Anh mong một ngày em nói yêu anh
Người ta nói: Tình yêu là một cuộc hành trình tìm kiếm. Không biết nó có đúng với ai không. Nhưng với anh câu nói ấy là một chân lý.
Bao nhiêu năm qua, anh đã gặp không biết bao nhiêu người con gái, nhưng trái tim anh vẫn chưa một lần rung động. Em còn nhớ không!Lần đầu tiên gặp em. Cái đêm giao thừa rét buốt và lặng lẽ. Em ngồi im lặng sau xe anh để anh trở em đi suốt một quãng đường dài.
Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm xúc đặc biệt. Và anh nghĩ rằng cuộc hành trình tìm kiếm tình yêu của mình đã hoàn thành. Anh quyết định để trái tim mình lên tiếng vào một ngày. Ngày của những cặp tình nhân. Bối rối và ngờ ngệch anh đứng trước cổng nhà em, tay cầm hoa mà không biết nói lời nào. Lúc đó chắc nhìn anh buồn cười lắm em nhỉ. Nhưng khi trái tim anh vừa lên tiếng cũng là lúc anh cảm thấy đau khổ nhất. Em nói rằng cần thời gian để cho trái tim mách bảo xem có yêu anh không. Em nói rằng đã từng yêu một người và chưa quên được người đó. Anh không muốn tin điều đó. Anh chỉ muốn tin một điều: Anh yêu em và em cũng yêu anh.
Video đang HOT
Em đi xa. Anh nhớ em nhiều lắm. Khi xa em, tình yêu của anh giành cho em như ngọn gió. Gió thổi tắt đi ngọn lửa nhỏ làm bùng cháy lên ngọn lửa lớn. Thời gian sẽ là thử thách cho cả hai. Với anh thời gian làm cho tình yêu anh giành cho em lớn lên. Đừng nói rằng em không nhớ anh. Anh không giàu có, nhưng tài sản vô giá mà anh dành cho em là tình yêu chân thành. Em hãy cho trái tim mình lên tiếng. Anh mong một ngày, em sẽ nói: Em yêu anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một ngày và những khoảng lặng
Vậy là cuộc đời em bước sang trang mới. Số phận đã mang tình yêu, sự ngọt ngào của em đi để giờ đây em phải sống trong khoảng lặng chất ngất.
Chặng đường dài phía trước còn gập ghềnh quá, không biết em có đủ nghị lực vượt qua hay không. Em luôn tự nhủ: mỗi khi vấp phải biết đứng dậy đi tiếp, chờ đợi làm chi những ảo vọng xa vời.. Rồi em tự an ủi, mình sẽ có con. Con sẽ là nguồn vui, sẽ tạo động lực cho em vững bước trong những năm tháng còn lại của cuộc đời .Kể từ khi em biết yêu, biết rung động cũng là lúc em cảm nhận một chuỗi ngày dài đau khổ kề cận. Đã bao lần em tự sốc tinh thần rằng phải luôn đối diện với sự thật,dù phũ phàng cay đắng đến đâu cũng phải mạnh mẽ. Anh ơi ! em đã quá yêu anh, yêu rất nhiều, yêu đến cuồng dại si mê. Nhớ ngày đầu gặp anh.
Anh đến bên em bằng sự nhẹ nhàng, âu yếm, từng cử chỉ, từng lời nói như thấm dần, thấm dần vào lớp da, thớ thịt con người em , nuôi dưỡng trái tim và tâm hồn em trong những tháng ngày bên anh. Đã có lúc em cay đắng xó.t x.a thốt lên trong tiếng nấc ngẹn ngào, nếu không có anh bên cạnh em sẽ chế.t dần, chế.t mòn. Và giờ em đang phải đối diện với một thực tế, không còn anh bên cạnh. Đứng trong khoảng lặng, âm thầm ngoái lại đằng sau, sao mà chới với, mà đau khổ đến vậy. Dù biết yêu không lối thoát, nhưng sao em vẫn yêu, yêu nhiều lắm. Giờ em đang khổ sở vật lộn trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, gọi thầm tên anh. Em quen được anh chiều chuộng nâng niu, quen được anh che chở và bảo vệ rồi. Vậy mà cái ngày tận thế của tình yêu, cái ngày mà anh cầm lưỡi dao đâ.m thẳng vào trái tim em, khiến cho nó không còn đủ sức mạnh hồi sinh. Anh làm em đa.u đớ.n quá. Lúc đó em muốn níu vào tay anh, xin anh tha thứ mà anh vẫn phũ phàng gạt em ra. Có lẽ anh đã hận em quá rồi, giờ em không còn cảm giác đứng trước anh là một người mà anh đã yêu thương, trân trọng. Em gào lên trong đa.u đớ.n quặn thắt, rồi gục ngã.
