Anh là niềm đau trong em
– Chồng yêu của em! Cho em được gọi anh bằng 2 từ thân thương quen thuộc ngày nào ấy nhé!
Em chẳng biết cảm xúc trong em giờ đây là gì nữa. Đã 6 tháng rồi kể từ ngày mình chia tay, chồng của em ngày nào giờ đã thành chồng của người ta, chồng cũng sắp lên làm cha rồi đấy! Có lẽ trong em bây giờ vẫn là nỗi nhớ – một nỗi nhớ da diết về chồng, về những kỉ niệm ngọt ngào khi xưa 2 đứa mình bên nhau. Nhưng em cũng hận chồng, em hận chồng vô cùng. Vì chồng đã vội vã tin những lời kích bác vu khống về em, chồng tin em phản bội chồng, để rồi chồng xa em không một lí do, không một lần gặp mặt chia tay, không cho em một cơ hội giải thích… và chỉ 3 tháng sau, chồng đã lấy người con gái khác về làm vợ, với cái thai trong bụng cô ấy đã gần 2 tháng.
Chồng có biết cái cảm giác của em khi ấy thế nào không? Chồng cũng không hề dám mời em đến để nâng ly rượu mừng nữa. Ngày hôm sau, chị gái chồng mới gọi em ra nói chuyện và nói “cậu CƯƠNG lấy vợ rồi em ạ!” em sốc nặng, em choáng váng… em như người mất hồn không nói được câu nào, chỉ có những giọt nước mắt lã chã rơi. Vậy là cái ngày em không mong đợi ấy đã xảy ra quá nhanh, quá nhanh ngoài sức tưởng tượng của em. Chồng có biết em đau đớn thế nào không?
Cứ nghĩ đến cảnh người cùng chồng làm lễ Trăm năm trước họ hàng bạn bè không phải là em, người cùng chồng trao nhẫn uyên ương, trao câu thề hẹn không phải là em, người mà chồng cùng gia đình mình đi đón về không phải là em… là con tim em như vỡ vụn từng mảnh. Ngày hôm nay, khi viết những dòng này, con tim em vẫn nhức nhối, từng dòng chữ vẫn thấm đẫm nước mắt của em, nhưng chồng có hay không? Lẽ ra tháng Tám mùa thu này em cũng sẽ cùng chồng kết duyên, xây đắp thành một tổ ấm… vậy mà nó đã vĩnh viễn không thành hiện thực khi chồng chỉ vì tin người ta mà xa em khi chỉ còn vài ngày sau là mình dạm ngõ… Chồng ơi! Em đau đớn lắm!
Chồng là mối tình đầu của em! Bốn năm đại học, em chỉ lo học hành, em bảo ra trường em mới yêu và sẽ lấy chồng vậy nên khi gặp chồng, em đã dành tất cả những gì vẹn nguyên cho chồng, em yêu chồng hơn chính cả bản thân mình, trong khi em biết, em là mối tình thứ 4 của chồng cơ đấy, dù chồng chỉ kể cho em về mối tình đầu của chồng thôi…
Vậy mà chồng đã lạnh lùng nhẫn tâm xa em không một lần gặp nhau, không cho em một cơ hội giải thích, chồng quá tin vào những lời vu khống kia. Chồng có biết khi danh dự của em bị bôi nhọ, em đau 1 thì sự thiếu tin tưởng của chồng làm em đau đớn 10 không? Tại sao cả gia đình chồng tin em, hết lời khuyên chồng mà chồng – người em cần tin em nhất, hiểu em nhất, thì lại như vậy?…
Mẹ em bảo chồng như thế thì em chẳng việc gì phải đau khổ vì chồng cả, chẳng việc gì phải khóc vì chồng cả… em cũng muốn mình mạnh mẽ lắm, thế nhưng chồng đã để cho em quá nhiều cú sốc, em suy sụp tới mức để ảnh hưởng tới cả sự nghiệp vì chồng. Em mất việc cũng một phần vì chồng đấy chồng có biết không? 4 năm học đại học em phấn đấu mơ ước thành giảng viên, vậy mà giờ chỉ vì chuyện tình cảm mà kết quả sau 3 tháng thử việc em đã không hoàn thành nhiệm vụ. Chồng ác lắm chồng biết không? Tại sao chồng xa em đúng vào giai đoạn em đang bị thử thách ấy?
