Anh ơi, sức dài vai rộng để làm gì?
Chị làm từ sáng tới tối, về nhà không bao giờ mó tay vào việc gì. Chồng chị ở nhà từ sáng tới tối, cũng chẳng mấy khi mó tay làm gì.
Phụ nữ mạnh mẽ đến đâu cũng cần một bờ vai. Ảnh: Boston Globe
Nhà chị tới xóm tôi thuê nhà trọ. Thuê nguyên căn để họ hàng tới ở chung cho vui. “Nhà chị ở quê đông người, sống quây quần quen rồi nên em cháu trong nhà lên thành phố học, chị đều gọi tới ở chung hết” – chị tâm sự nhân bữa tối cúp điện, ra đầu hẻm ngồi hóng gió.
Chị còn trẻ, mới ngoài 35 nhưng khả năng kiếm tiền thiệt dễ nể. Nào chồng, nào con, nào anh chị em, nào cháu, thỉnh thoảng bà con cô bác lên chơi dăm bữa nửa tháng, một tay chị lo hết. Chị làm cho một công ty xây dựng, lương lậu bao nhiêu không ai hay, chỉ biết cả một nhà người vẫn sung túc đủ đầy.
Chị bỏ tiền nhờ chị gái trông con nhỏ, ngoài tiền hàng tháng dúi tay, chị đóng luôn học phí của mấy đứa con của chị gái. Thuê nhà chưa đầy 2 năm, thấy hàng xóm đối diện treo bảng bán nhà, chị mua rốp rẻng rồi đập ngay xây mới. Nhà lên 4 tầng, sơn trắng trong ngoài, đèn mở sáng choang, còn xe chở đồ nội thất ra vô mấy ngày liên tục mới dứt.
Trong xóm ra vô đầy người chặc lưỡi: “Tiền đâu ra ta?”, bởi tính sơ sơ cũng phải 5-7 tỉ đồng, thời gian lại chóng vánh như thế. Chị cười nhỏ nhẹ trả lời bà hiệu trưởng trường mầm non ở ngay bên cạnh: “Sếp em cho mượn!”. Mấy “bà tám” biết chuyện bĩu môi: “Sếp đâu tốt dữ? Tiền nó đó, làm từ sáng tới tối, giàu quá chừng”.
Chị làm từ sáng tới tối, về nhà không bao giờ mó tay vào việc gì. Chồng chị ở nhà từ sáng tới tối, cũng chẳng mấy khi mó tay làm gì. Sáng sáng thấy anh ngồi quán cà phê đầu hẻm, lâu lâu bế con gái đi loanh quanh. Vậy thôi! “Có khi 9, 10 giờ sáng nó mới dậy, rồi ra vô hết ngày” – chị vợ của anh nhỏ to với hàng xóm.
Hồi trước anh cũng có đi làm, sau chê lương ít nghỉ ngang. “Tháng 6-7 chai, làm chi cho cực” – anh nhấp ngụm cà phê, dõng dạc tuyên bố với đám đàn ông trong xóm. Xóm tôi nhiều ông làm “thợ đụng”, bữa nay có người kêu sửa máng xối thì leo lên, hôm sau người khác nhờ chà rửa hầm nước ngầm thì chui xuống. Ai kêu gì làm nấy, tiền bữa có bữa không nên chắc “6-7 chai” cố định của anh cũng làm nhiều người tiếc hùi hụi.
Video đang HOT
Ra vô riết cũng chán, nhiều hôm tôi đi làm về muộn, vẫn thấy anh “dô, dô” khí thế trên bàn nhậu ngay cửa nhà. Có lúc là họ hàng rủ nhau cụng mấy ly cho thắt chặt tình đoàn kết, có lúc bạn bè tứ xứ lâu ngày gặp mặt chén tạc chén thù. Cứ vậy cho đến một ngày nhà anh chị chất đống giày dép, túi xách da “second hand”. “Nguồn tin nội bộ” tiết lộ chị nhờ người quen đánh hàng từ Campuchia về, mở cửa hàng nhỏ ở nhà cho anh quản lý. Được thời gian đầu khách khứa lai rai, lâu dần cửa hàng vắng teo và anh lại… đi ra đi vô.
Chị với anh là bạn học cấp 3, biết nhau lâu nhưng tới hơn 30 tuổi mới nảy sinh tình cảm. Anh cao to, khuôn mặt dễ nhìn, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ. Chị tỉ tê: “Có duyên có số hết rồi. Học xong hơn chục năm trời mới gặp lại nhau hôm họp lớp. Vậy mà thành đôi. Được cái anh ấy cùng quê, cũng đỡ…!”. Chị bỏ lửng câu nói. Còn anh tiếp tục bỏ ngoài tai những lời xì xào về chuyện anh cứ đi ra đi vô ngày này qua ngày khác.
