Anh làm tình có giỏi bằng anh ta không?
Tôi đang phải sống những ngày đau đớn và tủi nhục nhất cuộc đời mình, tất cả chỉ bởi tôi đã không vượt qua được cám dỗ của nhục dục, phản bội lại chồng mình.
Tôi và chồng cưới nhau đã được 5 năm. Chồng tôi là người hiền lành và rất yêu thương vợ con. Tôi cũng rất yêu chồng và chưa bao giờ có ý định phản bội lại anh ấy. Nhưng rồi tôi đã không làm được điều đó.
Mỗi lần làm tình với tôi anh lại hỏi: Anh làm tình có giỏi bằng anh ta không? Em có thấy mãn nguyện không?…những câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại khiến cho tôi cảm thấy vô cùng đau đớn và tủi nhục.
Chuyện xảy ra bắt đầu từ một chuyến công tác của tôi kéo dài hơn một tuần tại TP Hồ Chí Minh. Chuyến đi ấy có tôi và một người đồng nghiệp, anh hơn tôi 7 tuổi và là cấp trên của tôi. Ngày tôi mới vào công ty làm việc, anh cũng có tình cảm với tôi, nhưng vì đã có người yêu nên tôi đã từ chối tình cảm đó.
Sau đó không lâu tôi lấy chồng, anh ấy lấy vợ, nhưng hai anh em vẫn làm cùng và vui vẻ với nhau, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vào một buổi tối trong chuyến công tác đó, sau khi đã uống vài ly rượu, anh ấy đã mời tôi đi uống cà phê và thổ lộ thật với tôi rằng dù không được tôi đáp lại tình cảm, dù đã có gia đình, nhưng mấy năm qua anh vẫn nhớ đến tôi. Nhưng vì anh là “người đến sau”, nên anh chấp nhận và mong cho tôi hạnh phúc. Tôi cũng cảm ơn anh vì tình cảm đó và xin phép anh về phòng.
Tôi trở về phòng được khoảng nửa tiếng, đang điện thoại về cho chồng và con thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi ra mở và lại là người đồng nghiệp ấy. Anh bảo muốn vào phòng tôi nói chuyện một lát, hơi ngại nhưng tôi đã đồng ý. Và đêm đó, do không làm chủ được bản thân mình, không vượt qua được sức cám dỗ của nhục dục, nên tôi đã qua đêm với đồng nghiệp, phản bội lại chồng mình.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi sợ hãi và lo lắng như người mất hồn vì ân hận. Tôi đã bỏ về trước người đồng nghiệp như để chạy trốn khỏi anh ta. Thấy vợ về sớm hơn và lại có thái độ bất thường nên chồng tôi đã dò hỏi, nhưng tôi đã không dám nói sự thật.
Video đang HOT
Nhưng người đồng nghiệp của tôi, không hiểu vô tình hay cố ý mà anh ta lại không để cho tôi yên. Trong lúc tôi đi tắm, anh ta đã nhắn vào điện thoại của tôi một tin nhắn có nội dung “Cảm ơn em đã cho anh một đêm đáng nhớ. Yêu em nhiều”.
Khi tôi quay trở ra từ nhà tắm, chồng tôi đưa điện thoại cho tôi và yêu cầu tôi giải thích tin nhắn này. Không còn cách nào khác, tôi đã kể cho anh nghe tất cả sự thật. Và mong anh tha thứ, tôi hứa sẽ không có lần sau như thế và nếu anh muốn tôi sẽ bỏ việc ở công ty đó để đi xin việc khác.
Nhưng dường như chồng tôi không quan tâm đến những lời tôi nói, anh im lặng không nói không rằng và bỏ đi vào phòng làm việc.
Kêt từ đó đến nay đã được nửa năm trôi qua. Nhưng cứ mỗi lần làm tình với tôi anh lại hỏi: Anh làm tình có giỏi bằng anh ta không? Em có thấy mãn nguyện không?…những câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại khiến cho tôi cảm thấy vô cùng đau đớn và tủi nhục.
Tôi đã xin van anh, đừng nhắc lại chuyện cũ, hãy tha thứ cho tôi, nhưng anh vẫn không thay đổi, cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi ấy mỗi lần chúng tôi quan hệ với nhau.
Tôi biết mình có lỗi vì đã phản bội chồng. Tôi biết đã làm tổn thương đến chồng và tôi không xứng đáng được tha thứ. Nhưng giá như anh cứ đánh đập tôi, hay ly dị với tôi cũng được, tôi chấp nhận tất cả, sao anh lại cứ xoáy sâu vào nỗi đau và lòng tự trọng của tôi. Tôi phải làm gì để chồng tôi quên đi và tha thứ cho tôi đây?.