Video đang HOT
Em yêu chồng, nhưng em cũng không thể tha thứ cho sự lạnh lùng nhẫn tâm của chồng… (Ảnh minh họa)
Thời gian rồi cũng nguôi ngoai, em cũng không còn suy sụp đau khổ như trước nữa, không còn những ngày chỉ vùi mình vào chăn với đôi mắt sưng húp nữa. Nhưng em vẫn không thể nào quên chồng, những lối đi xưa, những chốn hẹn cũ… tất cả làm em nhói đau khi những kỉ niệm lại ùa về. Mà cũng thật là, hồi ấy mình cũng chẳng hề chụp chung với nhau tấm ảnh nào. Nhưng trong em vẫn nguyên vẹn khuôn mặt chồng, dáng hình của chồng…
Em biết mình chưa thể hoàn toàn quên chồng, nhưng em đang cố gắng làm điều đó, dù là không thể quên hoàn toàn. Nhưng em sẽ quên đủ để có thể yên vui bên người mới, người sẽ là chồng của em trong tương lai, người sẽ mang lại hạnh phúc cho em, sẽ là chỗ dựa suốt cả cuộc đời này.
Em yêu chồng, nhưng em cũng không thể tha thứ cho sự lạnh lùng nhẫn tâm của chồng, không thể tha thứ cho những gì chồng đã gây đau khổ cho em. Em hận chồng!
Giờ đây, chồng đã có cuộc sống riêng, chồng vui vẻ hạnh phúc bên cô ấy, có khi nào chồng chợt nhớ đến em? Chợt nhớ đến những kỉ niệm giữa 2 đứa mình? Chắc không đâu nhỉ? Vì chồng bảo em là “không nên nghĩ về quá khứ làm gì nữa”… chồng gạt bỏ, chồng xóa trắng tất cả rồi!
Sau này, đến một lúc nào đó, chồng chợt hiểu ra, chồng đã hiểu lầm em thì sao nhỉ? Chẳng thể làm được gì nữa rồi…
Dù sao, em cũng viết lên những dòng tâm sự này, hi vọng chồng đọc được, để có thể hiểu những nỗi niềm của em.
Chúc chồng hạnh phúc bên cô ấy, mình cùng sống hạnh phúc nhé!
P/S: Tặng chồng bài thơ này, vì em sẽ chẳng thể trực tiếp gửi chồng đâu.
HÃY CHO EM
Hãy cho Em lần cuối cùng được mơ về Anh
Rồi ngày mai tất cả sẽ trở thành ảo tưởng
Chẳng biết đêm có dài ra
Cho giấc mơ trọn vẹn
Chuỗi mộng có bình yên cho hình bóng Anh qua
Hãy cho Em lần cuối cùng được nhắc tên Anh
Rồi ngày mai đôi môi Em giá lạnh
Hình bóng Anh sẽ trở thành ảo ảnh
Và tên Anh chỉ là tên một ảo ảnh mà thôi
Hãy cho Em lần cuối cùng được nói “yêu Anh”
Rồi ngày mai gió sẽ mang dại khờ của Em đi xa mãi
Chẳng biết gió có bao giờ trở lại
Để Em lại nghĩ rằng “Em đã yêu Anh”?
Hãy cho Em lần cuối cùng được làm tất cả, nhé Anh!
Rồi ngày mai Em sẽ quên Anh
…có thể là MÃI MÃI…
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Say nắng"!
"Say nắng" đôi khi là một cảm giác rất thú vị... (Ảnh minh họa)
Nắng thiêu đốt tâm can, thiêu đốt ta trong khoảng trống mênh mông nắng vàng. Nắng, sắc nắng dịu dàng khi ta vui và gay gắt khi tâm trạng ta bất ổn.
Nắng còn đôi điều ta muốn nhắn nhủ với nắng ơi. Đừng rực rỡ quá, đừng khoe sắc thắm mà làm "say" lòng bao lữ khách nắng ơi. Hãy dịu nhẹ để tất cả thêm thân thương mà gần gũi. Đừng quá chói loá mà làm ngất lòng người say nắng, nắng ơi. Nếu đã lỡ làm người ta "say" thì hãy nhẹ nhàng làm người ta tỉnh. Để khi tỉnh lại rồi người ta vẫn có cảm giác được ôm trọn nắng trong vòng tay. Hãy nhẹ nhàng thôi nắng nhé. Gay gắt, chói loá chỉ làm cho người ta thêm có thành kiến và sợ nắng mà thôi. Hãy trân trọng những gì tốt đẹp người ta dành cho nắng.
