Anh nói yêu em nhưng không biết bao giờ cưới?
Em đã chờ đợi anh ấy rất lâu. Vậy mà tới giờ anh ấy lại nói rằng không muốn em chờ nữa vì anh ấy không biết bao giờ mới cưới em được.
Em đang vô cùng đau khổ và không biết phải giải quyết như thế nào? Em đã chờ đợi anh ấy quá lâu vậy mà…Mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em năm nay hai tư tuổi. Em quen anh ấy là tình đầu của nhau đã 3 năm rồi. Anh ấy bằng tuổi em. Thời gian đầu yêu nhau chúng em cũng gặp nhiều khó khăn. Nguyên nhân cũng bởi em và anh chỉ gặp nhau có 5 lần trước khi anh đi học. Em và anh chủ yếu là nhắn tin và nói chuyện điện thoại.
Lúc đầu em chưa có nhiều tình cảm với anh ấy, chỉ xem như bạn. Nhưng rồi khi em gặp cú sốc trong công việc, anh đã luôn ở bên em. Vì em, anh cũng thay đổi rất nhiều, từ bỏ một số thói quen xấu như hút thuốc lá… Sau một thời gian tìm hiểu, em nhận ra anh ấy rất chân thành với em. Em nhận lời yêu anh.
Khoảng 6 tháng gặp nhau, anh ấy dẫn em về ra mắt họ hàng bên nhà. Lúc ấy chúng em 22 tuổi và cũng đã định hướng là sẽ yêu đến thời điểm thích hợp thì cưới. Khi đó em hoàn toàn tin tưởng anh. Em cũng có ý chờ đợi và chấp nhận yêu anh dù biết yêu bộ đội sẽ thiếu thốn rất nhiều tình cảm.
Lúc đầu, anh hứa hẹn với em tới năm 23 tuổi sẽ cưới vì khi ấy em đi làm được 2 năm, còn anh cũng đã đi làm được 1 năm rồi. Những tưởng đã thống nhất như vậy rồi, nhưng rồi anh đề nghị đợi anh lên quân hàm thì cưới, như thế sẽ có nhiều tiền hơn. Nghe anh nói hợp lí, em đồng ý chờ đợi.
Em đã mơ về một đám cưới giữa hai đứa quá lâu, vậy mà…(Ảnh minh họa)
Khi anh đi làm, một thời gian, anh lại đề nghị đợi bao giờ lên anh lên chức thì cưới cho em đỡ vất vả (tính tới thời điểm anh lên chức là em 25 tuổi). Vì yêu anh và thấy có thể chờ đợi được nên em lại đồng ý. Em muốn nói thêm rằng, hai đứa em đều làm trong nhà nước, nhà cách nhau chỉ khoảng 10 km và đều đi làm tương đối gần nhà, hai bên gia đình ủng hộ…Nói chung, mọi điều kiện của hai đứa em rất thuận lợi chỉ đợi quyết định cưới của hai đứa mà thôi.
Em đã chờ đợi anh khá lâu, vậy mà giờ đây khi anh đã lên chức, anh lại nói anh chưa muốn cưới. Giờ đây công việc của anh rất ổn địn, lương khá và em cũng như vậy, không hiểu tại sao anh lại chần trừ không muốn cưới. Em hỏi lí do thì anh trả lời cưới sẽ khổ, anh không muốn em khổ nhiều. Khi em gặng hỏi anh quyết định bao giờ cưới thì anh nói không biết, còn tùy vào công việc. Anh tàn nhẫn nói với em rằng nếu em không chờ được em có thể dừng lại.
Em đề nghị anh ấy nói rõ, liệu có phải anh ấy có người khác rồi hay không nhưng anh ấy quả quyết là không. Anh ấy nói rằng không có ai và chỉ yêu mình em nhưng không muốn em chờ dợi vì như thế em sẽ khổ. Thực sự, em đau khổ vô cùng. Tình yêu bao năm vun đắp, giữ gìn, được hai gia đình ủng hộ. Mọi điều kiện xung quanh cũng rất thuận lợi, vậy mà giờ đây anh ấy lại nỡ nói em không đợi có thể từ bỏ.
Video đang HOT
Em biết hơn 5 tháng gần đây anh có nhắn tin, liên lạc với một người con gái khác. Nội dung thường khá tình cảm và thân mật. Khi em hỏi anh chỉ quả quyết là bạn bè mà thôi. Nhưng em không nghĩ như vậy. Bạn bè, người thân đều khuyên em từ bỏ anh đi. Bởi anh không hề có thái độ nhiệt tình, nếu có cố gắng lấy em cũng không thể hạnh phúc.
Có một đối tượng mới là nguyên nhân khiến anh ta trì hoãn đám cưới (Ảnh minh họa)
Nhưng bản thân em vẫn còn rất yêu anh. Em đã chờ đợi ngày hai đứa nên duyên vợ chồng bao lâu rồi vậy mà giờ đây vất bỏ tất cả như vậy em không đành. Hơn nữa anh ấy nói vẫn rất yêu em, chỉ không biết là bao giờ sẽ cưới thôi. Giá mà anh cho em một cái hẹn chính xác, em sẽ đợi. Nhưng đằng này anh nói không biết tới bao giờ, vậy em biết tin vào cái gì?
