Anh lấy vợ rồi em muốn được làm bồ nhí
Đang yêu, anh giấu em về nhà lấy vợ. Khi em biết chuyện anh cầu đừng rời xa anh. Anh sẽ coi em như vợ hai.
Chị Thanh Bình thân mến!
Em đang vướng mắc vào một tình huống thực sự rất khó xử. Em hi vọng chị có thể cho em lời khuyên.
Em năm nay 26 tuổi, em học xong đại học thì xin được học bổng toàn phần sang Singapore học thạc sĩ. Em còn 1 năm nữa thì sẽ học xong.
Cũng ở đây, em gặp và yêu anh. Anh là doanh nhân, thường xuyên đi lại giữa 2 nước vì công việc. Anh hơn em 3 tuổi, đẹp trai và thành đạt.
Và rồi chúng em yêu nhau được 1 năm. Anh cũng là đàn ông đầu tiên của em. Em trao sự trong trắng của mình cho anh. Em thực sự rất yêu anh và xác định lâu dài. Anh cũng quan tâm, rất yêu và hiểu em.
Tuy nhiên, cách đây 4 tháng, sau khi anh từ Việt Nam sang, em thấy anh lạnh nhạt với em, né tránh mọi chủ đề về tương lai của hai đứa. Em cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt, biết chắc chắn có vấn đề nên đã tìm cách để có được câu trả lời. Em đã thực sự bị suy sụp khi biết trong thời gian anh về Việt Nam, anh đã làm đám cưới một cô gái khác, xinh đẹp, giàu có và “môn đăng hộ đối” với gia đình anh. Em vô cùng đau lòng khi nhìn thấy những hình ảnh tình tứ, những tin nhắn ngọt ngào mà khi xưa anh cũng từng nói với em.
Em đã đau khổ rất nhiều, em đối mặt với anh để có câu trả lời cho sự lừa dối đó. Anh chỉ biết xin lỗi và xác nhận tất cả là sự thật. Anh nói với em anh yêu cả hai người nhưng chỉ được cưới một, nên anh chọn chị đó. Em biết, đó là do chị ấy có nhiều thứ hơn em, xinh hơn, gia đình bề thế và cũng rất yêu anh. Em cũng thấy tình cảm trong anh đã phai nhạt nên anh mới như vậy. Vì thế, mặc dù rất đau khổ nhưng em không hề níu kéo gì, không oán trách hay thù hận, chỉ biết nuốt nước mắt vào tim và nói lời chia tay dù thực lòng em vẫn còn yêu. Em đã dứt khoát chia tay, không nhắn tin, không gặp mặt anh.
Video đang HOT
Tuy nhiên, sau khi chia tay nhau rồi anh về Việt Nam vì công việc kinh doanh và quay trở lại Sing. Anh lại đến tìm em, nói vẫn còn yêu, vẫn muốn tiếp tục với em. Mà khi gần nhau, tình cảm giữa chúng em vẫn còn, không kiềm chế được nên chúng em lại có quan hệ tình dục. Anh bảo vì đã từng yêu nhau nên cứ yêu nhau bên này, khi nào em học xong về nước anh sẽ để em ra đi, còn giờ thì anh thực sự không muốn xa em. Anh còn nói, nếu em chấp nhận, anh sẽ coi em như người vợ thứ hai và sẽ có trách nhiệm với em như một người chồng. Bản than em giờ thực sự rơi vào một vòng xoáy không thoát ra được chị ạ.
Em vô cùng đau lòng khi nhìn thấy những hình ảnh tình tứ, những tin nhắn ngọt ngào mà khi xưa anh cũng từng nói với em. (Ảnh minh họa)
Em muốn dứt ra mà không dứt được, có lúc em nhất quyết chia tay, không gặp mặt, mà rồi khi anh đến em lại không thể kiềm chế nổi, em òa khóc nức nở trong vòng tay anh, vì nhớ, vì còn yêu, vì sợ sự cô đơn nơi xứ người. Em cũng là tuyp phụ nữ khó yêu và khi đã yêu thì thực sự rất chung thủy, một lòng một dạ. Khi tiếp tục với anh thì em lại tự làm đau chính mình.
