Anh ơi, mình có con rồi!
Em gạt nước mắt khi nhìn thấy 2 vạch mờ mờ trên que thử. Em cố gắng mở to mắt nhìn cho rõ ràng, có phải là chúng mình đã có con?
Khát khao làm mẹ bỗng cháy bỏng trong em nhất là khi mọi người giục toáng lên. Em sợ lắm, em sợ nếu như em không thể sinh con thì cuộc hôn nhân này sẽ tới đâu? (ảnh minh họa)
Em đi vào phòng, thấy anh đang ngủ nhưng chẳng dám nói gì, cứ lẳng lặng mà ôm anh từ phía sau, cảm nhận hạnh phúc đang ùa về. Em hi vọng, niềm hi vọng này đã lặp lại suốt 4 năm qua, khi mà em và anh đã trải qua một thời gian kéo dài của cuộc hôn nhân không con cái, bao áp lực và mệt mỏi từ mọi phía.
Anh có biết không, em đã từng một lần thông báo hụt với anh rằng, chúng mình có con. Nhưng khi đi xét nghiệm thì kết quả lại không phải thế. Đó là năm chúng mình cưới nhau được 2 năm. Và cả nhà anh tiu nghỉu, cảm thấy khó chịu vì thông báo trượt đó của em. Em không trách mọi người, chỉ trách bản thân mình khiến mọi người mong mỏi, lo lắng. Anh là con trưởng trong nhà, anh cần có con biết bao, anh còn phải sinh cháu đích tôn cho bố mẹ. Em đã từng nghĩ đến hai chữ &’đích tôn’. Nhưng sau hơn 2 năm, chún mình chưa có tin tức gì của việc có con, em không còn nghĩ đến điều đó nữa. Điều em ngàn lần mong mỏi chính là, làm sao để chúng mình có con đây anh?
Khát khao làm mẹ bỗng cháy bỏng trong em nhất là khi mọi người giục toáng lên. Em sợ lắm, em sợ nếu như em không thể sinh con thì cuộc hôn nhân này sẽ tới đâu? Một lần khiến anh mừng hụt, anh thở dài, em đã cảm thấy có lỗi, mệt mỏi lắm rồi. Chuyện ngày hôm nay, bác sĩ nói là do em. Nếu em cứ tiếp tục thế này, em sợ mình sẽ bỏ nhau mất. Dù anh còn yêu em nhưng em đâu dám ràng buộc anh, đâu dám níu kéo anh để làm anh khổ tâm, để làm cả gia đình anh khó chịu với em?
Đến mức, chúng mình phải thuê nhà ở riêng vì bố mẹ anh ghét em, em không chịu được cảnh bố mẹ nói suốt ngày. Có con phải có tâm lý thoải mái, đằng này, suốt ngày nghe rồi khóc lóc, làm sao mà có bầu được hả anh?
Em từng nói với anh &’ly dị đi, em hết chịu nổi rồi, anh có con với ai thì có, em không còn yêu anh nữa’. Anh đã ôm em vào lòng, khóc mà rằng &’em đừng nói thế, anh biết, em chưa bao giờ ngừng yêu anh, đừng tự dối lòng mình. Hãy cứ chờ thêm thời gian nữa đi, mình ở hiền gặp lành mà em, lo gì chứ’. Nghe anh nói mà em nức nở, nức nở vì tình yêu anh dành cho em, nức nở vì cảm thấy mình thật sự vô dụng khi không sinh cho anh được một đứa con.
Em cố gắng khám chữa, tìm mọi cách để khắc phục, dù là hi vọng nhỏ nhoi em cũng cố gắng. Em không bỏ qua bất cứ điều gì, một lời tư vấn nhỏ của mọi người, em cũng bận tâm. Và bây giờ đây, khi em đã thấy hai vạch nhỏ mờ, em chẳng dám nói với anh. Khi em đã không đến ngày lâu lắm rồi, em cũng không dám nói với anh. Em đợi, đợi để khi biết chắc sự việc, em mới báo cho anh biết. Nếu lần này thành công, coi như em ở hiền gặp lành. Còn nếu không phải nữa, em thề là em sẽ giải thoát cho anh.
