Anh ngoại tình vì tôi không biết làm vợ
Lâu rồi tôi không ủi quần áo, nấu bữa cơm ngon cho chồng. Tôi chỉ làm vì trách nhiệm, chứ không phải tình yêu.
Tôi và chồng yêu nhau suốt 5 năm trước khi cưới. Tình yêu bắt đầu khi cả hai đã ở tuổi khá chín chắn, tôi ra trường được 2 năm còn anh ngoài 30. Chúng tôi dính nhau như sam, không rời nhau nửa bước. Dù bị gia đình tôi phản đối vì nhiều lý do khách quan nhưng chúng tôi đã vượt qua, chứng minh cho mọi người tình yêu của chúng tôi là chân thành, sâu sắc, có thể vượt qua mọi thử thách khó khăn, khiến cho nhiều người ngưỡng mộ. Khi đó tôi công việc chưa ổn định còn anh đang vỡ nợ.
Tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông thứ hai yêu chiều tôi như anh, vì vậy dù công việc của tôi phải tiếp xúc với nhiều nam giới, nhiều người để ý theo đuổi, điều kiện của họ rất tốt nhưng chưa khi nào trái tim tôi bị lung lay suy chuyển. Đáp lại tình yêu, tôi cũng rất yêu chiều anh, dành cho anh những món quà nhỏ xinh nhưng bất ngờ, những bữa cơm dẻo canh ngọt tự tay tôi nấu và làm nhiều chuyện khác để anh thấy mình được yêu thương như thế nào, để anh hạnh phúc. Chúng tôi mơ đến một gia đình nhỏ bình yên hạnh phúc, cả hai luôn động viên an ủi nhau cùng cố gắng.
Rồi vì công việc tôi thường xuyên phải đi công tác xa, là một người có chút ít năng lực, tôi đặt sự nghiệp song song với tình cảm. Cũng bởi vì anh đang khó khăn về mặt tài chính do làm ăn thua lỗ nên tôi cũng muốn cố gắng để có thể hỗ trợ anh. Những chuyến công tác kéo dài khiến chúng tôi chỉ gặp nhau vào mỗi cuối tuần, dù cách xa hàng ngàn cây số nhưng tuần nào cũng ở bên nhau để chia sẻ, ghen tuông hờn giận chỉ làm cho tình yêu thêm bùng cháy.
Một ngày, nhìn trong điện thoại của người yêu có hình ảnh người phụ nữ khác cùng anh, giống như trong một nhà hàng nào đó. Chị ta khá chững chạc, chắc ngang tuổi anh, trong lúc cao trào của ghen tuông hờn giận tôi đã nổi điên và nói những lời xúc phạm anh (chưa bao giờ tôi làm như thế trước đó). Anh ra sức giải thích, van xin tôi, nói rằng nếu tôi không tin, anh có thể dẫn đến gặp chị ta nhưng tôi không đồng ý. Tôi đã đùng đùng đi, bỏ lại sau lưng những lời lẽ cay độc chưa bao giờ nói với anh như vậy. Anh nói đã bị tôi làm tổn thương.
Ít ngày hết giận hờn, tôi đã xin lỗi anh, cảm thấy mình có lỗi ghê gớm khi anh đang quá cô đơn, khó khăn vậy mà tôi lại có thể xử sự như vậy. Chúng tôi lại làm lành nhưng sự việc không dừng lại ở đó, tôi lại phát hiện anh có quan hệ thân mật với người phụ nữ khác. Cô ta bằng tuổi tôi, đã có chồng con (khi đó tôi 30 tuổi).
Ảnh minh họa: Inmagine.
Video đang HOT
Sau những phút giây điện cuồng vì ghen tuông, anh giải thích và tôi đã lại đồng ý tha thứ cho anh lần nữa. Tôi quyết định từ bỏ công việc nhiều người mơ ước, được cấp trên trọng dụng, các đồng nghiệp và đối tác yêu quý để trở về gần bên anh. Tôi nhận ra tình cảm của cả hai đã không còn nguyên vẹn như trước, ghen tuông giận hờn gặm nhấm tâm hồn tôi.
