Anh mang t.iền tới “dụ” tôi cưới gấp
Mới quen nhau chưa đầy một tháng mà anh đã nói: Lấy anh, anh sẽ giúp em trả số t.iền 100 triệu đồng mà gia đình em đang vay nợ.
Tôi đang là sinh viên năm cuối, chỉ hơn 06 tháng nữa là tôi tốt nghiệp. Trước đây, tôi chưa từng có suy nghĩ là sẽ kết hôn khi đang đi học, nhưng thực sự, lời đề nghị của anh đã làm tôi lung lay.
Tôi quen anh trong một buổi tối khi cùng bạn đi trượt patin ở công viên. Do lần đầu tập trượt nên tôi đã va phải anh khiến cả hai người cùng ngã nhào. Cũng may, hai anh em chỉ bị xây xước đầu gối.
Bị ngã, chúng tôi không tiếp tục trượt Patin nữa mà ra ngoài sân ngồi nói chuyện trong lúc chờ bạn bè. Anh cho biết anh là kỹ sư của một công ty xây dựng. Nhà ở gần công viên nên tối nào anh cũng ra chơi. Mới gặp nhau lần đầu, nhưng với cách nói chuyện dí dỏm, sự hiểu biết sâu rộng của anh, câu chuyện của chúng tôi cứ kéo dài mãi mà không hề nhàm chán.
Sau đó, anh hay gọi điện thoại cho tôi, mời tôi đi uống nước, đi trượt patin… Tôi biết anh đang theo đuổi mình. Dù có thiện cảm với anh, nhưng tôi vẫn vô cùng choáng váng, bởi mới gặp nhau lần thứ 3 (sau 10 ngày kể từ lần gặp đầu tiên), anh đã ngỏ lời muốn cưới tôi.
Nghĩ là anh đùa, tôi bảo: Em không muốn lấy chồng sớm. Dự định của em là ra trường đi làm, giúp bố mẹ trả nợ đã rồi mới tính đến chuyện chồng con.
Sau đó, anh hay gọi điện thoại cho tôi, mời tôi đi uống nước, đi trượt patin… Tôi biết anh đang theo đuổi mình. (ảnh minh họa)
- Thế gia đình em còn đang vay bao nhiêu?
- Những khoản vay khác thì em không biết, nhưng vay ngân hàng thì hình như cũng gần 100 triệu đồng.
Chỉ đơn giản chia sẻ với anh về những khó khăn mà gia đình mình đang gặp phải, tôi không ngờ anh nói: Em hãy nhìn vào mắt anh và tin tưởng anh. Nếu em đồng ý lấy anh, anh sẽ giúp gia đình em trả hết nợ. Tuy nhiên, chúng ta phải cưới nhau trong năm nay, ngày nào cũng được, tháng nào cũng được.
Hoảng hồn, tôi bảo: Nhưng em còn đang học, kết hôn người ta cười c.hết. Em sắp ra trường rồi, nếu yêu em thì anh chờ em đi.
Video đang HOT
- Anh già lắm rồi, anh không muốn chờ. Con gái hay thay đổi, em lại có nhiều cơ hội để lựa chọn. Lỡ lúc đó em bỏ anh thì sao. Nếu chờ, anh cũng chỉ chờ đến khi em tốt nghiệp, đầu năm sau cưới. Tuy nhiên, năm nay chúng ta phải làm lễ dạm ngõ cho chắc chắn…
Từ hôm anh ngỏ lời đến nay, chúng tôi vẫn chưa đi được đến thống nhất. Kết hôn là chuyện cả đời, mà thời gian tôi và anh quen nhau thì còn quá ít, đến nay còn chưa đầy một tháng. Thú thực, tôi còn rất nhiều băn khoăn, lo lắng về anh.
Tôi không hiểu, sao anh lại vội vàng như thế trong khi anh khá đẹp trai, công việc lại ổn định. Anh nói anh già lắm rồi, mà thực ra anh sinh năm 1988, năm nay mới có 25 t.uổi. Đối với con trai trong thời đại này mà kêu già thì đúng là khó hiểu.
Hơn nữa, gia đình anh lại rất phức tạp. Anh nói, mọi người trong gia đình anh sống rất hạnh phúc và tình cảm. Thế nhưng, lạ ở chỗ, anh lại không ở cùng mẹ. Bố anh là bộ đội biên phòng xa nhà thì không nói làm gì, mẹ anh là giáo viên đang dạy tại một trường cấp 2 ở Hà Nội, thế nhưng anh không ở với mẹ mà lại ở với gia đình cô chú. Tôi thắc mắc thì anh giải thích là do mẹ anh ở tập thể của trường.