Theo Ngoisao
Đánh mất một mối tình còn dang dở
Tôi viết lên những dòng tâm sự này để nhắn gửi tới những ai đang yêu và những ai đã lỡ đánh mất 1 mối tình đầu dang dở thì hãy biết tôn trọng quá khứ đó là cách tôn trọng bản thân chính mình.
Trọn 12 năm trời mối tình "câm" của 2 chúng tôi mới gặp lại nhau.
. . . .
Ngày ấy chúng tôi học chung lớp thời cấp 3, tuy học chung 1 lớp nhưng anh ấy hơn tôi 2 tuổi.
Tôi là một cô gái thuộc miền sơn cước nơi mảnh đất nghèo Kỳ Anh - Hà Tĩnh. Thủa ấy tôi dại khờ đến khó hiểu và tính hơi nghiêm khắc với bản thân mình. Tôi sinh ra trong 1 gia đình có 5 anh chị em , cha là bộ đội còn mẹ làm giáo viên. Tôi là 1 cô gái bình thường có một mái tóc dày, dài và đen . Về chiều cao thì tôi hơi thấp 1 tý , nhưng có lẻ may mắn cho tôi là tôi có khuôn mặt nhìn rất dễ mến và một làn da trắng hồng.
Ngày ấy tôi có rất nhiều bạn nam ngỏ lời làm bạn trai của tôi, nhưng tôi không thấy rung động trước 1 ai hết. Cũng đến khoảng đầu năm lớp 11 tôi bắt đầu để ý đến 1 người trong lớp. Anh ấy là lớp trưởng của lớp tôi. Ban đầu tôi cảm thấy thích anh vì anh học rất giỏi và đặc biệt là nụ cười luôn luôn thường trực trên môi anh. Và một hôm đang là giờ ra chơi giữa tiết hai tôi thấy anh tiến lại gần phía tôi và vội vàng đưa cho tôi 1 lá thư.
Tôi chỉ kịp nhận lấy và nhìn vào khuôn mặt bối rối đang đỏ lên của anh rồi anh lại vội vàng bỏ chạy ra khỏi lớp. Sau 1 lúc tôi liền cất ngay lá thư vào cặp sách và về đến nhà tôi mới trốn vào buồng riêng giở ra xem. Ôi, tất cả những dòng chữ ấy mãi mãi khắc ghi vào một góc trong trái tim tôi cho tới tận bây giờ.
Anh ấy viết rất nhiều kín cả 4 mặt của một tờ giấy, anh viết rất mến và anh đã yêu tôi từ lâu nhưng không dám thổ lộ tình cảm. Và tôi cũng đã hồi đáp lại cho anh 1 lá thư, dẫu biết rằng tôi thích anh nhưng tôi đã tự dối lòng mình khi viết lên những ngôn ngữ đễ chối từ tình cảm mà anh đã dành cho tôi. Thật khó khăn cho tôi khi viết lên lá thư đó. Vì lúc ấy tôi cũng muốn nhận lời yêu anh để như chúng bạn cũng có người yêu. Suy nghĩ như thế nhưng lý trí đã ngăn cản tôi là phải viết ngược lại.
Tôi viết cho anh rằng tôi chưa nghĩ đến chuyện tình yêu, mà cái tôi đang lo lắng và phấn đấu đó là cố gắng học tập tốt để lo cho sự nghiệp sau này. Biết tôi chối từ anh đã rất buồn nhưng anh vẫn phải bằng lòng và chờ đợi đến khi chỉ còn lại mấy ngày cuối cấp sắp thi tốt nghiệp lớp 12 anh lại ngỏ lời yêu tôi thêm 1 lần nữa. Anh bảo bây giờ đã nhận lời yêu anh được chưa?! . Tôi lại lắc đầu bảo là chưa được. Vẻ mặt anh lại cười buồn.
Tôi rất yêu anh nhưng tôi chỉ mong sao cho anh thành đạt và tôi nghĩ rằng nếu lúc ấy tôi nhận lời yêu anh thì anh sẽ sao nhãng việc học hành nên tôi cố kìm nén lòng mình lại. Và cũng từ sau cái ngày thi xong tốt nghiệp chúng tôi mãi mãi đã xa nhau. Kỳ thi đại học năm ấy tôi không đậu và tôi đã vào miền Nam để ôn thi lại. Tôi lo cho sự nghiệp của mình và giấu đi nỗi nhớ về anh. Chúng tôi mất hẳn liên lạc với nhau, vì ngày ấy điện thoại chưa nhiều như bây giờ nên mọi thông tin của tôi anh không hề biết được. Và tôi nghĩ chắc anh đã quên tôi rồi.