Minh ơi! em yêu anh nhưng hình như lúc đó với anh chỉ là sự bao biện cho một thứ tình cảm tội lỗi bởi em đi lấy chồng rồi thì quay về với chồng mà sống, ở đây làm gì. Thật tủi hổ và cay đắng. Em sợ sự lạnh lùng tàn nhẫn đó lắm, giờ ngồi một mình trong phòng vắng em vẫn bị cảm giác đó ám ảnh.
Một tuần trôi qua, em khắc khoải đợi chờ, chỉ cần tiếng chuông tin nhắn reo là em mở máy ra đọc. Nhưng không...anh đã xa em rồi. Em vốn là đứa sống đa sầu, đa cảm, nhưng rất nhạy cảm. Em luôn biết trước những điều đang diễn ra xung quanh và cảm nhận một cách rõ ràng..Và sự linh cảm đó được nhân lên, khi anh xoá hình ảnh của em lưu trong máy. Có phải đây là điềm báo không lành ?. Có phải anh muốn xoá đi những vết đau còn vương xót lại. Nhớ ngày đầu tiên đến bên anh,em hạnh phúc lắm. Và em đã tặng anh chậu hoa xương rồng kèm theo thông điệp yêu thương &'tình chúng ta sẽ vĩnh cửu và mãi xanh theo thời gian anh nhé'. Sao lúc đó ấm áp và hạnh phúc thế anh nhỉ? Anh ơi! có thể lúc này anh không nghe thấy em nói gì. Bởi ở hai phương trời, ta chỉ hướng về nhau bằng nỗi nhớ nhung da diết. Giận nhau rồi lại yêu nhau nhiều hơn. Nhưng anh biết không, em đang sợ..sợ gặp anh. Vì em không muốn bị rơi vào hoàn cảnh như hôm rồi. Lúc em đến thăm,thì ngọt ngào âu yếm.Khi ra ra về đa.u đớ.n thất bại ê chề.
Thật tội nghiệp cho em của anh quá. Chưa bao giờ em dám dứt bỏ điện thoại không liên lạc với anh dài ngày như vậy nhưng em sợ phải đợi, sợ phải ngóng trông, sợ phải đứng sau một ai đó.Em muốn để anh dành thời gian cho họ. Khi con người ta đang muốn một điều gì thì cách tốt nhất là lặng im và rút lui để họ toàn tâm toàn ý. Còn nếu yêu quá nhiều, quan tâm quá nhiều sẽ làm tâm lý con người ta bị dồn đến đường cùng. Có thể thời điểm này, anh cần tâm sự, cần sự cảm thông chia sẻ của bạn gái đó. Nhưng em tin trên thế gian này chỉ có một người duy nhất là em mới có thể nói những lời yêu thương. Và cũng chỉ mình em mới vỗ về những lúc anh yếu lòng.
Có một câu hát làm em nhớ: "Trái đất cứ lặng lẽ quay, hai ta cứ lặng lẽ yêu. Hai ta xa nhau không phải vì đã hết yêu mà hai ta xa nhau vì biết bao lỗi lầm".
Em sẽ gửi tặng anh bài hát này trong thời gian gần nhất nhé. Em có nên kết thúc cuộc độc thoại đầy đau khổ và nước mắt này tại đây không?. Có thể lắm chứ nhưng tất cả mọi thứ bỏ ngỏ sẽ làm ta nhớ đến nhau và yêu nhau nhiều hơn?. Hãy nhớ về em mỗi khi bước chân của anh lướt qua vùng trời kỷ niệm. Và hãy nhớ về em như nhớ đến giọt nước mắt ướt gối hàng đêm bởi suốt cuộc đời này em chỉ yêu anh, yêu anh trong những khoảng lặng của cuộc đời mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Viết cho mùa hè cũ Vậy là sắp quay lại cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc mà lần đầu tiên em gặp anh. Chưa một ngày nào em quên được anh, chưa một khoảnh khắc nào em thôi không nhớ đến anh. Nhưng để làm gì nữa hả anh? Khi anh ra đi thật xa, lòng em đau lắm không có gì diễn tả nổi, nước mắt...