Chúng tôi cưới nhau, tôi có bầu và sinh một bé con giống anh như đúc. Trong suốt thời gian có bầu và sinh con, tôi cố giữ cho mình ở trạng thái cân bằng nhưng cũng hai ba lần vì anh mà đau đớn khi phát hiện anh vẫn qua lại với người phụ nữ kia. Họ còn kêu nhau là chồng chồng vợ vợ nữa.
Mỗi lần phát hiện, anh lại xin lỗi, tôi lại tha thứ, tình yêu thương dành cho anh dần cạn kiệt nhưng trong tôi còn lại sự hận thù. Tôi đã yêu anh như vậy, đã ở bên những lúc anh khó khăn, chia sẻ với anh cả vật chất và tinh thần, không một người phụ nữ nào ngay cả đã làm vợ có thể làm được như thế. Không chỉ quan tâm đến bản thân anh mà còn quan tâm đến bạn bè, đối tác của anh, họ hàng anh, từ vật chất đến tinh thần, chưa một lời ca thán. Tôi sẵn sàng phục vụ những bữa nhậu của bạn bè anh tại nhà với mật độ thường trực và với tinh thần vui vẻ thoải mái nhất. Bạn bè anh ai cũng yêu quý và nể phục tôi, vậy mà anh lại lừa dối, tôi không cam tâm.
Tuy ngoài mặt nói tha thứ, bỏ qua nhưng trong lòng tôi chưa khi nào thực sự bỏ qua. Tôi vẫn nói vẫn cười giả lả với anh, vẫn nấu cho anh những bữa cơm ngon nhưng mỗi khi tra vấn anh sao lại đối xử với tôi như vậy, anh lại nói bởi vì tôi đã khác rồi, đã không còn là tôi của ngày xưa nữa. Anh chỉ ước ao tôi trở lại con người tôi của ngày xưa.
Nước mắt cuối cùng cũng cạn, tôi quyết định ra tối hậu thư dành cho anh. Tôi nói không còn giận hờn, trách móc hay hận thù anh nữa, chỉ thấy thương cảm vì đã không cho anh sống với tình yêu đích thực của cuộc đời. Vì vậy tôi sẽ là người ra đi cho anh được sống thoải mái với tình yêu của anh. Tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh.
Nói vậy nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất đau đớn, anh vì không muốn rời xa con trai đáng yêu nên cũng không muốn rời xa tôi. Khác với những lần trước, anh đã nói: “Anh yêu thương và cần mẹ con em, hãy tha thứ cho anh”. Những lần trước anh xin lỗi mà tôi không cảm thấy có chút hối lỗi, anh đổ lỗi tại tôi thay đổi nên anh mới hư đốn.
Tôi nói “Lần này là lần cuối cùng”, anh im lặng đồng ý. Không khí gia đình vẫn rất nặng nề, chỉ có khi bên con mọi nỗi buồn dường như cũng được xua tan, tôi cảm thấy chỉ cần có con thôi hạnh phúc như trọn vẹn đầy đủ lắm rồi. Tôi vẫn rất dịu dàng với anh (bản tính của tôi là thế, người ngoài ít khi nào biết trong lòng tôi đang nghĩ gì) nhưng không còn những nụ cười vô tư sảng khoái khi bên nhau như ngày xưa. Tôi thèm khát cảm giác yêu và được yêu như cũ, anh đi đi về về đúng giờ, chăm chút con và quan tâm tôi nhưng cũng không cảm thấy ấm áp như ngày xưa nữa. Dường như giữa chúng tôi chỉ còn là trách nhiệm với nhau, thỉnh thoảng nước mắt tôi lại chảy chẳng cần lý do.
Rồi một ngày, vợ chồng tôi được vợ chồng một người bạn anh mời đến ăn tối, anh chị ấy đều lớn tuổi hơn vợ chồng tôi, ngoài 50 cả rồi. Trong bữa cơm, người vợ chăm chút từng miếng ăn cho chồng, thỉnh thoảng lại hỏi ân cần “Anh ăn có ngon không, cơm canh hôm nay em nấu có hợp khẩu vị anh không?” Rồi “Anh ăn cố thêm bát nữa, anh dạo này gầy quá”. Bất giác tôi bị chìm trong cảm xúc của họ, nhìn lại mình hình như đã quá già rồi.