Kết hôn là chuyện cả đời, mà thời gian tôi và anh quen nhau thì còn quá ít, đến nay còn chưa đầy một tháng. Thú thực, tôi còn rất nhiều băn khoăn, lo lắng về anh. (ảnh minh họa)
Tôi nghĩ, giáo viên đã có gia đình thì nếu nhà trường có nhà tập thể thì cũng phải phân cho cả gia đình chứ. Không thì anh có điều kiện kinh tế thế, sao hai mẹ con không ra thuê nhà ở cùng với nhau. Mẹ con ở với nhau chẳng phải tốt hơn ở với cô chú sao. Tuy nhiên, mỗi lần tôi hỏi đến vấn đề này, anh đều tìm cách lảng tránh. Tôi không hiểu, nếu anh đã xác định là sẽ lấy tôi, tại sao còn dấu diếm chuyện gia đình mình?
Anh muốn tôi về ra mắt gia đình, nhưng lại chỉ muốn tôi đến nhà cô chú mà không hề nhắc nhớ gì đến mẹ.
Anh cũng luôn thể hiện là anh kiếm được nhiều t.iền, thế nhưng anh lại đi xe wave. Anh nói với tôi là anh vừa bị mất con xe Vespa LX nên lấy con wave này đi tạm. Đi trên đường, anh luôn chỉ trỏ cho tôi là anh thích con xe ô tô này, ô tô kia. Khi tôi nói thích thì mua đi, anh liền cười: Con này tầm 2 tỷ, anh chưa đủ t.iền. Mỗi lần đi ăn, anh cũng chỉ đưa tôi vào những quán bình dân, không giống những cửa hàng sang trọng mà anh hay kể
Mấy ngày hôm nay, anh liên tục đòi về nhà tôi chơi. Tôi lừa anh là bố mẹ cấm em yêu trong khi đang học thì anh giận dỗi: Em báo với bố mẹ làm gì, chúng ta cứ thế mà về thôi. Bố mẹ nói thế là lo em mải yêu đương chểnh mảng chuyện học hành, chứ giờ em cũng sắp ra trường rồi còn gì. Mà có phải anh em mình yêu đương vớ vẩn đâu, chúng ta tính chuyện lâu dài đấy chứ.
Khi tôi liên tục từ chối không cho anh về nhà thì anh nổi giận: Nếu em cứ như vậy, dù yêu em anh vẫn đành phải chấm dứt thôi. Em không tin anh thì tiếp tục mối quan hệ cũng chẳng có ý nghĩa.
Tôi không xinh xắn, có chăng chỉ là ưa nhìn. Tôi không hiểu vì sao anh không cần thời gian tìm hiểu, mà cứ muốn cưới gấp như vậy. Nếu anh trên 30 t.uổi, tôi còn hiểu được, đằng này anh chỉ mới 25. Nói là anh lừa tôi thì cũng không hẳn, rõ ràng là anh muốn cưới tôi thật. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy những lời nói của anh có nhiều mâu thuẫn.
Tôi là đang là sinh viên, kinh nghiệm sống còn chưa nhiều nên tôi rất sợ sẽ bị lừa. Dù có tình cảm với anh, nhưng tôi vẫn băn khoăn: Anh yêu tôi thật lòng, hay anh chỉ đang gấp gáp tìm một người vợ? Tôi có nên tin tưởng anh, làm lễ dạm ngõ trong năm nay rồi ra trường sẽ kết hôn?
Theo VNE
Đau khổ: mẹ ruột lại nhận tôi làm con nuôi
Lần đó cậu gọi điện thoại báo tin ngoại bệnh nhưng mẹ và cha dượng đi nghỉ mát ở nước ngoài, tôi quyết định thay mẹ về thăm ngoại.
12 t.uổi, lần đầu đi xa một mình, tôi rất lo lắng. Tuy vậy, tôi tự nhủ, mình là con trai, phải cứng rắn, mạnh mẽ lên, không có gì phải sợ. Nghĩ vậy mà tôi lấy hết can đảm nhờ bác xe ôm gần nhà chở ra bến xe, mua vé xe cho tôi về thăm ngoại.
Con đường từ Sài Gòn về Mỹ Tho chẳng xa xôi gì nhưng vì là lần đầu đi một mình nên tôi rất sợ. Lên xe tôi khư khư ôm cái ba lô có mấy bộ quần áo và mấy trăm ngàn như một bảo vật. Tôi quan sát những người chung quanh xem có ai khả nghi, có ai có dáng vẻ như "mẹ mìn" hay không...
