Anh nợ em một hạnh phúc trọn vẹn
Tôi đã để em phải gánh chịu quá nhiều khó khăn và lo lắng. Lẽ ra một người con gái thánh thiện như em phải nhận được những điều tốt đẹp hơn những thứ khủng khiếp đó.
Ảnh minh họa
Tôi lớn lên trong một gia đình khó khăn, tuy ở thành phố lớn nhưng gia đình phải chạy ăn từng bữa, thậm chí có lúc nhịn đói vì nhà không còn lấy một hạt gạo. Ngay từ nhỏ tôi đã phải bươn chải kiếm sống, làm mọi việc để có tiền giúp đỡ gia đình và trang trải việc học. Tôi không có tuổi thơ đẹp như những đứa bạn cùng trang lứa, chỉ là sự ám ảnh về những món nợ của gia đình, về những công việc nặng nhọc không phù hợp với một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn như tôi. Thời gian đó tôi bị trầm cảm nặng dù tuổi còn rất nhỏ, rồi mọi việc cũng trở nên tốt đẹp.
Tôi bước ra khỏi giảng đường với tấm bằng loại khá. Kinh nghiệm sống tôi tích lũy từ tuổi thơ cơ cực là hành trang để bước những bước thật vững chắc vào đời. Tôi có một công việc tốt và gia đình cũng từ từ bước qua mọi khó khăn. Rồi tôi gặp em, từng nghĩ người con gái này sẽ là bước ngoặt của cuộc đời mình. Tôi yêu em ngay từ ánh nhìn đầu tiên, hẹn hò rồi chính thức yêu nhau.
Chúng tôi bên nhau hơn ba năm, trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, vượt qua những khó khăn của riêng bản thân mỗi người để ở bên nhau, dự định khoảng hai năm nữa sẽ kết hôn. Tôi mơ ước đến ngày dắt tay em đến nhà thờ cử hành lễ cưới, mơ về một mái ấm nhỏ đầy ắp tiếng cười của em, của tôi và cả những đứa con bé bỏng của chúng tôi nữa. Chính vì những cơ cực mà bản thân đã trải qua và sự ám ảnh về cuộc sống gia đình chật vật nên tôi luôn nghĩ mình phải cố gắng làm việc, tích lũy thật nhiều tiền để lo cho gia đình nhỏ sau này.
Tôi kiếm tiền bằng mọi công việc khác nhau. Có lúc nghĩ mình sẽ vào tù vì sự liều lĩnh, rồi bản thân cũng tích lũy được một số vốn khá lớn và một căn nhà. Lúc đầu mọi việc vô cùng suôn sẻ, đến lúc tôi vấp ngã một lần, 2 lần rồi 3 lần, thất vọng đến cùng cực. May mắn tôi có em, được em động viên an ủi tôi đứng lên làm lại từ đầu rất nhiều lần. Trong quãng thời gian đó, em cùng tôi vượt qua tất cả, đứng ra giúp tôi nhiều từ tinh thần cho đến vật chất. Em vay mượn tiền để tôi trang trải nợ nần, lòng tự trọng của một người đàn ông khiến tôi thấy xấu hổ.
Video đang HOT
Tại sao tôi không mang hạnh phúc trọn vẹn đến với em mà lại làm em phải căng thẳng đến mức đêm nào cũng mất ngủ vì nghĩ đến những món nợ của tôi? Tôi cố gắng đứng lên, nghĩ sau này mình sẽ bù đắp lại cho em, mang đến cho em một hạnh phúc trọn vẹn. Cuộc đời không như mình dự tính, tôi lại lâm vào cảnh nợ nần, bạn bè mất niềm tin ở tôi, mọi người đều xa lánh dù lỗi lầm không hoàn toàn do tôi. Đối tác làm ăn bỏ trốn với số tiền của tôi dành dụm và vay mượn để làm ăn, tiền sử trầm cảm làm cho tôi mất tự chủ vào bản thân.
Nhiều lần tôi có những lời lẽ không hay, em vẫn chịu đựng và bỏ qua. Cảm thấy cuộc đời mình lâm vào bước đường cùng, trong lúc tuyệt vọng tôi lấy dao kê vào tim để tìm đến cái chết, khi chuẩn bị ấn mạnh tôi chợt nghĩ còn nợ em một hạnh phúc trọn vẹn. Tôi quẳng con dao vào góc tường, khóc như chưa từng được khóc rồi lấy hết can đảm đứng lên tìm đến gặp em. Tôi mất tất cả nhưng vẫn còn có em, cuộc đời lấy của tôi mọi thứ nhưng vẫn giữ em ở lại bên tôi. Tôi tìm đến để được nhìn thấy nụ cười đáng yêu của em, lấy đó làm động lực đứng lên làm lại cuộc đời thêm lần nữa.
