Anh ở đây, thật gần…
Em vô tư đến nỗi suýt nữa không nhận ra tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Đôi khi em cứ hay tự hỏi rằng tại sao trái tim mình lại yêu anh nhiều đến thế. Đôi khi ngồi nghĩ lại về những kỷ niệm ngày xưa em lại thấy phì cười. Kể ra thì cái “chiến tích yêu đương” của em trong quá khứ cũng lẫy lừng lắm chứ, chỉ có điều vì nhút nhát quá nên chỉ toàn là yêu trong câm lặng mà không dám nói lên lời.
Cái thời cấp ba thích cậu bạn lớp bên, cứ giờ ra chơi là cố tình rủ mấy cô bạn cùng bàn ra ngoài hành lang đứng nói chuyện để có lý do mà ngóng sang phía cửa lớp bên kia tìm bóng hình “người trong mộng” của mình. Khi ấy mặc dù biết chắc chắn rằng cậu bạn kia cũng có ý với mình, thế nhưng cậu bạn đó cũng nhút nhát nên cả hai đứa đều lặng thinh, thậm chí cứ nhìn nhau là đỏ mặt rồi mỉm cười quay đi mà chưa một lần dám nói chuyện.
Khi vào đại học em cũng thích một chàng trai học khóa trên nhưng rồi chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà cũng không bén duyên được. Ban đầu thì thích người ta lắm, lúc học, lúc chơi thậm chí là lúc ngủ cũng nhớ tới người ta, nhưng rồi sau đó mọi thứ lại dần nhạt phai đi, bởi thế nên em đã từ chối tình cảm mặc dù lần này anh kia là người tỏ tình trước.
Em tự dặn lòng mình rằng sẽ yêu anh bằng tất cả trái tim và ở đây để chờ đợi ngày anh về (Ảnh minh họa)
Lớn thêm chút nữa em lại có cảm giác mình đang yêu anh trai của cô bạn thân cùng khoa, lần này có lẽ là yêu chứ không phải là thích nữa. Lần này tuy em đã biết bật đèn xanh để đối phương biết tình cảm của mình, thế nhưng tiếc thay người đó lại chỉ coi mình giống như một người em gái. Một thời gian khá dài trái tim em cũng buồn phiền nhiều lắm, bởi một phần vì cũng coi như lần đầu tiên bày tỏ tình cảm lại bị thất bại, một phần vì đã sắp tốt nghiệp đại học mà vẫn chưa có nổi một mối tình vắt vai.
Video đang HOT
Nhưng tình yêu quả thực là một phép màu vô cùng diệu kỳ của tạo hóa khiến cho con người ta cảm thấy hạnh phúc. Giờ thì em đã tin rằng trên đời này có tồn tại điều mang tên duyên phận, em tin rằng việc mọi người dù là thân hay sơ gặp gỡ nhau, quen nhau và yêu mến nhau đều đã được ông trời khéo léo sắp xếp theo một cách nào đó. Ai cũng có một người sinh ra là để dành cho mình, ai cũng có tình yêu, có hạnh phúc, chỉ có điều người ta có nhận ra được rằng hạnh phúc đang ở bên cạnh mình hay không mà thôi.
Ngày xưa em ngốc nghếch và nhút nhát quá nên mới không dám bày tỏ tình cảm, nhưng có lẽ ngay cả sự nhút nhát ấy cũng là sự sắp đặt của ông trời, bởi vì anh mới chính là một nửa mà em vẫn hằng tìm kiếm chứ không phải cậu bạn hồi cấp ba, anh khóa trên thời đại học hay anh trai của cô bạn thân ngày nào. Hóa ra ngay từ đầu ông trời đã cố tình sắp xếp để ta ở bên nhau, để anh là một chàng hàng xóm vui tính ở cạnh nhà em, để ta lớn lên cùng nhau và trở thành một đôi bạn vô cùng thân thiết.
Nhất định sẽ có ngày hai đứa mình được đoàn tụ (Ảnh minh họa)
Ta đã sống cạnh bên nhau cả tuổi thơ êm đẹp, tuy quấn quít nhưng lại vô tư đến nỗi suýt nữa thì em đã không nhận ra anh chính là tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Ngày em biết rằng trái tim mình hướng về anh cũng chính là ngày mà em tiễn anh lên đường vào Nam nhận nhiệm vụ sau khi tốt nghiệp. Vì luôn ở bên cạnh nhau nên cả hai ta đều lầm tưởng rằng chỉ quý nhau giống như đôi bạn thân, để rồi đến lúc xa nhau rồi ta mới biết rằng hóa ra không phải vậy, hóa ra hai đứa mình đã yêu nhau tự khi nào rồi.
Lần đầu tiên yêu và được yêu thì đã phải trải qua thử thách, thế nhưng khoảng cách địa lý dù xa xôi đến mấy thì cũng không thể chia cắt được tình cảm của hai đứa mình. Em biết mình yêu anh rất nhiều và chắc chắn rằng anh còn yêu em nhiều hơn cả thế. Vì anh em sẽ chấp nhận tất cả mọi khó khăn thử thách, bởi em đã cảm nhận được hạnh phúc thật sự đang ở bên cạnh mình. Em sẽ yêu anh thật nhiều, yêu bằng tất cả những gì chân thành và say đắm nhất mà em có, bởi vậy nên hãy vững tin vào tương lai anh nhé, nhất định đến một lúc nào đó hai ta sẽ được đoàn tụ trong tổ ấm hạnh phúc của riêng chúng mình.