Nhưng mãi sau này tôi mới biết anh vẫn thỉnh thoảng lên nhà tôi chơi để hỏi thăm về tôi nhưng mọi người trong nhà tôi không cho anh địa chỉ cụ thể là tôi đang ở đâu cả. Và rồi cuộc đời tôi đã rẽ sang 1 trang mới khi tôi học xong lớp kế toán và xin về làm việc trong 1 công ty xây dựng ở TP. Vinh - Nghệ An. Sở dĩ tôi không làm việc trong miền Nam vì hình bóng của anh trong tôi vẫn còn. Lúc ấy tôi nghĩ nếu tôi làm việc trong miền Nam tôi sẽ mãi mãi không gặp được lại anh.
Ngày ấy, tôi vẫn nuôi một hi vọng là sẽ có 1 ngày được gặp lại anh để nói hết những suy nghĩ bấy lâu nay tôi chôn kín sâu thẳm trong tận đáy lòng của mình cho anh nghe. Dù chỉ 1 lần thôi, để anh biết được tôi đã yêu anh rất thật và cũng rất nhiều. Nhưng thật buồn cho mối tình của tôi, tôi đã không gặp được anh. Và rồi thì cũng đã đến lúc tôi phải đi lấy chồng, vì con gái chỉ có thì (Hoa đến thì thì hoa nở, đến duyên em thì em phải lấy chồng).
Tôi đành xếp anh vào 1 góc trong trái tim tôi. Chồng tôi là một người đàn ông hiền lành, sống nội tâm và anh ấy rất thông minh. Có lẽ tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất vì cuộc sống cả vật chất lẫn tinh thần tôi đều có cả. Tôi được chồng yêu thương, tôn trọng. Con cái thì ngoan ngoãn và khỏe mạnh. Rồi mãi đến tròn 12 năm trời chúng tôi (mối tình đàu của tôi) mới gặp được lại nhau. Hiện tại chúng tôi ai cũng có gia đình riêng, tôi có hai con và anh ấy cũng có hai con. Cái cảm giác lần đầu gặp lại anh tôi hồi hộp và có chút lo lắng. Và cái gì đến thì nó phải đến, chúng tôi hẹn gặp nhau trong 1 quán Café.
Chúng tôi đã kể cho nhau nghe rất nhiều về cuộc sống riêng của gia đình mỗi người. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và mừng cho anh vì bây giờ anh đã rất thành đạt. Hiện anh đang làm trong nghành xây dựng và cũng có chức có quyền ở Hà Nội. Vợ anh cũng hiền lành và đảm đang. Anh bảo với tôi rằng: "Ngày xưa em không biết đó thôi chứ chỉ cần một cơn mưa nhẹ rơi là anh cũng có thể viết thành thơ. Anh đã viết hẳn cả 1 cuốn nhật ký về em". Tôi chỉ im lặng. Và điều mà làm tôi rất thỏa mãn và cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng bình yên đó là tôi đã nói cho anh biết tất cả những nỗi niềm bấy lâu nay tôi đang chờ anh lắng nghe.
Anh đã khóc khi tôi tâm sự, anh trách tôi sao ngày ấy tôi không nghĩ rằng nếu nhận lời yêu anh thì anh sẽ tốt hơn bây giờ nữa thì sao? Tôi chỉ lặng im. Vì điều đó không có lời giải đáp. Vì chúng ta không thể quay ngược được thời gian và tôi chợt nhớ đến lời 1 bài hát buồn: "Tình chỉ đẹp khi tình dang dở". Các bạn ạ!, quá khứ chỉ là quá khứ. Chúng ta hãy sống cho thật tốt ở hiện tại và hãy xếp quá khứ dở dang vào 1 góc đẹp của tâm hồn mình.
Hiện tại gia đình anh mỗi khi có dịp về quê đều ghé qua thăm gia đình tôi (gia đình tôi ở TP. Vinh - Nghệ An). Chúng tôi dẫu không đến được với nhau nhưng tôi biết một góc rất riêng trong tâm hồn của anh và tôi đều có chung 1 kỷ niệm buồn nhưng rất đẹp của thời áo trắng và chúng tôi chung nhau 1 mối tình đầu dang dở. Bây giờ niềm mong ước lớn nhất của cả anh và tôi đó là sự bình yên và cuộc sống hạnh phúc riêng của hai gia đình chúng tôi. Với tôi nếu bạn biết tôn trọng và xây dựng cuộc sống hiện tại ngày 1 tốt đẹp hơn thì quá khứ sẽ đẹp và tồn tại mãi mãi với thời gian.
Theo Eva
Dù thế nào em vẫn yêu anh! Người ơi, tình yêu là gì vậy? Đối với người ta dễ dàng mà sao đối với em lại khó khăn đến thế, khó nắm bắt đến thế? Sau nửa năm thân thiết với nhau, em đã nhận ra là mình không thể thiếu vắng anh - và mình không còn mạnh mẽ, cứng cỏi như trước kia nữa. Em cũng không dám...