Có lẽ nhìn tôi lạ lắm nên người phụ nữ ngồi bên cạnh ân cần hỏi: "Cháu về tới đâu? Sao đi có một mình vậy?". Tôi ngờ vực nhìn bà: "Cháu về thăm bà ngoại...". Khi nghe tôi nói ra địa chỉ nơi mình sẽ đến, bà ta cười hiền lành: "Vậy hả? Bác cũng ở đó. Lát nữa xuống xe, còn phải đi xe ôm một chặng nữa mới tới nhà. Vậy chớ cháu là con cháu của ai?".
Bây giờ tôi quyết định sẽ từ bỏ. Tôi đã nhận được học bổng ra nước ngoài du học. Tôi sẽ cố gắng học, sẽ ở lại bên đó làm việc và tìm một cơ hội để định cư ở nước ngoài. (ảnh minh họa)
Tôi đã yên tâm hơn nên nói ra tên bà ngoại. Nghe xong, bà ta lại cười: "Ủa, vậy ra cháu là cháu ngoại bà Năm Thiên. Chắc là con của con Ngọc đây". Tôi nói nhanh: "Dạ, không phải. Cháu là con của mẹ Châu". Người phụ nữ nhíu mày: "Châu nào? Bà năm Thiên chỉ có con Ngọc với thằng Quân. Vậy thì không phải rồi". Tôi bắt đầu hoang mang: "Dạ, cháu đúng là cháu ngoại bà Năm Thiên, dì ba con tên Ngọc, cậu út tên Quân; còn mẹ con là thứ hai, tên Châu. Mẹ con mất hồi mới sanh con...".
Lúc đó xe đã tới bến nên câu chuyện của chúng tôi bị cắt ngang ở đó. Tuy vậy, tôi vẫn mang nỗi thắc mắc trong lòng. Khi lên xe ôm, tôi bị dồn vô giữa trên chiếc xe chở ba nên không kể thêm được gì. Xe chạy chừng 20 phút thì bà ta nói với chú xe ôm: "Em cho thằng nhỏ xuống chỗ Ngã ba Cây Khế nghen".
Tôi không biết chỗ đó tên gọi là Ngã ba Cây Khế nhưng nhìn con đường đê ngoằn nghoèo, hai bên là hàng trâm bầu, tôi nhớ ngay đường về nhà ngoại. Tôi cám ơn người phụ nữ đã chỉ đường, cám ơn bà đã trả t.iền xe cho tôi rồi chạy một mạch về nhà ngoại.
Trong thấy tôi, cậu út hết hồn: "Trời ơi, tưởng cháu nói chơi, ai dè mày về thiệt. Vô đây, vô đây... Ngoại yếu lắm rồi". Cậu kể mấy bữa trước ngoại đi ruộng về, tự dưng nằm lăn ra bất tỉnh. Sau đó ngoại tỉnh dậy nhưng rất yếu. Cậu đòi chở ngoại vô bệnh viện nhưng ngoại nhất quyết không chịu đi. Khi tôi về tới thì ngoại đã á khẩu, chỉ ú ớ chớ nói không thành lời. Tới tối thì ngoại mất.
Mẹ tôi không kịp về để thấy mặt ngoại lần cuối. Mãi đến hôm chôn ngoại mẹ và cha dượng tôi mới về. Mẹ khóc ngất, trách cậu sao không chờ mẹ về nhưng cậu bảo đã coi ngày giờ rồi, không chậm trễ được. Mẹ ở tới mở cửa mả xong thì quay về Sài Gòn, tôi muốn ở lại chơi với cậu nhưng mẹ nhất quyết không cho: "Về còn đi học nữa, ở lại làm gì?". Cậu thấy vậy thì năn nỉ: "Đang nghỉ hè mà, cho nó chơi vài bữa nữa đi. Học gì mà học dữ vậy?". Cuối cùng mẹ gia hạn thêm cho tôi 2 ngày.
Trong 2 ngày đó, đã đủ cho tôi tra vấn cậu về những lời nói mình nghe được trên xe. Cuối cùng, cậu tôi đành thú nhận: Mẹ tôi có thai với một người đàn ông đã có vợ, lúc sanh tôi thì bị băng huyết suýt bỏ mạng nên ngoại và cậu phải đem tôi gởi vô chùa... Lúc tôi được 6 tháng mẹ vô chùa xin lại rồi đem tôi lên Sài Gòn ở luôn tới giờ. Năm tôi 6 t.uổi, mẹ quen với cha dượng tôi bây giờ và nói với ông tôi là con của người chị đã mất. Mẹ cũng dặn tôi như vậy. Lúc đó tôi cũng có buồn nhưng mẹ an ủi: "Dù con không phải do mẹ sinh ra nhưng mẹ đã nuối nấng con từ nhỏ, coi con như con ruột...".