Em không hề có ý phá vỡ hạnh phúc của anh hiện tại mà em chỉ muốn yêu anh như đã từng yêu thôi. Em hiểu anh nên em biết anh yêu chị ấy nên mới đi đến hôn nhân như vậy. Có đôi lúc em nghĩ, hay là cứ yêu anh như vốn đã yêu rồi học xong về nước đường ai nấy đi, chỉ là bạn bè vì dù sao cũng sự đã rồi, mình cũng chẳng còn gì để mất. Ở bên này lại ít người Việt, thiếu thốn tình cảm, mà em với anh ấy thực sự vẫn còn tình cảm với nhau. Thậm chí có lúc em còn nghĩ bất chấp tất cả để yêu anh, chấp nhận lời đề nghị của anh để được bên anh suốt cuộc đời dù không có danh phận gì. Mặc dù em không phải là một cô gái kém cỏi, em hoàn toàn tự tin vào hình thức, năng lực, trình độ và kiến thức của mình, nhưng em không hiểu vì sao trong tình yêu em lại mù quáng như thế nữa.
Em thực sự không yêu vì vật chất mà anh có và khi yêu nhau em chưa bao giờ đòi hỏi hay nhận bất cứ món quà đắt tiền nào từ anh, ngoài tình yêu, sự quan tâm và chia sẻ. Nhưng rồi em có lúc em lại thấy tội lỗi, anh giờ là người có gia đình, em giờ không còn là người yêu nữa, mà giống như người thứ ba (mặc dù chị ấy là người đến sau em). Cứ bên anh là em lại đau khổ. Em lại dằn vặt vì dường như mình đang làm chuyện trái đạo đức, trái với lương tâm của mình. Em rất mong nhận được lời khuyên của chị. Em giờ không biết phải làm sao. (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang không thể nào dứt ra được người đàn ông đã bỏ em để đi lấy vợ. Em biết đó là sai trai nhưng lòng em lại không thể quên được người được nên vẫn tiếp tục yêu trong tội lỗi. Giờ em đang băn khoăn không biết phải làm thế nào với tình yêu của mình.
Thực sự, đọc xong lá thư, chị có thể cảm nhận được tình yêu mà em dành cho anh ta. Sự mù quáng của em ngày hôm nay cũng xuất phát từ tình yêu đó. Nhưng có một điều chị muốn em nhìn thẳng vào vấn đề, đó là người đàn ông ấy có đáng để em yêu hay không? Nếu em bình tĩnh lại, em sẽ có cho mình một câu trả lời hết sức rõ ràng.
Hãy chấm dứt với anh ta ngay, nếu em bình tĩnh ngồi nhìn nhận và suy xét lại mọi chuyện thì em sẽ hiểu em chẳng là gì với anh ta cả, đừng tự làm khổ mình thêm nữa. (Ảnh minh họa)
Một người đàn ông tử tế, sống có trách nhiệm sẽ không bao giờ nói “yêu cả hai người nhưng chỉ lấy được 1 người nên anh chọn chị đó”. Một người đàn ông tử tế sẽ không lẳng lặng đi lấy vợ không nói một lời nào đến khi bị phát hiện ra thì mới gật đầu thú nhận. Một người đàn ông tử tế cũng sẽ không đưa ra lời đề ngị em hãy làm vợ hai của anh. Và một người tử tế thì sẽ không bao giờ vừa mới cưới vợ xong lại tiếp tục gạ một cô khác quan hệ như vậy? Lẽ nào em không nhận ra bản chất con người anh ta mà còn cứ tiếp tục lao đầu vào?
Anh ta sống quá ích kỉ nếu không muốn nói là đểu cáng. Anh ta vừa muốn cưới một cô vợ đủ các tiêu chuẩn mà anh ta đặt ra, lại vừa muốn có một cô nhân tình si mê anh ta. Anh ta muốn có một cô vợ ở Việt Nam và một người tình ở Singapo để anh ta thích là được chiều chuộng, hầu hạ. Cả em và người vợ đó đều không quan trọng với anh ta, cái mà anh ta chú trọng chỉ là chính anh ta mà thôi. Hãy nghĩ xem, với một người vợ mà anh ta hân hoan đón rước, được xã hội thừa nhận anh ta có đối xử ra gì không mà em lại còn muốn lao vào làm vợ hờ, vợ lẽ của anh ta?
