Anh mãi là của riêng mình em
Anh vẫn là anh, là anh mãi mãi của riêng mình em thôi người yêu à!
Vốn có những mùa đông, những mùa đông chỉ chui lọt qua kẽ nhỏ của mười ngón tay người ta đưa ra phía trước gương mặt gầy hao đầy gió lạnh lẽo, run rẩy, yếu đuối đến vô hồn.
Mỗi buổi chiều lúc nắng hoàng hôn loạng choạng đổ xuống đôi vai những thở than rệu rã, đường phố ngoài kia trượt dài trên mỗi bước chân vô định của thời gian, bóng con người ta cũng ngã nhoài xuống đất, chìm và tan đi trong sương đêm…
Ở một nơi nào yên lặng nào đó những con người đang yêu khóc giữa những cảm xúc cô đơn tràn về, nấc nghẹn giữa lúc trái tim thóp thoi – khao khát – cuồng quay – nhung nhớ.
Chẳng có lí do gì để chúng ta phải cách xa nhau cả (Ảnh minh họa)
Ở một nơi nào từng tiếng rên rỉ tái tê trong một góc phòng tối đen như vết mực tàu đổ loang khắp cả cuộc đời. Mùi tóc rối trộn với tâm thức khô khan, mùi sợ hãi quện lẫn với nỗi niềm tái tê không thể nào giấu nổi.
Chỉ là sự ích kỷ nhất thời bùng lên trong chốc lát, chỉ là những cái tôi cấu xé đi bao yêu thương mặn nồng bên ngày tháng. Chẳng có gì để chúng mình thấy cần thiết phải xa nhau, cũng chẳng có gì để chúng mình phải véo cào trong nhau những lời giận dỗi. Phải không?
Video đang HOT
Dẫu có mười mùa đông cũng chỉ vừa lọt qua kẻ tay chúng mình thôi, dẫu có mười lần tâm hồn trong hai chúng mình hóa làm băng – làm tuyết cũng chẳng thể nào đổi thay được tất cả số phận. Bằng chứng là hai đứa mình đã rất yêu nhau, yêu đến nỗi lúc giận dỗi cũng thấy càng thương nhau hơn gấp nhiều lần nữa.
Vậy tại sao chúng mình cứ phải cố gắng gieo rắc những hạt mầm khổ cực trên những ngọt ngào kia?
Một lần khép đôi mắt lại và nhẹ nhõm nắm lấy tay nhau cùng đi về cuối phố có được không?
Nơi những mùa đông sẽ được ủ ấm trong một chiếc chăn mềm mại. Và bốn cánh tay cột chặt đời hai con người vào nhau, bốn bàn chân đạp nát nhàu mọi khổ đau trong quá khứ, bốn con mắt tìm nhau thật trong sáng, hai đôi môi cắn chặt nhau không muốn xa rời.
Chẳng có lí do gì để chúng ta giận nhau, chẳng có lí do gì để chúng ta phải cách xa nhau cả.
Khi tình yêu thương đã đủ chín như mỗi trái mọng đầu cành, như vạt nắng vàng ươm ngủ trên từng bó rơm khô của mẹ ngày xưa, như mùa đông ngoan ngoãn trong cái cuộn vòng của một con mèo con nằm trong góc bếp quê mùa.
Anh sẽ dắt mình đi tìm em ở cuối con phố đó.
Đừng khóc nữa, đừng hờn dỗi nữa. Vì anh đang ở đây, ở đây ngay bên cạnh em. Vì anh vẫn là anh, là anh mãi mãi của riêng mình em thôi người yêu à!
Theo Khampha
Còn yêu nhau thì mình phải chia tay
Dù là khó khăn nhưng anh hãy nghe em "Còn yêu nhau thì mình phải chia tay anh nhé"!
Anh! Đông vê rôi anh nhớ mặc áo âm, nhớ dành ra vài giây quàng chiêc khăn em tặng đê em thây yên tâm rằng gió lạnh chẳng làm anh bị ôm.
Em xin lôi! Xin lôi vì ngày tháng qua đã đè nặng lên đôi vai anh quá nhiêu mêt mỏi. Sau bao sóng gió mình vân yêu nhau nhưng chỉ là yêu thôi mà chẳng bao giờ có cái kêt tôt đẹp cho tình yêu cả. Vì thê dù là đau đớn, dù là khó khăn nhưng anh hãy nghe em, "Còn yêu nhau thì mình phải chia tay anh nhé"!
