Anh ở đâu trong thế gian này?
Mấy ai có thể đánh đổi tất cả để có một tình yêu thật sự? (Ảnh minh họa)
Khi một người có thể bỏ qua tất cả điều kiện vật chất, những phù phiếm cuộc sống để đổi lấy một tình người, một chân giá trị thiêng liêng trong cuộc sống thì đó là một nhân cách đáng ngưỡng mộ.
Em được biết Anh tình cờ qua một lần đọc bài viết “ Em ở đâu trong thế gian này?”, em thật sự đồng cảm cho sự đau khổ trong anh và em cũng chân thành cảm ơn anh đã đặt ra cho em một tình huống để em đối diện.
Khi đọc những dòng tâm sự của anh, em nhận ra anh là người khát khao được yêu thương và biết trân trọng cuộc sống gia đình. Anh biết không? Em đã sống một thời gian dài trong vô vọng đối với tình yêu vì sau những mối tình đã qua chỉ để lại trong em sự bất an về tương lai. Nhiều lúc em tự hỏi chính mình em chẳng đòi hỏi gì cao xa, chỉ mong 1 người đàn ông thật lòng yêu thương em, đối xử ân cần, nhã nhặn với em và đặc biết hiểu và trân trọng giá trị của gia đình nhưng sao khó đến thế?
Thật sự điều em luôn hướng đến là một sự an tâm và chung thủy, là 2 người cùng xây dựng vun đắp cho gia đình bé nhỏ của mình. Nhưng qua những gì em đã nhận được chỉ là một sự bất an và cô độc trong tình yêu. Dẫu biết sự nghiệp luôn quan trọng với người đàn ông nhưng cái cuối cùng còn lại bên ta qua bao sóng gió, thăng trầm và quy luật vô thường cuộc sống thì vẫn là tình người… Nhưng cái em nhận được chỉ là một tình yêu của thời đại và đi kèm theo cơn lốc ngọai tình… khi 2 chữ chung thủy dường như không còn là yêu tố hàng đầu trong tình yêu nữa.
Em thật sự buồn và thất vọng, em như mất niềm tin trong hạnh phúc bé nhỏ tuơng lai dù rằng hiện tại em vẫn còn độc thân. Những nỗi lòng anh bộc bạch khiến em cảm nhận anh là một người biết trân trọng gia đình, biết giá trị thiêng liêng của nó.
Video đang HOT
Liệu chăng người ấy có phải là anh dù rằng chúng ta vẫn chưa được gặp gỡ nhau? (Ảnh minh họa)
Mấy ai có thể đánh đổi tất cả để có một tình yêu thật sự? Khi một người có thể bỏ qua tất cả điều kiện vật chất, những phù phiếm cuộc sống để đổi lấy một tình người, một chân giá trị thiêng liêng trong cuộc sống thì đó là một nhân cách đáng ngưỡng mộ. Và hơn nữa anh làm em có một niềm tin trở lại rằng vẫn còn trên đời một người đàn ông hiểu và trân trọng hạnh phúc gia đình, có thể giúp em vững tâm về sự chung thủy vì hạnh phúc mà em hướng đến là sự an tâm trong tâm hồn.
Em thật sự khâm phục quan điểm sống và cụ thể là quan điểm trong hôn nhân của anh. Sau khi đọc những dòng tâm sự của anh, em đã tự hỏi liệu mình sẽ như thế nào nếu sau này người bạn đời của em cũng rơi vào trường hợp như anh? Chỉ cần người ấy là một người hiểu rõ giá trị gia đình và ý thức đuợc sự chung thủy thì em sẵn sàng chấp nhận cùng người ấy mạo hiểm trong vấn đề thụ tinh và nếu thất bại em vẫn mãi ở bên cạnh người ấy.
Em luôn sống theo quan niệm chỉ cần thật lòng yêu thương và sống với nhau bằng tình người thì có thể vượt qua tất cả. Em khá bất ngờ khi đọc tựa đề bài viết của anh vì nó tương tự như nỗi lòng của em. “ Anh ở đâu trong thế gian này?“, có lúc bất chợt em tự hỏi, liệu chăng người ấy có phải là anh dù rằng chúng ta vẫn chưa được gặp gỡ nhau?
Nếu anh đọc được những dòng tâm sự này và cảm nhận được sự hòa hợp giữa anh và em thì hãy trả lời mail cho em theo địa chỉ dennis031187@gmail.com…
Ngân Tạ (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nỗi đau của người đàn bà 17 tuổi
Tôi chấp nhận mình là một trong số những người con gái đi ngang qua đời anh (Ảnh minh họa)
Người con trai hôn tôi, ôm ấp tôi, ăn cơm do tôi nấu, nằm trên chăn êm nệm ấm do tay tôi trải, nhưng lại đang thề non hẹn biển và ăn nằm với người con gái khác ở ngoài kia...