Giờ nụ cười của em không còn rực rỡ và đầp ắp niềm vui như trước kia, trong đó ẩn chứa những nỗi buồn, những lo toan cuộc sống do chính tôi gây ra. Tôi hiểu tất cả là do lỗi lầm của mình nhưng căn bệnh trầm cảm mà tôi cố gắng che giấu khi bên em đã làm bản thân thêm một lần nữa buông ra những lời lẽ không hay. Lần này như giọt nước tràn ly, em chính thức nói chia tay, kết thúc mối quan hệ của chúng tôi. Em không thể nào chịu đựng những lời lẽ xúc phạm của tôi nữa và cũng không muốn phải sống trong nợ nần như thế này.
Tôi đã để em phải gánh chịu quá nhiều khó khăn và lo lắng, lẽ ra một người con gái thánh thiện như em phải nhận được những điều tốt đẹp hơn những thứ khủng khiếp đó. Tôi xin lỗi, thuyết phục em nhưng em vẫn giữ quan điểm của mình. Tôi còn yêu em rất nhiều nhưng có lẽ phải để em ra đi thôi bởi bản thân không làm cho em có cuộc sống êm đềm. Xin lỗi em, anh nợ em một hạnh phúc trọn vẹn.
Theo VNE
Để chúng tôi hạnh phúc được không?
Ngay lần đầu thiên Thảo gặp Lân, hình ảnh của một chàng trai lịch lãm, hào nhã và hết sức thông minh đã khiến trái tim Thảo loạn nhịp.
Thảo biết mình đã yêu người đàn ông đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chính vì thế mà Thảo tìm mọi cách để có thể vào làm cùng công ty với Lân. Và sau rất nhiều lỗ lực cuối cùng Thảo cũng trở thành đồng nghiệp của anh.
Nhưng thật ra, ngay lần đầu tiên gặp Thảo tại đám cưới bạn anh hôm đó, Lân đã để ý cô phù dâu có vẻ đẹp dịu dàng và đôn hậu ấy. Nét đẹp của Thảo không sắc sảo, hiện đại và phô trương... như những cô gái anh vẫn gặp mà Thảo mang nét đẹp phảng phất nét truyền thống, kín đáo thầm kín, duyên dáng... của người phụ nữ Việt Nam. Khi đó Lân đã tiếc hùi hụi vì từ chối không làm phù rể cho thằng bạn. Rồi hôm nhìn thấy trong đống hồ sơ tuyển dụng có Thảo. Lân đã thấy trái tim mình lạc nhịp.
Rồi họ yêu nhau, như một điều tất yếu. Ai cũng khen họ dẹp đôi, Lân đẹp trai phong độ, còn thảo thì hiền dịu, đoan trang. Có lẽ họ là đôi trẻ trời sinh ra là để cho nhau. Nhưng tiếc là trời cho họ mọi thứ như: nhan sắc, tình yêu cuồng nhiệt và một cái kết có hậu, một công việc vừa ý và thành đạt, được chúc phúc bởi tất cả mọi người thân yêu, một cuộc sống sung túc đủ đầy... Chỉ trừ có một thứ: Đó là đứa con, thứ kết tinh hiện thực nhất tình yêu của họ thì ông trời lại từ chối! Đó là thứ thiếu thốn duy nhất trong cuộc sống hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ ấy! Cuộc sống quả thật không khi nào cho người ta tất cả mọi thứ và khiến người ta hài lòng viên mãn như một viên bi tròn hoàn hảo. Nếu được thứ này thì sẽ mất thứ khác! Nhưng thứ mà ông trời không cho Lân và Thảo chẳng phải là thứ tàn nhẫn nhất sao?
Những năm đầu thì mọi thứ trôi qua trong êm đềm. Nhưng rồi khi biết chuyện Lân và Thảo không có con thì những người hàng xóm xung quanh bắt đầu nhìn Lân và thảo mà lắc đầu: Trời đất, một chàng trai cao mét tám như một người mẫu, đẹp trai, khỏe mạnh và rất nam tính như thế mà không thể có con sao? Hay một cô gái thắt đáy lưng ong, xinh đẹp, giỏi giang nhưng lại không thể sinh con thì cũng vứt? ... Lân và Thảo chỉ biết im lặng.
Nếu được thứ này thì sẽ mất thứ khác! Nhưng thứ mà ông trời không cho Lân và Thảo chẳng phải là thứ tàn nhẫn nhất sao? (ảnh minh họa)
Dường như cái mái ấm hạnh phúc bé nhỏ dù được vun đắp bởi thứ tình yêu chân thành và cuồng nhiệt của Lân và Thảo cũng bắt đầu bị thử thách bởi quá nhiều cơn bão tố của cuộc đời. Chỉ tính riêng chuyện họ không thể có được đứa con của chính mình dù năm lần bảy lượt đưa nhau đi viện rồi lại thất vọng đã là một cơn bão có sức công phá quá lớn rồi! Cái mái ấm mong manh ấy tưởng như có thể bị thổi bay không còn lại gì nữa. Bởi chính người trong cuộc mới là người tạo ra cơn bão ác nghiệt này!