Anh ơi, có phải chỉ cần chúng ta có niềm tin thì tình yêu sẽ đến phải không anh? Em tin, những đôi vợ chồng hiếm muộn cũng sẽ có được một điều may mắn như vợ chồng mình vậy. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em rưng rưng nước mắt khi thấy bác sĩ nói, em có bầu. Trời ạ, chưa bao giờ hạnh phúc lại lớn lao như lúc này. Có ai trong hoàn cảnh của em, đợi chờ suốt 4 năm để mong có con thì mới hiểu được đó thực sự là cảm giác hạnh phúc. Đó mới chính là hạnh phúc của cuộc đời. Em yêu anh, chờ anh và chờ sinh linh bé nhỏ này suốt 4 năm qua, chịu bao điều tiếng, chịu bao áp lực thậm chí là nỗi tủi nhục. Em nhịn hết, nuốt hết vào trong chỉ vì yêu anh và luôn hi vọng, ông trời sẽ không bạc đãi người có lòng.
Anh ơi, có phải chỉ cần chúng ta có niềm tin thì tình yêu sẽ đến phải không anh? Em tin, những đôi vợ chồng hiếm muộn cũng sẽ có được một điều may mắn như vợ chồng mình vậy. Chỉ cần kiên trì đợi chờ, rồi một ngày ánh bình minh sẽ rực sáng.
Em đã cầm chắc kêt quả trong tay, và nói với anh rằng &’chồng ơi, em có tin vui’. Anh hỏi em &’có chuyện gì vui vậy?’. Em chẳng dám nói gì, đúng hơn là không nói được gì vì nước mắt đã nghẹn ứ cổ họng. Em chỉ biết ôm anh và nức nở khóc. Anh có biết, đó chính là những giọt nước mắt hạnh phúc không anh? Mình có con rồi, anh ạ!
Đừng bao giờ nghĩ rằng, khi có được điều này rồi lại mong mỏi những điều sau tốt hơn. Dù con là con trai hay con gái, tất cả đều không quan trọng nữa, phải không anh? (ảnh minh họa)
&’Anh yêu em’, đó là câu nói mà mấy năm nay em chưa từng được nghe nhất là từ ngày chúng mình chịu bao áp lực từ phía gia đình. Không phải anh không còn yêu em khi em không sinh được con, mà chỉ vì những lo toan đã khiến chúng mình không còn được quan tâm nhau như trước, hoặc cũng ngại nói lời yêu thương vì sợ nó sẽ biến thành câu nói thương hại. Em yêu anh, yêu nhiều lắm. Ông trời đã không phụ lòng chúng ta. Anh à, nếu như chúng ta cố gắng, mọi thứ sẽ đạt được phải không anh? Anh hãy yêu thương em và con, trân trọng tình cảm và sự khó khăn này đến tận cuối đời, anh nhé. Dù thế nào thì vợ chồng mình cũng phải cố gắng, yêu thương nhau, không bao giờ thay lòng.
Đừng bao giờ nghĩ rằng, khi có được điều này rồi lại mong mỏi những điều sau tốt hơn. Dù con là con trai hay con gái, tất cả đều không quan trọng nữa, phải không anh? Quan trọng là chúng ta đã có con yêu của mình, và đó là điều em tin, cả đời này em sẽ không bao giờ quên được cảm giác hạnh phúc ấy. Anh cũng hứa với em thế nhé, hãy nghĩ về những ngày khó khăn để sống tốt hơn, để phấn đấu hơn vì con của chúng ta. Hãy nghĩ về những mơ ước của bao người hiếm muộn để trân trọng, với chúng ta bây giờ, trai gái chẳng có nghĩa lý gì, chỉ cần, đó là con của chúng ta, khỏe mạnh, đáng yêu, là máu thịt, nhé anh!
Theo Eva
Sẽ mãi yêu... "người đến sau"
Những tưởng tình yêu rồi sẽ ngủ quên. Những tưởng ký ức rồi sẽ phai nhòa theo thời gian... Mà sao không thể...