Người ta chỉ say nắng trong thoáng chốc như người ta đã say một thứ men. Thứ men làm cho người ta nửa mê, nửa tỉnh. Chỉ cần cái nhìn thoáng qua nhau là đã cảm nhau một chút tình. Và bắt đầu người ta say. Mà khi say thì người ta thường ngây ngất, mê man... Nhưng giống như một thứ men thì say nắng cũng chỉ làm cho người ta mê man, lịm đi trong một khoảng thời gian nào đó nhất định, rồi thì họ cũng sẽ tỉnh hẳn cơn say. Và thế là mỗi người đều trở về với thế giới riêng của mình.
Suốt đời người, có ai dám khẳng định mình chưa từng một lần say nắng? Nếu nói là không thì hẳn họ đang dối lòng mình, không thành thật với chính mình. Còn nếu nói là có thì hẳn ít nhất không dưới một lần họ đã từng say. Và mình cùng không phải là trường hợp ngoại lệ đó. "Say nắng", đôi khi là một cảm giác rất thú vị, vì nhờ có nó mà chính những người như tôi và bạn hay bất kỳ ai khác thấy cuộc sống có nhiều điều cần được giải mã.
Gửi tặng "Cơn say nắng bất thường" đến một người tên M! (Ảnh minh họa)
Cảm ơn nhiều lắm những cơn say nắng. Bởi một lẽ nhờ có những cơn say mà ta biết được rằng: "Trái tim ta vẫn có thể đập những nhịp đập thổn thức, run rẩy trước một ai đó... Điều đó chứng tỏ một điều là cảm xúc của ta có những lúc gần như đóng băng tất cả nhưng nó chưa hề chết". Nó sẽ sống khi gặp môi trường thuận lợi. Nó chỉ tạm ngừng trong một thời gian đủ để nó suy nghĩ lại những gì đã qua. Nó cũng luôn khao khát một tình yêu thương chân thành đến với nó. Nó đã đọc được ở đâu đó có đoạn viết dành tặng một cô gái yêu nắng nhưng luôn có bàn tay lạnh rằng:
"Khuôn mặt và nụ cười của em lúc nào cũng ấm áp và thân thiện nhưng lòng bàn tay em lại lạnh đến không ngờ. Mà bàn tay thường dẫn đến trái tim... Nắng có thể làm ấm lòng bàn tay em không nhỉ? Uh, thì anh thắc mắc sao em yêu nắng biết bao nhiêu mà nắng không đáp trả cho em dù chỉ là một hơi ấm thôi. Tuy không biết lí do lòng bàn tay em luôn lạnh, nhưng anh hi vọng nếu em cứ giữ quả trứng nắng này trong lòng bàn tay em sẽ được ủ ấm, và anh sẽ chờ cho đến khi hơi ấm rẽ vào tim em".
Nắng miên man với những vạt nắng vàng chói chang, khoe sắc. Còn người "say", người sẽ tỉnh và đi về hướng của những "cơn say" nắng bất thường khác. Nhưng tâm trạng của nhân vật trong đoạn viết ở trên thì họ không như vậy. Họ đã nghĩ cho người con gái yêu sắc nắng và hi vọng rằng sắc nắng sẽ sưởi ấm cho trái tim băng giá và bàn tay lạnh của cô gái. Yêu nắng và say nắng, họ muốn vừa bị " say nắng" và yêu luôn sắc nắng mong manh ấy. Còn mình, cơn say ấy không đủ mạnh và tinh tế để níu giữ chân ai. Nhưng dù sao mình cũng thầm cảm ơn nắng sâu sắc, vì biết được rằng mình vẫn còn có thể yêu thương cho dù đó chỉ là những cảm xúc thoáng qua.
suongrongcat2009@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Chồng ơi! Em yêu chồng em nhất trên đời!!! Em đã ngủ mê sau một nỗi đau dài... (Ảnh minh họa) Anh ơi tim em sẽ trôi về đâu để những lãng quên dấu yêu không trở lại trong kí ức. Hạnh phúc không đếm được nhiều lần như những đầu ngón tay mềm của em, phải không anh? Niềm đau, nỗi nhớ cứ chập chờn hiện về trong tiềm thức, có...