Chúng ta yêu nhau nhưng chẳng thê chung đường (Ảnh minh họa)
Thời gian mình yêu nhau chưa đủ lâu nhưng cũng đủ coi nhau là tât cả. Lúc nào em cũng dằn vặt vê ý nghĩ "mình chỉ yêu thôi không cưới được". Chúng mình cũng trải qua bao nhiêu cuôc hẹn hò giông bao cặp tình nhân khác nhưng tuyêt nhiên hai đứa chưa từng có môt lời hứa...đơn giản vì hai đứa chẳng bao giờ dám nghĩ đên chuyên tương lai.
Anh lo lắng điêu gì em biêt, nhưng em cứ nín lặng chỉ đê giữ anh bên mình lâu nhât có thê mà thôi. Ích kỷ ư? Có thê, nhưng ai yêu mà không ích kỷ. Em chẳng làm gì sai khi đên bên anh cả, chỉ là cái quá khứ của em chẳng được đẹp như gia đình anh mong muôn nên mình chẳng thê nào mơ ước vê ngày sau.
Anh là trai chưa vợ, con môt gia đình tri thức, anh có chút địa vị trong xã hôi... Em biêt, anh biêt, ai ai cũng biêt. Nhưng có khập khiêng quá không khi đem so sánh với em - gái nạ dòng và có con riêng. Như vây thì đã sao? Anh trả lời đi, em có lôi gì?
Những cay đắng trong cuôc đời em đâu phải em muôn, và cái quá khứ kia đâu phải quá sức không thê vượt qua? Vây sao anh cứ đê thời gian trôi, đê tình cảm trở nên nhạt nhòa mà không cho chúng ta môt cái kêt?
Anh đã 29 và em cũng 26 tuôi rôi anh nhớ không? Đừng kéo dài mọi thứ trong vô vọng nữa. Em đã bât châp tât cả mọi thứ đê yêu anh, kê cả cái nhìn miêt thị của người đời rằng "Em đang lừa anh". Còn anh đón nhân tât cả mà chẳng lỡ hi sinh điêu gì... Vây giữa hai ta ai tham lam, ai ích kỷ hơn ai?
Anh à! Mình chia tay nhau thôi. Lại phải nói câu xin lôi nhưng em không muôn cô gắng nữa, bởi người sát cánh bên em đâu có muôn cùng em cô gắng. Anh đâu có muôn tìm môt người vợ hêt lòng vì anh, anh chỉ muôn tìm môt người đàn bà có quá khứ trong sạch, có địa vị, có tiên làm vợ mà thôi. Vây thì buông tay em đi nhé! Nôi đau ây mình em mang thôi, còn anh cứ bước đi theo con đường mà anh đã chọn.
Chúng ta yêu nhau nhưng chẳng thê chung đường. Em không trách anh mà chỉ là em học cách châp nhân rằng người em yêu chẳng đủ mạnh mẽ đê đâu tranh vì tình yêu hoặc là tình yêu nơi anh chưa đủ lớn!
Cho đên giây phút này, dù lý do có là gì thì anh à mình cũng chia tay anh nhé. Hãy buông tay em và nắm chặt môt bàn tay khác. Em sẽ đứng ở phía sau, không khóc đâu mà nhìn anh hạnh phúc.
Cười lên anh nhé, hãy vui cả niêm vui của em nữa, hãy sông tôt, sông cả cho em nữa. Còn em, em sẽ quay vê với cuôc sông của em. Chẳng cô gắng cùng ai đó viêt lên câu chuyên cô tích làm gì nữa.
À phải rôi! Hạnh phúc đôi khi chỉ là bằng lòng với những gì mình có phải không anh?
Theo Khampha
Anh chia tay thật phũ phàng Anh đã cho em thêm một cơ hội để hiểu rằng: em dại quá! Nếu chúng mình cãi nhau thật nhiều, nếu anh giận dỗi và chê trách em thì chia tay... em chấp nhận. Em sẽ đón nó nhẹ nhàng hơn, giống như việc người ta đã chuẩn bị tâm lí trước cho một sự chẳng thể nào thay đổi. Nhưng mình...