Theo Eva
"Cái thứ chỉ biết nằm ngửa ra ăn với đẻ..."
Tối đó, khi nhìn anh nằm co ro ở phòng khách, tôi thấy anh thật đáng thương. Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng chửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?
"Ê, cái con kia, tao nói cho mày biết, cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong thì câm họng lại, đừng có bép xép mà bị đòn nghe chưa!". Đây là câu anh nói với tôi hôm tôi hỏi anh về việc có người nói thấy anh vô khách sạn với một cô gái trẻ nhiều lần.
Chuyện xảy ra đã 3 năm nhưng tôi nhớ như in nét mặt anh hôm ấy. Nó đằng đằng sát khí khiến tôi không dám nói thêm lời nào. Bởi tôi biết, nếu nói thêm, chắc chắn sẽ bị ăn đòn. Cha tôi đã nhiều lần căn dặn: "Nhịn nó đi con. Cái thứ không biết điều, có nói nó cũng không nghe mà chỉ khổ thân thôi".
Lần đầu nghe cha nói vậy, tôi chỉ biết khóc. Hoàn cảnh của tôi hôm nay chính là do tôi đã nghe lời cha mẹ, đặt đâu ngồi đấy. Nếu như 10 năm trước, tôi không lấy Phú theo sự sắp đặt của gia đình thì đời tôi đâu có ngày u ám như hôm nay. Lỗi là do tôi "chỉ biết đẻ con gái" như lý lẽ mà chồng tôi viện dẫn cho những lần ngoại tình của anh.
10 năm, tôi đã sinh cho anh 4 đứa con gái. Phú nói cũng đúng. Suốt thời gian ấy tôi chỉ ăn rồi bầu, rồi đẻ, rồi nuôi con nhỏ... Đến lần thứ năm thì tôi bị hư thai. Giờ thì ngay cả chuyện "nằm ngửa" tôi cũng không làm được với người chồng như Phú. Và tôi cũng không biết làm gì với đàn con nheo nhóc, đứa lớn nhất mới 9 tuổi, đứa nhỏ nhất lên 3...
Nhưng đó là chuyện 3 năm về trước...
Chị tôi nhìn thấy cảnh tôi bị chồng ăn hiếp thì không chịu nổi. Chị bảo: "Để chị kiếm chuyện gì cho mà làm, chớ nghe lời nó ở nhà riết ngu người". Đúng là tôi ở nhà riết rồi đâm mụ mẫm. Nhưng Phú đã tạo cho tôi thói quen dựa dẫm vào anh. Từ khi lấy chồng, tôi trở thành một cây tầm gởi với suy nghĩ "xuất giá tòng phu" như lời mẹ dặn ngày lên xe hoa về nhà chồng.
Khi tôi nói với Phú chuyện mình sẽ ra ngoài kiếm chuyện làm, anh đùng đùng nổi giận: "Tôi không khiến cô ra ngoài. Kiếm tiền hay kiếm trai?". Phú nói rằng, với tài sản mà ba má anh để lại trước khi ra nước ngoài định cư, anh có thể ngồi không ăn cả đời; huống hồ gì anh còn có mấy cái cửa hàng điện máy... "Nhưng em không muốn là kẻ ăn bám"- tôi mếu máo. "Tôi nói không là không! Nếu cãi lời tôi thì coi như cô đi luôn". Tôi biết Phú nói là làm. Nếu tôi dám làm trái ý thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khi tôi nói điều này với chị tôi, chị im lặng rất lâu rồi nhẹ nhàng bảo: "Chuyện này tùy em suy nghĩ nhưng chị thấy, nếu em tiếp tục sống như từ trước tới nay thì em sẽ chẳng bao giờ biết hạnh phúc là gì. Em đừng lo ba mẹ buồn. 10 năm qua, coi như em đã trả hiếu cho ba mẹ. Phần sau này, em phải sống cho bản thân mình".
Tôi suy nghĩ rất nhiều về lời chị nói. Đúng là 10 năm qua, tôi sống chẳng ra một con người. Anh bỏ tiền ra sắm tôi về để trông nom nhà cửa, đẻ con, làm nghĩa vụ với gia đình anh... Và một điều tôi thấy rất rõ, anh coi tôi là công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Bất cứ lúc nào anh muốn, tôi đều có thể bị đè ngửa ra để anh thỏa mãn nhu cầu...
Vậy là tôi quyết định ra đi. Anh vẫn tưởng tôi nói đùa nên ném ra trước mặt tôi tờ đơn ly hôn: "Ký vô rồi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Nhưng nhớ đọc kỹ nghen. Cô sẽ ra đi tay trắng đó". Câu nói của anh khiến tôi ngần ngại. Tôi hỏi anh: "Còn mấy đứa nhỏ thì sao?". Anh cười nhạt: "Mấy con vịt trời ấy hả? Cô cứ mang theo hết". Tôi bảo anh ghi điều đó vào đơn. Anh cười thành tiếng rồi nắn nót viết vào "Các con còn nhỏ nên chúng tôi thỏa thuận chúng sẽ sống với mẹ". Viết xong anh vứt trước mặt tôi rồi bỏ đi.