Anh ơi! Giờ này nơi ấy anh đang làm gì? Em nhớ anh, ngày nào cũng nhớ, nỗi nhớ chỉ dày thêm mà chưa bao giờ vơi đi. Nhưng em đã cố mà kìm nén nó, để nó đừng bung ra thành nước mắt của em. Nếu em lại khóc, em lại sẽ đau vô cùng. Nếu em khóc, em không thể làm vợ người ta. Em chưa bao giờ khóc nhiều vì một người con trai như thế anh biết không.
Anh trách em làm cho anh khóc, nhưng anh có biết anh cũng lấy đi của em nhiều nước mắt. Nước mắt của em chưa bao giờ khô vì anh. Em nhớ mùa Trung Thu, anh chọc em: "Khi lấy em về rồi, Trung Thu anh sắm thêm cái tủ, hết rằm rồi anh đem bánh ra bán". Ngày nào nói chuyện với em, anh cũng có thứ để mà chọc cho em vui. Còn nhớ, khi em vì một người mà khóc, anh đã làm em vui rất nhiều, em cười cho anh nghe. Anh bảo "cười giòn như thế mà sao không chịu cười lại cứ khóc".
Anh cũng bảo "từ khi có em anh vui và cười rất nhiều vì bình thường anh trầm tính và ít nói". Anh thường bảo em: "em cố gắng dạy giỏi, có nhiều giấy khen, mai mốt về anh treo đầy nhà, rồi mở phòng cho em dạy thêm...". Lúc nào anh cũng có cách để làm em vui.
Anh ơi! Làm sao mà em có thể quên bao ký ức và kỷ niệm. Giờ hầu như mỗi ngày, mỗi đêm em sống vì những ký ức và những kỷ niệm cùng với anh đó. Em độc thoại nói với chính mình như đang nói với anh vậy. Nhiều khi em muốn nằm một mình để nhớ anh, để nghĩ về chuyện chúng mình. Lỡ làng hết rồi. Thời gian trôi nhanh quá anh à.
Em đọc được ở đâu đó, một người nói rằng tình yêu sao không thể save lại mà ký ức cũng không thể delete được. Em lại nghĩ khác, em đã save lại tình yêu đó và anh là người đã đặt password cho nó mà em không tài nào gỡ nó ra được anh à.
Lần đầu tiên chúng mình quen nhau đã là định mệnh, rồi chia tay cũng là định mệnh. Lần đầu tiên làm quen với em anh nói trong muôn vàn cái nick không click mà anh đã click vào cái nick của em.
Anh bảo: "nói chuyện nhé". Em reply: "nếu thấy hợp". Sau vài câu xã giao thấy anh có vẻ như không nghiêm túc em bảo: "không hợp đâu, bye nhé". Điều đó làm anh thấy bực và tò mò... Và thế rồi anh liên tục gọi cho em, quan tâm em mặc dù biết rằng em đã có người yêu, sắp cưới. Anh bảo: "nếu anh ở gần, anh sẽ không thua hắn đâu". Rồi mặc dù anh là người đến sau nhưng anh đã có được trái tim em.
Nhưng rồi cuối cùng, em không vượt qua được rất nhiều rào cản và trở ngại để đến với tình yêu của em. Em sắp cưới.
Em đã giấu anh điều đó cho đến gần ngày cưới, em đã phản bội lại niềm tin tuyệt đối, tình yêu tuyệt đối mà anh đã dành cho em. Anh đi tìm em trong nước mắt, em lẩn tránh anh vì sợ rằng gặp lại rồi em không thể rời xa anh.
Trong lòng em anh mãi mãi rất đẹp. Anh bảo em "phải cố lên, cố lên em nhé. Anh nhiều lần khen cô giáo L của anh hơi bị Pro mà". Nhưng ký ức về anh thì em không thể Pro mà quên được. Ký ức ấy là tình yêu và cả sự day dứt. Chỉ hy vọng ngày mai cuộc đời anh sẽ gặp người con gái anh sẽ yêu như đã từng yêu em.
