Anh nói đợi anh, tôi gật đầu… Vậy mà 5 năm sau anh quay về báo một tin “sét đánh”
Tai tôi ù đi. Tôi không tin những gì anh nói.
Tôi nhận lời yêu anh khi hai đứa bước vào năm thứ 3 đại học. Khi yêu tôi đã dành cho anh vẹn nguyên tình cảm của một cô gái lần đầu biết yêu. Anh cũng quan tâm và yêu thương tôi không kém. Mối tình của hai đứa được rất nhiều bạn bè trong lớp ngưỡng mộ. Ai cũng nghĩ rồi chúng tôi sẽ có một kết thúc đẹp, chính tôi cũng đã từng mơ như thế.
Ra trường, tôi đã được bố mẹ lo cho công việc ổn định ở quê nhưng vì yêu anh nên tôi không muốn về quê, tôi muốn tự mình kiếm việc ở thành phố. Tôi đã nói rõ lý do cho bố mẹ biết. Lúc đầu bố mẹ cũng giận tôi lắm nhưng rồi thương con, ông bà lại cố gắng tìm mọi mối quen biết nhờ người xin cho tôi một công việc ở thành phố.
Ngày có quyết định nhận việc tôi mừng rơi nước mắt, hí hửng đến báo tin cho anh thì đúng lúc ấy anh cũng báo cho tôi một tin vui lớn của anh, của gia đình anh. Anh vừa giành được một suất học bổng 2 năm ở nước ngoài. Nhìn anh cười tươi mà lòng tôi thì buồn không nói nên lời.
Anh vừa giành được một suất học bổng 2 năm ở nước ngoài. Nhìn anh cười tươi mà lòng tôi thì buồn không nói nên lời. (Ảnh minh họa)
2 tháng sau anh bay. Suốt thời gian đó ngày nào anh cũng đến đưa đón tôi đi làm, tối lại chở tôi đi chơi. Anh động viên tôi nói tôi đợi anh, hết 2 năm anh sẽ trở về và chúng tôi sẽ làm đám cưới. Những ngày vui vẻ bên nhau, được anh chăm sóc đã khiến tôi quên đi nỗi buồn sắp phải xa người yêu.
Hôm tiễn anh ra phi trường anh ôm tôi rồi nói: “Đợi anh nhé!”, tôi gật đầu đồng ý. Tôi sẽ chờ anh.
Thời gian xa nhau, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên và tình cảm dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Những ngày lễ tết, sinh nhật anh chưa bao giờ quên gửi quà về cho tôi khiến tôi không còn cảm giác là anh đang ở xa nữa.
Rồi 2 năm cũng qua đi tôi mong ngóng ngày anh trở về. Hôm đó tôi gọi điện hỏi anh khi nào anh về tới nơi để tôi đi đón, nhưng thật buồn. Anh ở đầu dây bên kia rối rít xin lỗi. “Em chờ anh thêm 3 năm nữa nhé. Anh lại vừa mới nhận được tin giành được suất học bổng 3 năm. Chỉ 3 năm nữa thôi, anh hứa sẽ không bắt em đợi thêm nữa đâu”. Tôi cúp máy mừng cho tương lai của anh nhưng mình lại phảng phất một nỗi buồn.
Bố mẹ tôi biết chuyện kiên quyết bắt tôi lấy chồng. Con gái có thì đợi 3 năm nữa nhỡ anh không về thì tôi đã thành gái già mất rồi. Song tôi tin tưởng vào người yêu, tôi biết anh sẽ không bao giờ thay lòng đâu.
Đợt học lần này của anh có vẻ bận hơn nên tôi và anh không còn nói chuyện với nhau nhiều như trước nữa. Những buổi chủ nhật tôi được nghỉ thì anh vẫn phải vùi đầu ở thư viện. Tôi lang thang một mình trên phố và tình cờ gặp lại cậu bạn thời sinh viên, cậu ấy học cùng lớp với tôi.
Từ đó những ngày nghỉ tôi không còn cô đơn nữa. Cậu ấy quan tâm tới tôi nhiều, thậm chí chính cậu ấy nói là tình cảm dành cho tôi còn hơn cả tình bạn. Nhưng với tôi không ai có thể thay thế hình bóng anh trong tôi được. Chính vì vậy tôi và cậu ấy mãi mãi không thể bước qua ranh giới ấy.