Có lẽ anh nghĩ tôi không bao giờ dám nộp đơn ra tòa. Nhưng lần này, anh đã sai. Sau khi nộp đơn, tôi dọn ra ngoài. Phải thú thật là 10 năm sống với anh, tôi ngu nhiều chuyện nhưng cũng có chuyện tôi không lú lẩn, u mê như vậy. Đó là tiền bạc cha mẹ chồng cho, tôi cất riêng và để dành. Chị tôi tìm cho tôi một chỗ bán bánh mì và xôi sáng. Công việc rất cực nhưng tôi thấy vui vô cùng.
3 tháng sau tòa xử ly hôn thì tôi đã có một công việc ổn định. Cả 4 đứa con đều được ở với mẹ. Ở tòa án về, tôi thấy lòng nhẹ tênh. Một cảm giác thật khó tả mà phải mất nhiều tháng tôi mới có thể làm quen...
Cứ tưởng như thế là tôi đã có thể nhẹ nhàng với phần đời còn lại của mình. Thế nhưng mọi thứ lại đảo lộn khi ba mẹ chồng tôi về. Ông bà khóc lóc, năn nỉ tôi bỏ qua cho Phú mà quay về. Khi thấy tôi kiên quyết không đồng ý, ba chồng tôi đã ngã bệnh. Ông nằm liệt giường từ đó đến nay.
Lúc đầu Phú cũng nói cứng: "Tôi đã nói trước rồi, một khi cô bước chân ra khỏi nhà thì kể như đi luôn. Ba mẹ già lẩm cẩm rồi, đừng có nghe họ". Tôi bảo anh: "Tôi cũng không có ý định trở lại với anh nhưng tôi thương ba mẹ và thấy khó xử. Tôi nghĩ, tốt nhất là anh nên coi cô nào anh thương yêu nhất trong số bồ bịch của anh thì rước về nhà cho ba mẹ yên lòng".
Được chừng hơn 1 tháng thì Phú đột ngột tìm tới. Anh ta bảo là thăm con nhưng cứ ngồi mãi chẳng chịu về. Thấy đã khuya, tôi bảo: "Anh về đi, tôi còn đóng cửa nghỉ ngơi". Anh chần chừ mãi mới nói: "Nhà đâu mà về? Ngân hàng phát mãi để trả nợ rồi...".
Thì ra, mỗi khi cặp bồ với một cô, anh lại sắm xe, sắm nhà cho họ; công việc làm ăn thì bỏ bê cho nhân viên. Kết quả là mấy cái cửa hàng điện tử lỗ lã, hàng tồn kho nhiều phải bán đổ bán tháo, căn nhà của ba mẹ chồng tôi để lại phải mang đi thế chấp ngân hàng để trả nợ cho các chủ hàng. Và giờ đây, khi đã quá hạn trả nợ, ngân hàng phát mãi căn nhà. Đó mới chính là nguyên nhân khiến ba chồng tôi bị tai biến...
Tôi không ngờ chỉ mới 3 năm mà mọi sự đã đổi thay đến không ngờ như vậy. "Bây giờ anh tính sao?"- tôi hỏi Phú. Anh trả lời nhát gừng: "Anh cũng không biết... Em có thể cho anh ở đây vài hôm không?".
Ở vài hôm thì được nhưng sau đó thì sao? Thật sự tôi không muốn dính líu gì tới con người này nữa nhưng nhìn bộ dạng thiểu não của anh tôi không đành lòng. Nhất là khi biết anh đang bị bệnh rất nặng...
Tối đó, khi nhìn anh nằm co ro ở phòng khách, tôi thấy anh thật đáng thương. Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng chửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?
Tôi không biết phải làm gì. Đuổi anh đi thì không nỡ mà giữ anh lại thì cũng không xong... Thế nhưng khi nhớ tới câu anh đã nói ngày trước "cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong..." tôi lại tức nghẹn và muốn tống cổ anh ngay...
Theo VNE
Tình yêu thầm kín với mẹ kế Cô ấy hơn tôi 6 tuổi, nhìn còn trẻ hơn cả tôi, vô cùng xinh đẹp, thông minh, hài hước nên tôi nảy sinh tình yêu. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ cô ấy là đồng nghiệp dưới cấp của cha thôi, chẳng ngờ, một hôm cha thông báo họ sẽ kết hôn. Cha mẹ chia tay được nhiều năm rồi. Cách đây 4...