Theo Eva
Sẽ yêu thương người khiến em cười
Có lẽ em nên trân trọng hạnh phúc bình dị đang hiện hữu ở bên cạnh mình. Những năm tháng qua em nghiệm ra một điều rằng cuộc sống này chẳng mấy khi tuân theo ý mình muốn và con người ta chỉ có được cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc khi biết cách chấp nhận thực tại ở xung quanh mình. Tình yêu cũng vậy, không phải bất kỳ ai cũng có được một tình yêu như ý, bởi vậy nên đôi khi ta phải chấp nhận sự thật rằng thường thì người mà ta lúc nào cũng muốn ở bên nhất và người sẽ luôn sẵn sàng ở bên cạnh những khi ta cần nhất không mấy khi là một.
Có những người mà dù cho ta yêu họ nhiều đến thế nào đi chăng nữa thì đối với họ cũng vẫn là chưa đủ. Ta không thể nhận ra rằng những sự hy sinh của mình là vô ích, mãi đến khi họ rời xa ta để tìm đến một chân trời mới và dành sự yêu thương cho một người mới thì ta mới chợt bừng tỉnh giấc mộng. Người ta bảo hạnh phúc là sự cho đi, thế nhưng trong tình yêu nếu chỉ biết cho đi thì sẽ không bao giờ ta có được hạnh phúc. Có những người chỉ biết nhận yêu thương và làm cho em khóc, còn em thì lại yêu như điên như dại, yêu đến cuồng say mụ mị và luôn huyễn hoặc bản thân mình rằng muốn có được hạnh phúc thật sự thì phải biết hy sinh.
Khi yêu anh, em chỉ toàn nhận được những nỗi buồn (Ảnh minh họa)
Mẹ vẫn luôn dặn em rằng là con gái thì phải lấy một người yêu mình chứ đừng bao giờ lấy người mà mình yêu họ nhiều hơn. Ngày ấy em cứ trách mẹ suy nghĩ cổ hủ, nhưng giờ mới hiểu ra rằng thường thì những người đi trước luôn luôn đúng. Kinh nghiệm đúc kết qua bao nhiêu năm tháng sống trong cuộc đời này đã khiến mẹ nhìn nhận vấn đề một cách rất thực tế, rằng chẳng có người phụ nữ nào có thể hạnh phúc được nếu như sống cạnh một người chẳng những không yêu thương mà còn luôn làm mình khóc mỗi ngày.
Em đã yêu anh nhiều đến thế nào, đã vì anh mà hy sinh, vì anh mà thay đổi những gì thì chính anh là người hiểu hơn ai hết. Em đã luôn luôn cố gắng, chỉ mong rằng sau này sẽ được ở cạnh anh để cùng nhau đắp xây tương lai mơ ước. Nhưng oái oăm thay, sau bao nhiêu sự kỳ vọng thì càng ngày em lại càng thêm thất vọng về cách mà anh ích kỷ nhận lấy yêu thương để rồi sau đó lại vứt bỏ nó. Em chỉ biết buồn bã, đau khổ trong âm thầm, chỉ biết một mình khóc, một mình chịu đựng những tủi thân qua bao nhiêu ngày tháng. Điều gì càng có được một cách dễ dàng thì người ta càng không biết trân trọng, có lẽ tình yêu cũng không nằm ngoài quy luật này.
Cảm ơn vì đã giúp em nhận ra đâu mới là hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Hết lần này tới lần khác anh đã khiến em buồn phiền và đau khổ, nhưng người luôn ở bên cạnh để giúp em vượt qua những khổ đau ấy lại chẳng phải là anh. Thật không công bằng khi anh luôn là người gây ra còn anh ấy lại phải gánh chịu hậu quả. Có lẽ anh ấy cũng yêu em chẳng hề toan tính giống như cái cách mà em đã yêu anh. Tình yêu đôi khi giống như một vòng tròn luẩn quẩn, em cứ chạy theo anh, còn anh ấy thì lại mải miết chạy ở phía sau em.
Em rất hiểu cảm giác yêu thương trao đi mà không được đền đáp lại nên thay vì tiếp tục yêu anh trong tuyệt vọng thì em sẽ đáp đền lại tình cảm của anh ấy, bởi vì hơn ai hết anh ấy mới là người xứng đáng được yêu thương. Em sẽ từ bỏ kẻ đã làm mình khóc để đến với người đã lau khô nước mắt cho mình. Quan niệm về hạnh phúc của em lúc này đơn giản lắm, có lẽ hạnh phúc lâu bền nhất chính là được ai đó yêu thương hơn cả bản thân mình.
Em vẫn trách anh vì không biết trân trọng những gì đang có, bởi vậy nên thay vì trách anh thì tốt hơn là em nên trân trọng hạnh phúc bình dị đang hiện hữu ở bên cạnh mình. Những tháng ngày yêu anh là khoảng thời gian mà em rơi nhiều nước mắt nhất, nhưng cũng chính nhờ những giọt nước mắt ấy mà em thấy được giá trị của người luôn mang nụ cười tới cho mình. Em sẽ thôi không yêu thương một cách ngốc nghếch nữa, cảm ơn nhé, bởi nhờ anh mà em biết đâu mới là hạnh phúc thật sự dành cho mình.
Theo Eva
Đừng nói "Em yêu anh" quá sớm! Bạn đang đắm chìm trong tình yêu với chàng và chàng cũng có cảm tình với bạn, nhưng hãy chờ đợi cơ hội đến mới nên thốt ra 3 từ "Em yêu anh". Dưới đây là một vài lý do tại sao việc thổ lộ tình yêu quá sớm không phải là ý tưởng tuyệt vời như bạn vẫn nghĩ. "Săn lùng" người...