Anh muốn tôi trở thành bồ của anh!
Anh nói không thể quên được tôi, rằng anh vẫn luôn nhớ và yêu tôi… một lần nữa anh lại đề nghị tôi làm bồ anh!
Tôi là người đã gửi tâm sự của mình qua bài viết “Thật may vì em đã để mất anh!”, khi nhận được những phản hồi từ bạn đọc tôi rất vui vì các bạn đã quan tâm đến câu chuyện của tôi. Đúng là trong câu chuyện này mỗi người có những cách đ.ánh giá khác nhau, nhưng tôi nghĩ có lẽ bài viết của tôi còn che giấu nhiều điều… Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về chuyện của mình nhiều hơn, để các bạn có cùng cách nhìn với tôi!
Ngày ấy tôi đã yêu anh rất nhiều, yêu anh hơn cả bản thân mình nữa là đằng khác. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau như thế nào, tôi và anh đã mặc gì, đã nói chuyện gì, đã gọi đồ uống gì… vẫn nhớ tất cả những nơi anh và tôi từng đến, những người bạn của anh mà tôi từng gặp. Nhớ lần đầu tiên cùng nhau đi dã ngoại như thế nào!
Chưa bao giờ tôi quên bất kỳ điều gì về anh, hay hết yêu anh trong từng ấy năm. Dù mẹ anh phản đối và gia đình tôi đã ê chề thế nào tôi cũng vẫn yêu anh! Như tôi đã nói mẹ anh không đồng ý chuyện của tôi vì chúng tôi không hợp t.uổi, mẹ anh đã nhờ người làm hồ sơ cho anh ra Trường Sa hoặc Hoàng Sa công tác 3 năm. Nhưng khi anh về nói với mẹ anh rằng “Vân (tên tôi) đồng ý sẽ chờ con nên mẹ hãy đồng ý cho bọn con mẹ nhé!“. Ngay sáng hôm sau mẹ anh đã sang nhà cô tôi nói rằng “ Cô về dạy lại cháu cô đi, tôi không bao giờ đồng ý, con tôi đã nói là nó phải phấn đấu mà cháu cô không biết điều cứ bám lấy. Nếu còn như thế nữa tôi sẽ đến tận nhà nó đấy!”. Cô tôi đã gọi ngay cho anh và tôi, tôi thật sự sốc, tôi tự hỏi “Mình đã làm gì sai cơ chứ? Yêu anh là tôi có tội sao?“. Những ngày sau đó tôi chỉ biết im lặng và khi biết quyết định của anh tôi cũng chỉ biết im lặng!
Chia tay anh, lần đầu tiên tôi đã không về nhà, cả đêm tôi đứng c.hết chân tại đó, đứng cả đêm dưới cơn mưa rét của miền Bắc những ngày đầu tháng 2 âm lịch. Không một lần nhắn tin hay gọi điện cho anh dù tôi nhớ anh, dù tôi đau khổ thế nào vì tôi biết anh cũng chẳng vui gì, vì tôi sợ anh lại lo lắng cho tôi… Đã có lúc tôi nghĩ đến cái c.hết để thoát khỏi những đêm khóc ròng vì nhớ anh. Những ngày tháng sau đó tôi lao vào công việc nhưng hễ xong việc hoặc tan học về tôi lại đến quán quen của hai đứa chỉ mong được một lần gặp anh hay chỉ cần nhìn thấy anh tôi cũng vui.
Video đang HOT
Trước mắt tôi bây giờ anh chỉ còn một người đàn ông vô trách nhiệm, ích kỷ, hèn nhát… (Ảnh minh họa)
Sáng chủ nhật hàng tuần tôi một mình lang thang tại phiên chợ Hàng cũng chỉ mong một lần gặp anh. Hay ngồi hàng giờ nói chuyện với chú rùa nhỏ mà anh đã mua tặng tôi. Những ngày xa anh tôi đã sống như vậy đấy. Vậy tôi có yêu anh không hay tôi thương hại anh?!
Thế rồi sau bao năm tháng gặp lại, tôi phải làm sao khi anh nói yêu tôi nhưng không thể vượt qua gia đình anh và bây giờ là cả sự phản đối của gia đình tôi nữa. Còn tương lai nào cho chúng tôi khi anh nói vẫn yêu tôi nhưng không dám đến nhà đón tôi đi chơi mà chỉ dám đón tôi ở đầu ngõ? Liệu tôi còn dám tin tưởng đặt tình yêu nơi anh một lần nữa không?
Hôm anh gọi điện thông báo sắp lấy vợ, anh đã hỏi tôi sau này có đồng ý làm bồ của anh không, tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, tôi hỏi anh đùa hay thật, anh cười và nói quên đi, anh đùa đấy. Sau đó tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, lúc này tôi coi anh như một người bạn, một người anh trai, giờ anh đã có gia đình riêng, một người vợ trẻ trung xinh đẹp, thế là ổn. Để rồi cái bữa cơm cuối năm ấy anh nói không thể quên được tôi, rằng anh vẫn luôn nhớ và yêu tôi… một lần nữa anh lại đề nghị tôi làm bồ anh. Tôi hỏi “ Anh có nghĩ cho vợ chưa mà lại đề nghị em điều này”. Anh nói “Anh không quan tâm”. Tôi nói “ Chưa nói đến em cảm thấy thế nào, còn mẹ anh thì sao? Tương lai nào cho anh và em nào?” Anh nói “ Anh không quan tâm, em đừng nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần cứ ở bên cạnh anh là được“.