Vấn đề bây giờ em phải nhận thức chính là anh ta hoàn toàn không xứng đáng để em hi sinh thêm bất cứ điều gì nữa. Anh ta đích thị là một tên Sở Khanh chính hiệu. Lẽ ra lúc nào em cần phải cảm thấy may mắn khi không lấy một tên như thế làm chồng để rồi bị phản bội. Vợ anh ta còn khổ hơn em gấp nhiều lần khi cưới phải một kẻ tồi như thế.
Hãy chấm dứt với anh ta ngay, nếu em bình tĩnh ngồi nhìn nhận và suy xét lại mọi chuyện thì em sẽ hiểu em chẳng là gì với anh ta cả, đừng tự làm khổ mình thêm nữa. Hi vọng em có quyết định sáng suốt cho mình. Chúc em mạnh khỏe!
Theo VNE
Được voi đòi tiên
Ngày tòa xử chị Tư tội giựt hụi, mấy chị trong xóm - vừa là chủ nợ vừa là nạn nhân - tìm tôi nhờ cậy: "Mày nhiều chữ nghĩa, đi nói giúp mấy chị vài câu, đòi được chút tiền nào hay chút đó".
Trước tòa, chị Tư nước mắt nước mũi ròng ròng, nói không phải chị cố ý giựt tiền của ai, chỉ vì bị người ta gạt, nợ dắt dây nhau nên bể hụi, không còn đồng cắc nào. Nghe tòa tuyên chị phải ngồi tù, mấy chị trong xóm và cả tôi đều im thít, chẳng những không đòi tiền mà còn nghĩ tội nghiệp chị, tại cái tội thiệt thà, nghe lời người ta... Khi được nói lời sau cùng, chị Tư quay sang chồng hờn trách: "Ông biết điều tôi ao ước cả đời là gì không? Đó là khi tôi làm sai, ông phải quyết liệt ngăn cản, thậm chí tát cho tôi tỉnh, nhưng ông không bao giờ dám. Thấy chị Chín không, cũng làm hụi như tôi mà mối nào không ổn, anh Chín nói không là không. Chị Chín cãi, ổng gầm một cái là tỉnh liền. Chồng người ta quyền uy thấy sợ. Còn ông, lớn tiếng với tôi, ông cũng không dám. Vì ông nhu nhược nên tôi mới ra nông nỗi này".
Anh Tư chưng hửng, ấp úng: "Thì tại tui cưng bà, chiều bà". Mặt chị Tư lạnh tanh, quay phắt sang hướng khác. Xe tù chở chị đi khuất, đám đàn bà con gái xúm lại, ồn ã "bình loạn" cái câu chị Tư trách chồng. Chị thì đồng tình, bảo tại anh Tư nhu nhược, không biết quản vợ. Chị thì đồng cảm với anh Tư, bảo tại chị Tư tự tung tự tác, giờ thất bại lại đổ lên đầu chồng.
Anh Tư dứt khoát: "Ai đúng ai sai đâu còn quan trọng nữa. Giờ tôi phải ráng lo cày bừa kiếm tiền trả nợ, lo nuôi dạy hai đứa nhỏ nên người, lo thăm nuôi vợ. Chỉ mong đến khi vợ ra tù, mọi việc đều giải quyết ổn thỏa để vợ yên tâm làm lại từ đầu". Nghe mấy lời của anh, các chị tặc lưỡi, khen anh cũng đáng mặt đàn ông lắm chứ, đâu kém cỏi như chị Tư than.