Video đang HOT
3 năm tưởng dài, vậy mà một đứa con gái mỏng manh yếu ớt như tôi cũng đã vượt qua được. Tôi háo hức chờ đợi ngày anh về. Mấy hôm trước tôi gọi điện nhưng anh không bắt máy, tôi đoán anh bận chia tay bạn bè bên đó.
Mấy hôm trước tôi gọi điện nhưng anh không bắt máy, tôi đoán anh bận chia tay bạn bè bên đó. (Ảnh chia tay)
Hôm ấy tôi đi làm về đến nhà đã 8 giờ tối. Cậu bạn gọi điện rủ đi cà phê nhưng tôi từ chối vì thấy người hơi mệt. Vừa mới ngả người xuống chiếc giường trong căn phòng trọ nhỏ thì tôi giật bắn mình khi thấy người đàn ông xuất hiện trước cửa nhà.
Là anh, đúng là anh rồi. Tôi không thể nào nhìn nhầm được. Là anh đang đứng trước mặt tôi đây rồi.
- Anh về khi nào sao không báo cho em biết vậy.
- Ừ, anh về trưa nay. Nhưng anh cũng không về được lâu. Anh xin lỗi… anh về mấy hôm thăm mẹ ốm rồi lại qua bên đó ngay vì… cô ấy mới sinh.
- Ai mới sinh cơ?
- Cô ấy… là cô ấy sinh con cho anh. Anh xin lỗi… Chúng mình không thể…
Không thể như thế được, anh không thể nhẫn tâm với tôi như thế được. Tôi đã đợi anh 5 năm trời vậy mà ngày anh trở về lại báo cho tôi một tin “sét đánh “thế này sao.
Tôi vùng chạy ra ngoài trời tối, tôi bước đi trong vô định. Nhưng câu nói của anh cứ văng vẳng bên tai. “Cô ấy… là cô ấy sinh con cho anh. Anh xin lỗi… Chúng mình không thể…”. Tôi chẳng biết mình đã đi được bao xa, chỉ biết lúc quá mệt tôi quỵ xuống ven đường. Rồi bỗng có một bàn tay nào đó đặt xuống vai tôi khiến tôi giật bắn mình.
- Về thôi, mình sẽ đưa cậu về.
Tôi ngoảnh lại hóa ra là cậu bạn hồi đại học. Lúc gọi điện cho tôi cậu ấy đã đứng ở ngoài cổng và chứng kiến hết câu chuyện của tôi và anh. Và khi tôi lao ra ngoài đường thì chính cậu ấy cũng đã lặng lẽ đi theo tôi.
- Ừ mình mệt rồi, cậu đưa mình về với nhé!
Theo Một Thế Giới
Sững sờ khi nghe tâm nguyện cuối cùng của mẹ người yêu
Mẹ người yêu bảo tôi hãy coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của một người sắp sang thế giới bên kia, để bà không phải luyến tiếc điều gì. Trước những lời lẽ đầy khẩn khoản của mẹ anh, tôi không biết phải trả lời sao ngoài cái gật đầu bảo bà cứ yên tâm chữa bệnh.
Tôi và anh là bạn từ thuở nhỏ, có gì ngon anh đều mang sang cho tôi ăn. Khi nhà tôi không có tiền nộp học phí, anh lại xin bố mẹ cho nhà tôi mượn. Gia đình anh khá giả, anh học giỏi và đẹp trai. Còn nhà tôi nghèo, bố tôi suốt ngày say rượu rồi mắng mỏ, đánh đập mẹ con tôi. Cuộc sống của tôi và anh là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Vì tính tình ngoan hiền và học giỏi, nên mặc dù nhà tôi nghèo nhưng bố mẹ anh rất quý tôi, coi tôi như con cái trong nhà. Ngày chúng tôi nhận được giấy báo đại học, cũng chính là ngày anh tỏ tình với tôi. Tình cảm gắn bó, hiểu nhau nên tôi đã không chần chừ gì khi nhận lời yêu anh.