Trở về nhà tôi vào nhà vệ sinh òa khóc, khóc như thể trút hết những tức tưởi, cay đắng, hận thù. Tôi chợt nhận ra thực sự mình đã thay đổi quá nhiều rồi, chồng vẫn nói tôi thay đổi nhưng tôi không nhận ra. Lâu lắm rồi tôi không ủi cho chồng một bộ quần áo, không nấu một bữa cơm ngon bằng tình cảm của mình. Tôi vẫn làm những việc đó nhưng làm với trách nhiệm chứ không phải bằng tình yêu thương tha thiết.
Tự nhiên thấy mình thanh thản nhẹ nhõm không còn chút hận thù, thấy mình thật có lỗi khi đã đánh mất tình yêu của chính mình, bây giờ có lấy lại cũng sẽ không còn nguyên vẹn như xưa nữa. Tôi thấy thương chồng thật sự, anh ở bên cô gái kia 3 năm rồi, ngay cả khi tôi ngăn cản và thâm tâm bị mặc cảm tội lỗi vì quá nặng nợ tình nghĩa với tôi và con trai, vậy mà họ vẫn ở bên nhau. Chứng tỏ tình yêu đó thực sự lớn chứ không phải chỉ là vui vẻ qua đường như tôi nghĩ.
Tôi đã quyết định sẽ nói với chồng rằng tôi thực sự nhận ra mình đã thay đổi. Tôi hết giận, hết buồn, hết hận thù anh, thực sự tha thứ cho anh và sẵn sàng để anh vui vẻ đến với tình yêu của mình. Tôi sẽ khuyên anh hãy trân trọng tình yêu đó, đừng bao giờ để mất. Đúng là anh đã sai, nhưng tôi càng sai hơn khi đẩy anh càng ngày càng xa vòng tay mình, đến khi tôi nhận ra mình thì không thể quay trở lại được nữa.
Tôi nghĩ một người như tôi cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc, rồi tôi cũng sẽ tìm được một người yêu thương. Tôi sẽ không bao giờ để mất người đó giống như để mất chồng của mình. Vài lời chia sẻ cùng những người cùng cảnh ngộ, hy vọng bài viết của tôi sẽ hữu ích với ai đó.
Theo VnExpress.net
Có nên dừng lại và nói lời chia tay?
Chuyện tình yêu của hai đứa em mới chỉ bắt đầu nhưng em cứ thấy lo lắng quá!
Em năm nay 21 tuổi đang là sinh viên năm cuối của 1 trường đại tại Hà Nội. Tuy 21 tuổi nhưng anh là mối tình đầu tiên của em bởi vì từ trước đến giờ em chưa bao giờ quen ai. Một phần vì em chỉ tập trung việc học tại trường rồi về nhà trọ, 1 phần do bản tính em nhút nhát không phải là 1 cô gái tự tin duyên dáng thu hút mọi người và một phần là do thực sự em không có niềm tin vào đàn ông thời nay.
Em cứ nghĩ và quyết tâm rằng mình sẽ không có mối tình nào cả trong đời sinh viên, em cũng không thấy cô độc và tủi thân vì điều đó. Dự định của em là học và phấn đấu được tấm bằng đỏ về quê và xin việc đi làm, báo hiếu bố mẹ, bố mẹ em cũng trông ngóng từng ngày con gái về nhà. Mọi chuyện đã không có gì thay đổi nếu như em không gặp anh.
Anh là bạn của chị H sống cùng xóm trọ với em trước đây hơn em 4 tuổi. Anh quen chị ấy qua công việc, và anh cùng quê với em. Anh biết em qua lời giới thiệu tưởng chừng đùa vui của chị ấy về em, và anh chủ động bắt chuyện chat cùng em qua mạng nếu rảnh rỗi. Những câu chuyện xã giao và không có gì ấn tượng vì em cũng không online nhiều và anh cũng bận bịu với công việc. Chỉ những tối cuối tuần nếu như có thời gian thì 2 người mới trò chuyện. Em và anh đều coi đó như mối quan hệ bạn bè bình thường vui vẻ của những người độc thân không hơn không kém.