Giờ đây em phải làm sao? Em không hiểu anh ấy đang nghĩ gì nữa. Mọi thứ đều quá tốt đẹp và ủng hộ hai đứa vậy tại sao anh ấy lại cứ trì hoãn đám cưới này? Em phải quên anh đi và bắt đầu tìm kiếm hạnh phúc mới hay cứ chờ đợi cho tới khi nào anh muốn cưới. Mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái).
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng em đang vô cùng đau khổ vì thái độ không nhiệt tình và ngãng ra không muốn cưới của bạn trai sau bao năm yêu nhau.
Thực sự đọc lá thư của em, dù chưa tới đoạn em nói rằng em biết anh ta có nhắn tin, liên lạc với một người con gái khác, chị đã ngợ ra rằng việc anh ta có đối tượng mới chính là nguyên nhân khiến anh ta trì hoãn việc cưới xin. Có lẽ em là người trong cuộc, là người đang yêu, là người đã hi vọng và chờ đợi quá lâu vào kết thúc có hậu cho tình yêu của hai người nên khi nghe anh ta nói “rất yêu em nhưng không biết bao giờ cưới và cũng không muốn em khổ vì chờ đợi” em không nhận ra được rằng đó thực sự là một lời “chia tay khéo”.
Anh ta muốn giữ cho mình không phải là kẻ sở khanh nên anh ấy cố tạo dựng bằng những lời lẽ đầy yêu thương và trách nhiệm đó. Nhưng thực chất, mục đích mà anh ta muốn là em tự nguyện rời xa. Khi ấy, anh ta vẫn có thể đến với đối tượng mới của mình mà không mang tiếng vong phụ tình người. Cái mà anh ta nắm được là em là con gái, em chịu áp lực về mặt thời gain. Anh ta biết em sẽ không thể nào chờ đợi mãi nếu anh ta cứ dấn dứ không chịu cưới. Vì thế, giải pháp của anh ta là khẳng định yêu em nhưng chưa biết bao giờ cưới. Đó là cách tốt nhất để em tự rút lui và anh ta đạt được mục đích của mình.
Hãy kiêu hãnh ra đi vì đó chỉ là một lời “chia tay khéo” (Ảnh minh họa)
Đúng là với một cô gái như em, phải chấp nhận sự dừng lại này thật khó khăn. Khi em đã yêu khá lâu, đã chờ đợi, đã bên người đàn ông đó trong những phút khó khăn nhất để rồi giờ đây người đó đáp trả bằng những lời tưởng chừng như đầy trách nhiệm và lo lắng nhưng thực chất chỉ là sự rũ bỏ em sẽ cảm thấy bị sốc và chán chường. Nhưng hạnh phúc sẽ không thể nào đến khi một người đã muốn thoát ra khỏi mối quan hệ đó. Và cách tốt nhất lúc này là kiêu hãnh để nó ra đi.
Em có thể chờ đợi, vì tình yêu em có thể hi sinh thêm vài năm nữa. Nhưng đó là khi anh ta muốn điều đó. Còn với hiện tại, mọi thứ đều quá tốt đẹp cho một đám cưới nhưng anh ta khước từ. Chí ít, em sẽ chỉ có thể chờ đợi khi anh ta cho em một cái hẹn chứ không phải là một lời đánh đố “không biết tới bao giờ mới cưới được như vậy”.
Em sẽ gặp đôi chút khó khăn, sự mất thăng bằng trong tâm lí và thậm chí là sợ, không tin tưởng vào đàn ông. Nhưng nỗi đau nào rồi cũng qua em ạ. Và em sẽ thấy, chỉ khi em quyết định dừng lại, đứng bên ngoài cuộc tình, em sẽ thấy thái độ đó của anh ta thực tế là như thế nào. Khi em hiểu ra vấn đề, sự đau khổ trong em sẽ nguôi ngoai dần đi.
Ở tuổi của em không phải là quá lớn để bắt đầu tìm kiếm một người khác yêu thương và xứng đáng với mình. Những trải nghiệm mà em có trong mối tình này sẽ giúp em nhận ra được người đàn ông tốt và thật lòng đến với em. Chị tin rằng, cuộc sống luôn công bằng với những người nghiêm túc và tôn trọng tình yêu. Hãy mạnh mẽ và dũng cảm lên em nhé. Đôi khi hạnh phúc chính là có dũng khí từ bỏ một điều quen thuộc với mình.
Chúc em luôn mạnh khỏe và sớm tìm được người yêu mình thực sự!
Theo Eva
Đồng cam cộng khổ
Sự cảm thông, yêu thương, chia sẻ lúc khó khăn sẽ làm cho tình cảm vợ chồng bền chặt theo năm tháng.