Mẹ còn nói rất nhiều nhưng lúc đó tôi không hiểu hết và cũng không nhớ rõ. Điều duy nhất đọng lại trong thâm tâm tôi là, tôi không phải do mẹ sinh ra. Tôi phải chấp nhận nhường nhịn hết tình yêu thương cho những đứa con ruột của mẹ với cha dượng sau này. Đổi lại tôi phải chịu đòn roi, c.hửi mắng, n.hục m.ạ, của cả mẹ lẫn người đàn ông sau này của mẹ.
Ấy vậy mà 6 năm sau, sự thật lại bị lật ngược hoàn toàn. 12 t.uổi, tôi đủ bất mãn để không muốn trở về với người đã rủ bỏ mình. Thế nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Khi đưa tôi ra xe về Sài Gòn, cậu căn dặn: "Con đừng có nói với mẹ là cậu kể cho con nghe, nếu không mẹ con sẽ giận cậu".
Tôi mang nỗi ấm ức của một đứa con bị từ bỏ suốt bao nhiêu năm qua. Mẹ không thể hiểu vì sao tôi từ một đ.ứa t.rẻ ngoan hiền lại trở thành cứng đầu, cứng cổ, khó dạy, khó bảo như vậy... Mẹ không tìm hiểu mà chỉ biết trách móc, giận dữ, khóc lóc... Và mỗi khi như vậy, sự căm ghét, khinh bỉ của tôi đối với mẹ càng đầy lên.
Bây giờ tôi quyết định sẽ từ bỏ. Tôi đã nhận được học bổng ra nước ngoài du học. Tôi sẽ cố gắng học, sẽ ở lại bên đó làm việc và tìm một cơ hội để định cư ở nước ngoài. Tôi chỉ nói với mẹ điều này khi thủ tục đã xong xuôi. Mẹ tôi lại khóc lóc, lại trách móc, lại giận dữ. Cuối cùng mẹ gào lên: "Trời ơi sao tôi khổ thế này? Nuôi nấng nó mười mấy, hai chục năm trời, giờ nó nói đi là đi... Đồ vô ơn. Biết vậy hồi đó tôi bỏ nó luôn trong chùa".
Câu nói vô tình của mẹ khiến cơn giận của tôi bùng lên. Tôi nhìn mẹ lom lom: "Đúng rồi, lẽ ra hồi đó mẹ phải bỏ con luôn trong chùa chớ đem về làm gì? Giờ mẹ hối hận rồi hả? Lương tâm của mẹ để đâu khi nỡ đem con của mình vứt bỏ như vậy?".
Tôi còn nói nhiều lời rất cay nghiệt nữa trước khi vào phòng đóng sầm cửa lại. Không biết mẹ có hiểu hết những điều tôi nói hay không nhưng hôm sau mẹ ngã bệnh phải nhập viện cấp cứu. Cha dượng gọi cho tôi: "Con vô thăm mẹ đi, mẹ muốn gặp con". Tôi trả lời cộc lốc: "Con không vô".
Tôi cũng không ở nhà mà đăng ký tua du lịch Sapa, sau đó tôi quay về Mỹ Tho thăm cậu. Mẹ tôi lại gọi, cha dượng gọi, tôi không thèm nghe máy. Cho đến cách nay 2 ngày, tôi nhận được tin nhắn của cha dượng: "Mẹ con bị ung thư giai đoạn cuối, mẹ muốn gặp con. Đừng để sau này phải ân hận".
Tôi chẳng có gì phải ân hận. Người ấy chẳng xứng đáng làm mẹ khi đã không dám nhìn nhận, không dám yêu thương chính núm ruột của mình. Thế nhưng cha dượng cứ bám riết quấy rầy tôi bằng những tin nhắn... Ông ta nói rằng mẹ tôi không thể nói chuyện, không thể ăn uống. Tôi biết ông ta chỉ cường điệu cho tôi mủi lòng...
Còn đúng một tuần lễ nữa tôi sẽ lên máy bay. Tôi đang mong cho giây phút đó nhanh đến để tôi thoát khỏi gánh nặng đang đè lên cuộc sống của mình; lấy đi của mình những bình yên, thanh thản mà lẽ ra tôi phải có được kể từ lúc sinh ra làm con người trên thế gian này...
Theo VNE
Tôi đã cướp người yêu của em gái Tôi thừa nhận mình là kẻ tham lam, là người chị không ra gì. Nhưng cảm xúc tình yêu khó lòng mà cưỡng lại, nhất là khi người đàn ông ấy quá giống với mối tình đầu của tôi, khiến tôi không thể nào kìm lòng. Tôi và mối tình đầu của mình gặp nhau thật tình cờ nhưng lại có nhiều tình...