Chỉ khi không còn anh nữa rồi em mới nhận ra em yêu anh nhiều như thế... (Ảnh minh họa)
M ơi! Em thầm mơ ước, thầm cầu nguyện cho ngày mai đó, ngày mai đó anh sẽ hạnh phúc, rồi anh không còn hận em nữa.
Em không còn dám hỏi anh, có bao giờ còn nghĩ về em? Anh còn nhớ em nhiều không? Anh còn muốn đi cùng em trên một con đường ở thế giới bên kia? Em sẽ vẫn cầu mong về điều ấy. Anh đã bảo với em "kiếp sau mình sẽ hạnh phúc bù lại, nhất định vậy em nhé" còn gì. Em mong cho cái kiếp sau của em mau đến để đi chung một con đường với anh.
Anh sẽ cho là em ngốc phải không? Ai lại muốn mình mau chóng đi về bên kia thế giới mà không cầu cho mình sống lâu chứ. Bởi vì từ sâu thẳm con tim em luôn gọi tên anh. Em yêu anh nhiều như thế, vậy mà tại sao em lại bỏ anh? Em bỏ anh quằn quại với nỗi đau và nỗi nhớ. Anh hận em. Vì anh bảo em rất quan trọng đối với anh... Hay chỉ khi không còn anh nữa rồi em mới nhận ra em yêu anh nhiều như thế, anh quan trọng với em biết bao nhiêu.
Cái ngày anh về CT tìm gặp em, em bỏ mặc anh trong bơ vơ lạc lõng mà đi bên một người khác, người là chồng em bây giờ. Cái đêm anh đớn đau ngồi viết thư cho em là đêm em trong vòng tay người khác, là chồng em.
Nhưng anh biết không? Ngay trong đêm ấy em cũng đã khóc thật nhiều, khóc như chưa bao giờ khóc vậy. Nhưng chồng em không hề biết em khóc vì anh. Những ngày sau đó nước mắt luôn chảy dài trên khuôn mặt em.
Em biết những ngày tháng qua anh đã sống thế nào, đã buồn đau và hận em như thế nào. Em biết anh hận em bao nhiêu thì anh vẫn còn nhớ về em bấy nhiêu. Chỉ khi anh quên được em và không còn nhớ em là ai nữa. Khi đó anh sẽ vui và hạnh phúc.
Ngày nào em cũng nhớ anh, nhớ da diết, quay cuồng. Nỗi nhớ như thiêu đốt tâm can em vậy. Nhưng làm sao đây? Em có chồng và còn những bổn phận, trách nhiệm với chồng. Em phải dung hòa cuộc sống đó anh biết không? Em để cho ngày tháng trôi đi một cách bình yên và trách nhiệm, bình yên với nghĩa vụ một người vợ. Chỉ có một mình em biết lòng em đang nghĩ gì, tim em đang xáo trộn thế nào. Mỗi đêm trước khi đi ngủ em đều nghĩ về anh, em ru giấc ngủ cho mình bằng nỗi nhớ anh.
Em thèm muốn biết về anh lắm anh à. Em muốn biết anh có vui không? Có cười hằng ngày không? Anh có mở cửa trái tim cho người con gái khác chưa? Trên đời này có nhiều cô gái tốt hơn em. Mà anh này, sao anh lại yêu em làm gì nhỉ? Để rồi đớn đau cơ chứ, chúng ta cùng đau khổ.
Trời ơi! Cứ nghĩ về những điều ấy là tim em tan nát ra ấy.
Nếu thật sự cuộc đời này có lời xin lỗi mà quên được nỗi đau, em một ngàn lần xin lỗi anh, anh nhé.
Ở một nơi xa xôi anh hãy nghĩ rằng em vẫn cầu mong anh bình yên và hạnh phúc.
Mãi nhớ về anh.
Theo VNE
Tôi cảm thấy nhục nhã với gia đình Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo. Vì ba mẹ tôi là người khó tính nên tôi lúc nào cũng được che chở. Gia đình tôi không giàu, tôi cũng là một cô gái bình thường như bao người con gái khác. Năm tôi học lớp 12, có lẽ đó là thời gian định mệnh của cuộc đời...