Ấy vậy mà những cơn bão ác mồm ác miệng và thiếu sự cảm thông chân thành ở xung quanh cũng khiến cuộc sống của Lân và Thảo nồng nặc mùi định kiến. Họ thì thầm to nhở hay tám với nhau kiểu như: Lâm chẳng đủ tưu cách làm đàn ông, nhìn chỉ được cái mã... Còn Thảo thì: Cây khô không lộc người độc không con, điếc rồi... Rồi còn hai bên gia đình: mẹ chồng Thảo thì mỗi lần nhìn con dâu lại than ngắn thở dài, đằng ngoại thì cha mẹ sốt ruột đứng ngồi không yên... Và còn cả chính bản thân Thảo và Lân nữa, cái cơn khát có được đứa con của chính mình trong trái tim họ có lẽ như cái mảnh đất nơi sa mạc khô càn cả nghìn năm chưa được đón một giọt nước mát lành nào, ai có thể thấu hiếu được cái cảm giác bỏng rát nơi tim và khát cháy tâm hồn của người đàn bà và một người đàn ông trong hoàn cảnh ấy...
Liệu một mái ấm mỏng manh có thể sống vững vàng được với ngần ấy cơn bão gió của cuộc đời không? Lân và Thảo có thể đủ tự tin và bản lĩnh để còn có thể sống hạnh phúc bên nhau tới suốt cuộc đời như những ngày đầu họ tâm niệm? Căn nhà ấy, thứ nền móng tình yêu của họ có đủ vững vàng mà vượt qua ngàn cơn bão tố của cuộc đời và cả người đời không? Khi mà những lời: Sớm muộn gì rồi cũng bỏ nhau thôi thỉnh thoảng lại theo những cơn gió trời độc ác mà thổi vào tai họ? Khiến trái tim họ không ngừng nhói lên cái cảm giác đau đớn và tổn thương?
Nhưng có lẽ cũng chính vì thế nên Lân và Thảo nhất định phải sống hạnh phúc bên nhau để thách thức mọi cơn giông tố, mọi cái nhìn khó hiểu, hoài nghi, mọi lời thì thầm nhói tim cảu những người dưng vô tình! Và cả với cái thử thách vô cùng cay đắng và khắc nghiệt mà tạo hóa bắt họ phỉa gánh chịu...
Khi mà hàng triệu người trên thế giới này cũng đang có cuộc sống như họ và có cả nghìn cặp vợ chồng sống mà không sinh con đó thôi? (ảnh minh họa)
Vì thế, những người xung quanh vẫn thấy Thảo và Lân hàng ngày chở nhau đi làm, khi nào họ cũng như đôi trẻ mới hẹn họ, khi nào Thảo cũng ngồi phía sau và ôm Lân thật chặt. Chiều về, họ thấy đôi vợ chồng trẻ ríu rít nấu ăn, làm việc nhà và đi tập thể dục cùng nhau. Họ vẫn sống cuộc sống của đôi vợ chồng son gần cả chục năm nay và khi nào họ cũng nhìn nhau với ánh mắt như ngày đầu và nụ cười vẫn nở trên môi mỗi khi họ nhìn nhau. Nhưng ngay cả khi họ hạnh phúc, người ta cũng chẳng tin, có người nói là Lân và Thảo chị giả bộ thế thôi, chứ đêm về chắc lại khóc thầm, nằm quay lưng vào nhau?
Thế đấy, Thảo và Lân thấy mình nếu như sống vừa lòng người khác thì thật đến chính cả bản thân mình dù có phân ra được một đống người mỗi người sống theo một kiểu cũng không thể vừa lòng được tất tật số đông. Sống suốt ngày buồn bã thì họ bảo: không có con thì chả buồn! Sống vui vẻ thì họ bảo: Đúng là vô tâm nhỉ? Sống hạnh phúc thì người ta nói: chắc chỉ giả vờ thôi... Cuối cùng chính Thảo vầ Lân nghĩ: họ hãy sống cho chính bản thân , cho cuộc đời họ và làm sao chính bản thân cảm thấy thoải mái nhất là được. Chẳng nhẽ, chỉ vì không có con mà họ không thể nào sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau sao? Không thể có được một tổ ấm như tất cả những cặp vợ chồng khác? Khi mà hàng triệu người trên thế giới này cũng đang có cuộc sống như họ và có cả nghìn cặp vợ chồng sống mà không sinh con đó thôi?
Đời không cho người ta sống một cuộc sống vẹn toàn như ý thì hãy chấp nhận sống với những thiếu thốn, khiếm khuyết của bản thân và chấp nhận nó là cách khiến cuốc sống của chính mình thoải mái hơn. Nên Thảo và Lân vẫn sẵn sàng sống hạnh phúc ngay cả khi tất cả mọi người nghĩ họ không thể! Kẻ hạnh phúc nhất là kẻ sống hợp với tất cả những gì mình có, còn kẻ bất hạnh nhất là kẻ luôn mơ ước những thứ mình không thể có! Và thiết nghĩ, trên đời này, có thứ gì mà con người không có được mà khiến họ vui lòng đâu? Nên những người thiếu thốn mà vẫn có thể sống hạnh phúc thì hãy để họ được hạnh phúc!!
Theo Khampha