Những tưởng chuyện tình cảm của chúng tôi sẽ được gia đình hai bên đồng ý. Nhưng bố mẹ tôi ra sức ngăn cản, khuyên ngăn tôi đừng yêu anh nữa. Mẹ tôi cay đắng nói nhà mình là đũa mốc, con đừng cố chòi với mâm son. Mẹ anh cũng vậy, bà tỏ thái độ khác hoàn toàn với tôi. Bà cấm anh yêu tôi rất gay gắt.
Mặc dù bị ngăn cản, nhưng chúng tôi vẫn âm thầm bên nhau. Anh bên tôi suốt 4 năm đại học, che chở cho tôi nơi đất khách quê người. Anh lo lắng cho mọi công việc lớn nhỏ trong gia đình tôi, chủ yếu là kiếm tiền để trả nợ cho những món nợ từ rượu chè cờ bạc của bố tôi. Vì vậy ngoài tình yêu với anh, tôi còn có một sự biết ơn lớn.
Thêm vào đó, thời sinh viên của anh đúng là những ngày tháng khó khăn nhất. Anh bị bố mẹ cắt đứt khoản chu cấp do ở bên tôi. Quan hệ mẹ con cũng lạnh nhạt đi rất nhiều. Vì chuyện này, tôi đã từng cảm thấy rất mặc cảm nhưng người yêu luôn làm tôi vui vẻ và quên chuyện đi chuyện đó.
Chúng tôi ra trường, cả hai đều đi làm ngay nhưng mức lương khá thấp. Đúng thời điểm đó, mẹ anh phải lên thành phố điều trị căn bệnh ung thư dạ dày. Tình cảm của chúng tôi bắt đầu có trục trặc. Ngày nào anh cũng túc trực bên mẹ, không có nhiều thời gian dành cho tôi nữa, thậm chí nhiều khi anh còn cáu gắt, mắng mỏ tôi. Nhưng tôi không bận lòng, vì tôi biết anh rất thương và hiếu thảo với mẹ, đó chỉ là do sự căng thẳng và lo lắng cho bệnh tình của mẹ nên anh mới như vậy.
Anh lúc nào cũng cười rất tươi, cần mẫn chăm sóc mẹ từng tí một, nhưng anh lại khóc như mưa khi ở bên cạnh tôi vì sợ mẹ sẽ bỏ anh đi. Căn bệnh hiểm nghèo có lẽ đã khiến mẹ anh suy nghĩ lại nên mối quan hệ của tôi và gia đình anh cũng bớt căng thẳng.
Ngày bà nằm viện, lúc nào được nghỉ là tôi lại thay người yêu vào viện đỡ đần, chăm sóc bà. Mới đầu, bà mắng mỏ, chửi bới đuổi tôi về, tôi tủi thân lắm. Nhưng nghĩ vì anh, vì sự đau đớn mà bà đang phải trải qua, tôi không giận dỗi gì bà.
Rồi ngày qua, tuần qua, bà cũng không khắt khe với tôi nữa. Bà nhờ tôi lấy cái này cái nọ, khi tôi hỏi bà cũng trả lời. Tôi cảm nhận thấy ánh mắt bà không còn ghét tôi nữa khiến tôi rất vui mừng. Thậm chí nhiều khi bà còn ngồi nói chuyện, tâm sự với tôi hàng tiếng đồng hồ. Càng ngày, tôi càng có cảm giác bà mở lòng với tôi. Có lần bà còn cho tôi cả chiếc vòng tay mà bà đã đeo mấy năm trời vì giờ bà gầy không còn vừa nữa.
Cứ tưởng mẹ người yêu đã đón nhận tôi, cả tôi và anh đều mong chờ bà khỏe mạnh để làm đám cưới. Thế nhưng, đúng vào ngày bà chuẩn bị đợt hóa trị thứ 3, bà đã gọi tôi vào phòng nói chuyện riêng.
Tôi rất bất ngờ khi bà nắm chặt tay tôi. Bà vừa khóc vừa tâm sự rằng, bà chưa bao giờ ghét tôi. Nhưng hoàn cảnh gia đình tôi và nhà bà khác nhau, bà mong tôi hãy tránh xa anh vì chúng tôi không thuộc cùng một đẳng cấp.