Dần dần khoảng cách giữa cả hai thêm ngắn lại những câu chuyện trở nên gần gũi hơn, nhiều lần anh ngỏ ý muốn gặp nhưng em từ chối vì em không muốn mối quan hệ này tiến xa hơn ngoài tầm mình có thể kiểm soát. Nhưng mọi chuyện lại không theo ý muốn, trong một lần đi đưa thiếp mời cưới của chị gái, em đã gặp anh. Em biết chắc là do chị H sắp xếp nhưng qua lần gặp đó về nhà không hiểu sao hình ảnh của anh cứ đọng lại trong đầu em không thể xóa đi được.
Anh kiệm lời, ít nói và không giỏi giao tiếp hay nói chuyện, nhưng chính sự lúng túng thô cứng tẻ nhạt đó của anh lại làm em ấn tượng và nhớ đến. Sau đó anh xin số đt và hai người nhắn tin thường xuyên hơn. Em tìm thấy ở anh điểm chung đó là sự nhút nhát và khó mở lòng với người khác, nhưng nếu đã mở lòng với ai lại rất chân thành.
Quen nhau được khoảng 1 tháng thì anh ngỏ lời muốn em làm người yêu, em thật sự cân nhắc và khổ tâm vấn đề này rất nhiều. Đã nhiều lần em muốn tránh mặt không gặp anh nữa vì em sợ mọi chuyện sẽ tiến triển quá nhanh như thế này. Em đã bảo anh cho em thời gian suy nghĩ, nhưng thái độ của anh quá chân thành và lúc đó em không hiểu sao đã gật đầu đồng ý.
Lúc đó em chỉ nghĩ không muốn làm anh buồn và thật sự em rất muốn hiểu thêm về anh. Em cũng không thể nghĩ rằng một người thận trọng dè dặt như em lại có thể đưa ra 1 quyết định chóng vánh đến vậy. Em cũng đã nói rõ chuyện này với gia đình, có lẽ cả nhà đều rất ngạc nhiên và yêu cầu anh về thăm nhà, anh đã nhận lời về.
Nhưng gia đình em phản đối vì chưa biết rõ về anh và vì gia đình anh ở ngoại thành xa gia đình em, cách sống và hoàn cảnh sống có nhiều điểm khác nhau lắm, bố mẹ sợ sau này về sẽ có những bất đồng trong suy nghĩ. Một phần vì công việc của anh ở trên hn, còn em lại quyết định về quê, tương lai ra sao thật sự không có gì nói trước được, em không dám chắc là tình cảm mới chớm này có thể bền vững nếu như xa mặt cách lòng.
Nhưng anh đối với em rất tôn trọng và chân thành, yêu nhau chưa lâu nên hai người chỉ dừng lại ở cái nắm tay tình cảm. Hôm em phải thi không gặp nhau được em nhắn tin nói em nhớ anh, anh liền phóng xe qua cổng nhà chỉ để nhìn em một chút dù lúc đó đã 12h đêm và trời rất lạnh. Em đi chơi với bạn về muộn quên không mang áo khoác, anh đến nơi đưa cho em cái áo khoác rồi mặc áo len phóng xe về.
Thực sự nếu như nói còn nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em thì em không thể, nhưng mọi chuyện không chỉ có riêng 2 người còn có gia đình bố mẹ và những người xung quanh nữa. Noel này em định cân nhắc hay nói với anh chỉ dừng lại ở mức bạn bè, tránh việc sau này tình cảm thêm sâu đậm nhưng mọi chuyện lại không đến đâu lúc đó nói lời chia tay sẽ càng tổn thương cho 2 người.
Nhưng nếu anh cứ đối xử tốt với em như vậy thực sự em không thể nói ra được lời đó, em cũng không hiểu rõ tình cảm của 2 người đã đến mức độ nào rồi và có nên dừng lại tại đây hay không. Xin cho em lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ tôi là 'gái bán hoa' Ít ai có cái nhìn thiện cảm với một người đã từng làm "gái bán hoa" và ngay bản thân tôi cũng vậy, nhưng... Tôi dũng cảm vượt qua tất cả những lời dị nghị, sự coi thường của mọi người để đến với em. Tôi biết, chọn em, tôi sẽ khiến em khổ đau hơn rất nhiều vì em phải đối diện...