Chị Nguyễn Thị Giang (khu phố 5, phường Tân Hưng Thuận, quận 12, TP HCM) cho rằng suốt đời chị không thể nào quên được cảm giác của buổi trưa một ngày cuối tháng 4-2009. Trên đường đi làm về, chồng chị bị tai nạn giao thông. "Nhận được tin anh đang cấp cứu ở bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, tôi cảm thấy bầu trời như đổ sập trước mắt mình. Tôi cố gắng định thần lại, gửi 2 con cho hàng xóm rồi chạy vội vào bệnh viện với anh" - chị nhớ lại.
Hạnh phúc trong khó khăn
Chị Giang và anh Tuấn đều nghèo khó. Rời quê Hà Tĩnh vào làm công nhân ở Cần Thơ, chị gặp và xây dựng gia đình với anh Tuấn. Sau đó, vợ chồng lên
TP HCM tìm việc. Chị làm công nhân may, anh làm thợ hồ. Tuy ở nhà trọ, thu nhập chỉ đủ ăn nhưng gia đình luôn rộn rã tiếng cười.
Khi chị sinh bé gái thứ hai, không có người trông con, gửi nhà trẻ thì bé bị bệnh liên miên nên anh Tuấn quyết định để vợ nghỉ ở nhà, vừa trông con vừa đưa đón đứa lớn đi học. Từ đó, mọi chi tiêu, sinh hoạt của 4 miệng ăn đều gói ghém từ tiền lương của anh.
"Một chiếc xe ba gác máy cán ngang người làm anh bị đứt ruột non, thủng dạ dày, một chân bị gãy dập nhiều đoạn, hôn mê, tính mạng bị đe dọa. Bệnh viện yêu cầu đóng tiền tạm ứng 20 triệu đồng nhưng tôi không có một đồng trong túi. Tôi chạy về vay mượn khắp nơi. Phải trải qua 2 cuộc phẫu thuật, điều trị hơn 1 năm, anh mới dần hồi phục. Chi phí điều trị hơn 100 triệu đồng đều vay mượn từ bạn bè, người quen" - chị Giang nhớ lại.
Khi phẫu thuật xong lần 1, thương vợ vừa phải chăm sóc chồng ở bệnh viện vừa lo cho 2 con nhỏ ở nhà, lại phải chạy vạy kiếm tiền đóng viện phí, tiền nhà, tiền sữa cho con..., anh Tuấn bàn với chị xin ra viện điều trị ngoại trú. Về nhà, anh vừa điều trị vừa trông con cho vợ đi làm. Để linh động thời gian chăm sóc chồng con, chị Giang xin làm giúp việc nhà theo giờ. Khi sức khỏe chồng ổn hơn, chị bắt đầu "cày" suốt tuần để kiếm tiền trả nợ. Thời gian làm việc mỗi ngày của chị bắt đầu từ 7 giờ đến 20-21 giờ.
Anh Tuấn tâm sự: "Giờ sức khỏe đã hồi phục, tôi có thể đi làm để đỡ đần cho vợ con. Nếu không có tình yêu thương, sự chăm sóc tận tình của vợ, có lẽ tôi đã không qua khỏi. Trải qua khó khăn, tôi càng cảm phục, yêu thương vợ và quý trọng gia đình mình hơn".
Vợ chồng anh Tuấn - chị Giang cùng mẹ chồng và con gái út
May mà kịp nhận ra...
Bốn tháng trước, đang làm việc ở Angola, nhận được tin con trai đầu chết đuối, anh L.H.T (khu phố 1, phường 10, quận Tân Bình, TP HCM) bị sốc đến nỗi tóc bạc trắng, không thể tự ra sân bay về nước, người anh rể phải bỏ dở công việc để đưa về. T. kể vì kinh tế khó khăn, anh để lại vợ và 3 con ở quê để sang nước bạn làm công nhân xây dựng. Mới làm việc được 1 năm thì anh nghe tin con gặp nạn khi về quê ngoại ăn đám giỗ.
Quá đau đớn, T. cho rằng vợ anh là người có lỗi trong cái chết của con vì biết bé nghịch ngợm nhưng không theo sát trông nom. Anh không nói chuyện, không nhìn mặt vợ cả tháng trời. Khi bình tâm lại, nhìn vợ, anh giật mình bởi sự tiều tụy, hốc hác của chị.
"Lúc đó, tôi chợt hiểu ra sự mất mát ấy không phải chỉ của riêng tôi mà còn của cả vợ mình nữa. Có thể cô ấy đau đớn hơn cả tôi. Ngoài nỗi đau mất con, cô ấy còn ân hận vì sự bất cẩn của mình. Tôi cũng nhận ra rằng những lúc khó khăn này mới thật sự cần đến sự cảm thông, yêu thương của người bạn đời. Cũng may là tôi kịp nhận ra, nếu không thì không biết tình trạng gia đình sẽ đi về đâu?" - anh T. tâm sự.
Theo VNE
Tôi đã cầm dao cứa vào trái tim em... "Mày lạy người ta coi được hay để má lạy người ta?". Câu nói của má như một mệnh lệnh mà tôi phải chấp hành. Khi đó má bệnh nặng, ai cũng nghĩ là sẽ không qua khỏi. Vậy là tôi nghe lời má, cưới Út Hương, con bác Năm Thuận, bạn làm ăn buôn bán với má mấy chục năm qua. Cứ...