Vậy nếu là bạn thì bạn cảm thấy sao? Chẳng lẽ tôi sẽ vui mừng vì điều ấy? Vì anh còn yêu tôi sao? Anh yêu tôi mà đối xử với tôi vậy sao? Trước mắt tôi bây giờ anh chỉ còn một người đàn ông vô trách nhiệm, ích kỷ, hèn nhát…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi tình yêu một thời khờ dại
Em đang cố quên, đang cố gạt đi những tàn niệm của quá khứ ấy, nhưng sao càng cố quên lại càng nhớ thế nay hả anh?
Ngày nào còn bên nhau, em đã gọi anh bằng một tiếng thân thương như vậy đấy, vì em là "vợ thối" của anh mà, anh nhỉ? Bao câu yêu thương, bao câu hẹn thề... Giáng sinh ấy, anh còn nói với em rằng "hãy luôn ở bên anh em nhé!"... Vậy mà, anh ơi, giờ nay anh đang bên người ta, còn em thì vẫn đang chới với giữa những hoài niệm. Em đang cố quên, đang cố gạt đi những tàn niệm của quá khứ ấy, nhưng sao càng cố quên lại càng nhớ thế này hả anh? Em cứ cố tỏ ra mình đã vui vẻ trở lại, cố tỏ ra mình mạnh mẽ, để che đậy con người yếu đuối vì tình cảm thế này sao? Mỗi khi đêm về, là mỗi lần nước mắt em thấm ướt gối... em nhớ anh, em tiếc cho những phút giây ngày nào hạnh phúc say đắm bên nhau. Giờ đây, anh đang trao những câu yêu thương cho người khác.
Có phải em dại khờ quá không anh? Khi em đến bên anh, em đã yêu anh bằng tất cả trái tim minh, em yêu anh không một chút hồ nghi... để rồi cuối cùng anh đã dối gian, anh đến bên người ta khi mà anh vẫn nói với em những lời yêu, vẫn làm xua tan đi những lăn tăn vừa gợn sóng trong lòng em bằng những lời lẽ ngọt ngào, hứa hẹn. Để rồi khi chính em bắt gặp anh đưa người ta về gia đình, em lại thêm một lần tha thứ, vì em yêu anh, vì em muốn cho cả 2 chúng mình một cơ hội... Nhưng bát nước hắt đi không thể hốt lại cho đầy, tình cảm đã nhạt nhòa trong anh. Để rồi anh vẫn đối xử vô tình, lạnh lùng với em, bao lần em tủi thân khóc thầm vì sự vô tâm đến gai người của anh... mà sao em vẫn cố gắng níu chân anh? Vẫn hi vọng bằng tình yêu của em, anh sẽ thực sự về với em nhưng em đã lầm, đã thất bại trước cô ấy, một người quyết tâm có anh bằng được... Tình yêu là giành giật sao anh?
Em đang cố quên, đang cố gạt đi những tàn niệm của quá khứ ấy... (Ảnh minh họa)
Em biết, đi đến kết cục này, không phải em không có lỗi... bởi vì chẳng có sự chia ly nào mà chỉ có một bên có lỗi thôi không cả. Và cũng chẳng có cuộc chia ly nào mà không có lý do cả, dù chính đáng hay không nữa. Nhưng sao anh không một lần thú nhận với em? Sao anh không dứt khoát với em khi anh bắt đầu đến với cô ấy? Để cho em phải hứng chịu nỗi đau của sự phản bội? Để cho em đã tha thứ, đã hi vọng, để rồi trong 3 ngày ấy thôi, anh và em vẫn về gia đình anh chơi, và rồi... anh nhắn tin chia tay và nói muốn cưới cô ấy?
Sao anh lại thế này? Bao mộng ước vỡ tan... em biết em không thể níu chân anh khi anh đã muốn ra đi nữa, nhưng sao anh không thể gặp em dù chỉ một lần thôi, để chúng ta nói chuyện thẳng thắn?
Em muốn đi thật xa, em muốn đi thật xa thành phố này, nơi chôn giấu quá nhiều kỉ niệm của đôi mình. Em sẽ quên anh, sẽ cho tất cả vào một góc nhỏ của con tim, em sẽ phải sống tốt, sống hạnh phúc... em tin rằng, có một người đang đứng chờ em nơi phía trước con đường, con đường của tương lai ấy. Người ấy sẽ thực sự yêu em, mang đến hạnh phúc cho em bằng một trái tim chân thành và bao dung... và em, em cũng sẽ nguyện làm một người vợ thủy chung với tình yêu lớn ấy.
Hạnh phúc anh nhé, hạnh phúc với con đường anh đã lựa chọn, dù em đã có lúc nghĩ rằng suốt đời này không thể thứ tha cho những tổn thương anh gây ra cho em... nhưng em sẽ tha thứ, sẽ cởi bỏ lòng mình cho thanh thản, anh à! Em sẽ gửi yêu thương vào gió mây, để gió cuốn đi tất cả những buồn đau, những lời nói tổn thương... gió kia sẽ mang yêu thương em trao gửi anh, thì thầm rằng "em mong anh hạnh phúc, anh trai nhé"!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi mãi là người "vợ hờ" của anh? Anh không muốn con anh phải buồn, anh luôn nói yêu thương tôi nhưng tôi nhận ra có lẽ tôi chỉ mãi là người vợ không danh nghĩa mà thôi. Phải nói rằng anh là người đàn ông rất có trách nhiệm và yêu thương con nhất mực. Anh lấy vợ và vợ anh bỏ nhà ra đi khi con gái anh chưa...