Bà muốn anh lấy con gái một người bạn của bố anh để rộng đường công danh. Sau này khi bố anh về hưu, anh là người thừa kế duy nhất, trách nhiệm trên vai anh rất lớn. Nếu không có một gia đình vợ vững mạnh với những mối quan hệ xã hội tốt thì con đường anh đi sẽ rất gập ghềnh trắc trở. Công ty nhà anh là toàn bộ tâm huyết của ông nội và bố anh, bà không thể để nó phá sản vào tay anh.
Bà hỏi tôi nếu tôi lấy anh, tôi có thể giúp được gì cho anh, hay chỉ làm anh thêm vướng tay vướng chân? Bà đã hỏi cưới cô gái đó cho anh, chỉ cần anh gật đầu và quay về là đám cưới có thể tiến hành.
Bà bảo bà sẽ vô cùng biết ơn, có chết xuống dưới suối vàng cũng sẽ phù hộ cho tôi nếu tôi đồng ý chia tay anh. Tôi hãy coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của một người sắp sang thế giới bên kia để bà không phải luyến tiếc điều gì.
Tôi sững sờ nghe tâm nguyện cuối cùng của mẹ người yêu. Bà khóc, tôi cũng khóc. Trước những lời lẽ đầy khẩn khoản, câu hỏi đanh thép và lời phân tích rành rọt ấy của mẹ anh, tôi không biết phải trả lời sao ngoài cái gật đầu bảo bà cứ yên tâm chữa bệnh.
Tối hôm đó, tôi nói với người yêu rằng tôi có chuyện quan trọng cần bàn bạc với anh. Anh liền đưa tôi về phòng trọ. Vừa vào phòng, tôi đã tìm cách quyến rũ và hiến dâng cho anh sự trong trắng của mình. Mặc dù anh không hiểu vì sao nên thắc mắc, nhưng tôi bảo, tôi muốn thành vợ của anh trước, đám cưới đến lúc nào cũng được.
Khi đó tôi chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, tôi muốn trả ơn anh đã yêu và đối xử quá tử tế với tôi suốt những năm qua.
Sáng hôm sau, tôi vẫn đến bệnh viện thăm mẹ anh lần cuối. Tôi bảo bà rằng tôi đã xin vào Sài Gòn làm việc, sẽ đi đến khi nào anh cưới vợ thì tôi mới về. Mẹ anh gật đầu, lấy dưới gối ra đưa tôi một xấp tiền, nói rằng cho tôi làm vốn, nhưng tôi không nhận.
Tôi nói với bạn trai, công ty điều chuyển tôi vào Sài Gòn làm việc 2 năm, đây là cơ hội để tôi thăng tiến nên tôi phải đi. Bạn trai không chịu nhưng tôi mắng anh là ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, muốn vùi dập sự nghiệp của tôi... Hôm đó, tôi đã mắng mỏ anh rất nhiều rồi vừa khóc vừa bỏ đi.
2 tháng nay ở Sài Gòn, không lúc nào tôi không nhớ anh, muốn gọi điện hoặc quay về gặp anh nhưng đều cố kìm nén. Bạn trai cũng liên tục gọi điện bảo muốn vào gặp tôi nhưng phải chăm sóc mẹ nên không đi được. Song tôi cũng lấy cớ bận rộn để không về gặp anh, cũng không nhận điện thoại của anh.
Giờ tôi biết làm thế nào hả mọi người? Cứ tiếp tục thế này để rồi chia tay anh, để anh sống cuộc đời đáng lẽ anh phải đi. Hay nhất quyết ích kỷ giữ anh bên mình, mặc kệ lời hứa với một người đang đứng bên bờ vực của cái chết, mặc kệ sự nghiệp cha ông anh để lại?
Theo Trí Thức trẻ
Gật đầu làm dâu để nếm "mùi đàn ông" với bố chồng Tôi ôm chầm lấy ông rồi vừa bật khóc nức nở, vừa gật đầu ra chiều đồng ý. Ngay lập tức, ông đi nhanh ra khóa cổng lại, rồi trở vào. Ông cúi xuống, nhẹ nhàng bế tôi vào phòng... ( ảnh minh họa ) Bố chồng tôi khi ấy đã 51 tuổi. Trông ông còn phương phi và phong độ lắm. Ông...