Tôi nhớ hồi lấy chồng, má tôi dặn: "Giờ con đã lấy nó rồi, kiểu gì cũng là chồng mình, đừng bày đặt đứng núi này trông núi nọ, so sánh chồng mình chồng người, nó tự ái thì vợ chồng lục đục nghe con". Lúc đó, tôi chỉ dạ dạ con biết rồi cho qua. Nhưng, sống với chồng mấy năm, tôi quên mất lời má dạy. Lúc nào cũng thấy chồng mình sao không tinh tế, ga-lăng, tài giỏi như chồng thiên hạ. Thấy ông hàng xóm sáng nào cũng dắt xe cho vợ, liền kêu chồng ra xem hình mẫu. Người bạn khoe mới mua được nhà, liền khen ngay là bạn tài giỏi để chồng học hỏi... Học đâu không thấy, chỉ thấy chồng mặt mũi hầm hầm: "Sao hồi đó không lấy ông hàng xóm hay lấy thằng bạn, lấy tui làm chi?". Nói rồi xách xe đi một mạch. Tôi bỏ cả bữa cơm chiều không nấu, ngồi ủ rũ tự truy vấn mình: Sao hồi đó mình quyết định lấy ổng vậy ta?
Mấy năm trước, tôi dự đám cưới của người chị họ. Đó là đám cưới lần hai của chị. Chị ngời ngời hạnh phúc, bảo anh mới đúng là mẫu đàn ông chị ao ước: mạnh mẽ, quyết đoán, giỏi kiếm tiền. Chồng cũ của chị rất hiền lành, an phận. Có lần tôi đến chơi, thấy anh đang hì hụi lau nhà, chị thì gõ máy tính. Thấy có khách, anh mang ra hai ly nước rồi bế con ra sân đút cơm. Tôi khều chị: "Anh đảm đang ghê". Chị thở dài: "Chính vì ổng "đảm đang" quá nên chị mới chán. Chuyện bếp núc chăm con thì giỏi, chuyện làm ăn, hỏi tới ổng cười hề hề, bảo chị muốn tính sao thì tính. Thậm chí, nghe bạn bè trêu chị có người khác để ý, ổng cũng không dám ghen, chỉ năn nỉ chị đừng bỏ chồng con. Sống với ổng, chị phải đứng mũi chịu sào, gánh hết trách nhiệm, nên rất mệt mỏi". Tập hai của chị chính là người đã cùng chị hùn hạp làm ăn. Chị tin sống với anh, chị sẽ rất hạnh phúc. Chị thật mạnh mẽ, nói bỏ chồng là bỏ liền, làm lại như không.
Thời gian sau, tôi chưng hửng khi nghe chị lại ly hôn. Hóa ra, tập hai của chị không những mạnh mẽ quyết đoán mà còn rất gia trưởng. Sau đám cưới, anh quản lý luôn công ty của chị, hàng tháng chỉ đưa chị đủ tiền chợ. Chị muốn đi đâu, làm gì, cho tiền ai cũng phải xin phép. Chị chịu không thấu. Chị khóc với tôi, bảo giờ chị lại thấy thương chồng cũ, tiếc là đã quá vội vàng...
Má tôi nghe chuyện, tranh thủ giáo huấn: "Thấy chưa con. Ngóng qua núi bên kia thấy cái gì cũng hơn núi của mình. Nhảy qua rồi thấy cũng vậy thôi, có khi còn tệ hơn. Chẳng lẽ đàn bà mình cứ nhảy qua nhảy lại hoài, còn ra thể thống gì. Cứ lo dọn cỏ, chăm sóc núi của mình cho tốt, chỗ nào trống trải thiếu cây thì chịu khó trồng cho kín, tưới nước bón phân chăm chút hàng ngày rồi nó cũng xanh tốt, ra hoa kết trái... Lo ngóng chi cho xa, mỏi cổ". Mà mỏi cổ thiệt, lại chẳng được tích sự gì. Thôi thì nghe lời má, yên phận bên núi của mình. Cứ lo ngóng sang núi người ta, không chừng có ngày không những trặc cổ mà còn mất luôn cả đất đồi nhà mình.
Theo VNE
Không cùng ai Tôi biết em sống một mình cùng với cô con gái nhỏ bốn tuổi. Ngày em mới vào cơ quan, chẳng ai nghĩ em có một đời sống riêng bất hạnh. Lúc nào em cũng vui vẻ, sẵn lòng làm giúp mọi người việc này việc nọ. Chỉ có đến hết giờ làm là thôi, em chẳng bao giờ nán lại văn phòng,...