14 tuổi, tôi cùng mẹ và chị gái sang Mỹ định cư ở bang California. Sự mới mẻ, lạ kỳ của vùng đất mới thôi thúc trí tò mò và sự hiếu kỳ của tôi, nó đã kéo tôi vào vực sâu của sự hư hỏng hồi nào chẳng hay. Những cuộc tình nhanh chóng vụt qua. 14 tuổi, tôi mất đi sự trinh trắng mà không biết rằng nó quý giá đến nhường nào, rằng một khi đã mất nó, người con gái sẽ sẵn sàng buông xuôi theo một cuộc sống tệ hại...
Tôi cứ thế sống một cuộc sống vô tư không trách nhiệm, không lo nghĩ. Lúc nào bọn con trai cũng vây quanh tôi, vì thế có người lập lờ nói rằng: "Hồng nhan rồi lại bạc phận thôi!". Không biết sự thật có phải vậy không, nhưng những cuộc tình của tôi đều đến nhanh và đi cũng rất nhanh, mới 17 tuổi, tôi đã trải qua không biết bao nhiêu vấp ngã của đường tình.
Một ngày tôi gặp Nam - người quen của chị tôi - một chàng trai 20 tuổi, là nhân viên phục vụ, đồng thời là một ca sĩ Local (Ca sĩ của nhà hàng). Nam đẹp trai, sôi nổi với vẻ bề ngoài hoàn hảo, nhưng tôi còn quá non nớt để nhận ra rằng, bên trong sự mạnh mẽ đó là một sự háo thắng, trông vẻ ngoài hóm hỉnh, vui tính chứa đầy sự nóng nảy, trong vẻ phong nhã là một bản tính trăng hoa, anh lôi cuốn nhưng cũng dễ bị người khác cuốn hút... Tóm lại, kiểu con trai đẹp mã nhưng tâm hồn hời hợt, vô cảm như anh có đầy rẫy trên đất Mỹ. Tuy nhiên, trong mắt một cô búp bê ngây ngô và khờ dại như tôi thì Nam đích thị là một "Bạch mã hoàng tử"... Anh ta cũng có vẻ bất ngờ trước vẻ "quyến rũ đến chết người của tôi" (lời Nam). Trong lúc mời tôi nhảy, anh đã lén hôn tôi. Khi tôi ra về, Nam vẫn ôm riết lấy tôi, chị tôi phải hối thúc, anh ấy mới chịu buông ra.
Về đến nhà, Nam gọi điện ngay cho chị tôi để hỏi chuyện về tôi, nhưng khi nói với tôi thì chị lại bảo là Nam không nhắc gì đến tôi cả. Chị cho tôi biết, Nam là người đào hoa, lăng nhăng và cực kỳ mê gái, nhưng nói chung là một người tốt, và người như vậy thì chỉ nên là bạn thôi. Chị còn nói Nam đã có bạn gái, họ quen nhau được 4 năm, cô ấy hết sức đoan trang và hiền hậu, thế nhưng tình yêu đó không đủ để anh ta xa lánh những cuộc vui thâu đêm suốt sáng cùng những người con gái khác. Tóm lại, dường như chị muốn cảnh báo tôi đừng có đến gần anh ta. Nhưng thú thật là tôi đã có cảm tình với Nam mất rồi. Rồi sau đó, những lần "vô tình không hẹn mà gặp", đã khiến tôi càng thích anh ta hơn.
Một lần đi chơi cùng Nam, tôi uống hết 2 ly rượu mà cứ tưởng đó là cooktail. Đầu óc tôi choáng váng, cho đến khi tôi bừng tỉnh đã thấy mình không một mảnh vải che thân và nằm kề bên Nam. Tôi đã làm gì thế này! Nam mở mắt, có vẻ là do tôi đã làm anh thức giấc, anh choàng tay ôm tôi và cười, nụ cười đẹp đến chết người. Tôi ngơ ngác hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, anh phì cười và nói không có gì. Tôi im lặng nhìn anh khép dần đôi mắt.
Những cuộc tình của tôi đều đến nhanh và đi cũng rất nhanh (Ảnh minh họa)
Những ngày sau đó, tôi chấp nhận mình là một trong số những người con gái đi ngang qua đời anh. Tôi biết mình dại dột, biết mình chỉ là một con rối bên cạnh anh nhưng tôi vẫn cố níu kéo. Trái tim tôi rỉ máu và đau đớn mỗi khi ngay trước mặt tôi, anh thản nhiên ngồi với cô ấy, bạn bè thường tự động nhường chỗ cho hai người. Tôi tự cười mình khờ dại, người ta đã quen nhau 4 năm rồi, còn tôi có là gì? Có chăng cũng chỉ là người mà anh vẫy vào chơi mỗi khi không có ai bên cạnh. Buồn tủi ê chề, nhưng vẫn không ngăn được tôi ở lại bên anh. Nhiều đêm nằm ôm anh, nhưng tôi vẫn thường xuyên bị cái cảm giác không trọn vẹn đeo đẳng, nhất là mỗi khi có tiếng chuông cửa reo là tôi biết, cô ấy đang ở ngoài đó...
