xinh đẹp giỏi giang nhưng không có gì lay chuyển được cậu con trai theo chủ nghĩa độc thân. Chuyện lấy vợ xem ra bế tắc thì anh đột nhiên anh đặt vấn đề với hai bác tôi:
- Giờ đã lấy vợ đã đàng hoàng chưa bố?
- Ối trời, đàng hoàng quá đi chứ! - Bác trai tôi chưa nghe hết lời vội đáp.
- Vậy con cưới vợ bố mẹ nhé! Nhưng hãy cho con lấy người con gái mà 18 năm về trước con đã xin bố mẹ cho cưới.
Bác gái tôi kịch liệt phản đối với lí do, biết bao cô gái trẻ trung muốn được bước vào nhà bác làm dâu thì không cưới, giờ anh lại đi lao đầu vào người đàn bà gần 40 tuổi. Bà tuyệt thực hai ngày để phản đối anh cưới vợ.
Anh tôi đến bên giường mẹ cầm tay khẽ nói, "M ẹ thử xem có ai có can đảm để chờ đợi con 18 năm trời không? Nếu có con xin lấy người đấy!". Bác tôi phần vì con trai cũng đến lúc lấy vợ, phần nghe cũng có lí nên nguôi ngoai cho tổ chức đám cưới.
Đám cưới diễn ra linh đình vui vẻ. Cô dâu đứng tuổi nhưng rạng ngời hạnh phúc. Trong đám cưới, người ta thấy hai 2 đứa trẻ, một trai, một gái đi theo sau cô dâu về nhà chú rể. Anh đưa cô dâu chào cha mẹ và giới thiệu đây chính là 2 đứa cháu đáng yêu của ông bà.
Hai bác tôi không tin nổi, bây giờ họ mới hiểu vì sao con họ quyết không lấy vợ Lúc ấy, anh đã thú thật với mọi người rằng " Chúng con đã đăng kí kết hôn từ 18 năm về trước. Con đi công tác là lúc con về với gia đình nhỏ của mình ở ngoại thành"... Hai bác ôm hai đứa cháu nhỏ vào lòng hạnh phúc viên mãn vô cùng... Lúc này, họ mới thật sự hạnh phúc với ngày vui của anh.
Đám cưới trở lên lung linh với sắc màu huyền thoại, người lớn ngỡ ngàng, thanh niên ngưỡng mộ. Sự chung thủy sẽ biến những cái không thể thành có thể. 18 năm chờ đợi rồi hạnh phúc cũng kết trái. Chúc cho hai anh chị của tôi mãi mãi hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khép lại một tình yêu Thế là hạnh phúc sau ngay cưới thật ngắn ngủi của tôi và anh cũng đã kép lại bằng môt tời giấy ly hôn sau gần 2 tháng chung sống cùng nhau. Có ai có thể hiểu được và chia sẻ cùng tôi lúc này? Viết đơn, ký đơn nhưng gia đình tôi vẫn nghĩ rằng con gái họ sống hạnh phúc cùng...