Rồi một ngày, dường như ông Trời thấu được nỗi buồn của tôi nên đã bạn cho tôi một ân huệ, Nam nói anh thương tôi và anh đã chia tay với người bạn gái. Tôi cảm thấy hạnh phúc và vui sướng, dù tôi biết lúc mình có được hạnh phúc cũng là lúc người con gái đó đang đau khổ. Tôi tự bào chữa rằng mình không hẳn là kẻ thứ ba, vì tôi biết trong 4 năm quen anh, anh và cô ấy từng chia tay nhiều lần và anh cũng từng quen và ngủ với rất nhiều người con gái khác. Tôi tạm thời hạnh phúc với những gì mình đang có. Nam dẫn tôi ra ngoài giới thiệu với mọi người. Mặc dầu đôi lúc tôi vẫn thấy anh liên lạc với những cô gái khác, tán tỉnh và gọi mời họ, nhưng tôi chấp nhận bỏ qua với hy vọng tình yêu của tôi sẽ làm anh thay đổi.
Chớp mắt đã 5 tháng trôi qua, đó là quãng thời gian tôi tận hưởng cảm giác hạnh phúc xen lẫn những buồn lo và những hy vọng về một tương lai tươi sáng... Tôi cãi mẹ và chị, khăn gói sang chung sống với Nam, tôi chăm chút cho anh từ bữa ăn, giấc ngủ, thậm chí tắm cho anh như một đứa bé. Tôi cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ, dù biết mình chẳng có danh phận gì. Tôi chấp nhận cho anh tới những cuộc vui thâu đêm, dù biết ở đó anh sẽ ôm hay hôn một cô gái khác, và rồi lại phải lo lắng chăm sóc cho anh sau những đêm tiệc tùng đó. Biết vậy nhưng tôi vẫn chịu đựng, vì tôi biết anh sẽ quay về ngôi nhà - nơi có tôi đang chờ đợi anh ở đó. Tôi chấp nhận mọi thứ, nhẫn nhịn và chịu đựng tất cả để hy vọng rồi đây anh sẽ thay đổi...
Tôi đã yêu anh bao nhiêu thì giờ đây tôi cũng cảm thấy hận và ghê tởm con người anh bấy nhiêu (Ảnh minh họa)
Nhưng 17 tuổi, cái tuổi còn quá nhỏ để tôi lường hết được mọi việc. Do vô tình đọc được những dòng tin nhắn mà cô ấy gửi cho anh, tôi bàng hoàng và chết lặng. Thì ra bấy lâu nay, anh và cô ấy vẫn còn liên lạc. Họ gọi nhau bằng cái tên thân mật mà tôi vẫn dùng để gọi anh "Honey" hay "ông xã", "bà xã". Cô ấy nói muốn anh trở lại như trước, rằng có phải anh đang bỏ rơi cô, rằng không có cô anh sống vui vẻ lắm phải không?... Còn anh thì luôn nói rằng anh mãi mãi là của cô, trái tim anh đã thuộc về cô lâu rồi, rằng cô hãy chờ anh vài tháng nữa... Tôi không biết lý do vì sao anh bảo cô ấy chờ anh vài tháng, phải chăng là để sau khi anh chán tôi rồi, anh sẽ rời bỏ tôi để trở về với cô ấy? Tôi không hiểu, nếu hai người còn liên lạc thì tại sao tôi ở bên nhà anh bấy lâu nay, cô ấy không hề ghé tới. Anh đã giới thiệu tôi với bạn bè, chả lẽ cô không biết? Còn nếu biết, sao cô chấp nhận và chờ đợi như vậy? Phải chăng cô ấy đã quá yêu anh, yêu hơn bản thân mình? Còn tôi, tôi có yêu anh hơn bản thân tôi?...
Từng ngày trôi qua, tôi đã yêu anh bao nhiêu thì giờ đây tôi cũng cảm thấy hận và ghê tởm con người anh bấy nhiêu. Người con trai hôn tôi, ôm ấp tôi, ăn cơm do tôi nấu, nằm trên chăn êm nệm ấm do tay tôi trải, nhưng lại đang thề non hẹn biển và ăn nằm với người con gái khác ở ngoài kia. Tôi không hiểu nổi trái tim đàn ông, và tôi cũng không hiểu nổi bản thân mình cũng như nhiều người con gái khác trên trái đất này, vì sao chúng ta vẫn níu giữ, vẫn tôn thờ và hy sinh hết mình cho những người đàn ông phù phiếm và vô cảm như vậy?
Theo Hạnh phúc gia đình
8 năm cho một cuộc tình Tôi biết tôi chẳng là gì trong trái tim em... (Ảnh minh họa) Vậy là đã tròn 8 năm rồi em nhỉ. 8 năm kể từ ngày tôi bắt đầu có cảm giác thích và yêu một người... Tôi còn nhớ ngày đầu tiên đi học của năm lớp 5, ngày 6-9, tôi đã thấy thương em. Không biết hữu duyên hay vô...