Anh là người chồng đã “sập bẫy” của em!
Kế hoạch của em đã thành công mỹ mãn rồi vợ ạ. Cái bẫy của em đã đưa con ngựa hoang cô độc trở về với bầy đàn. Đừng đánh cắp con khỏi cuộc sống của anh. Anh van em!
Anh xin lỗi em, mẹ của con anh!
Quả thật anh không biết phải bắt đầu mở lời với em ra sao – mẹ của con anh. Em đã góp mặt trong cuộc sống của anh được gần 2 năm rồi đấy, vậy mà chúng ta vẫn chưa có một lần nào ngồi xuống và trò chuyện thẳng thắn với nhau. Nếu như không có đường link của chị vợ gửi cho anh sáng nay, có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được những suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu em, “cái bẫy ” sâu mà em đã cố công xây dựng để anh từ từ bước xuống mà không hề hay biết.
Em có biết không, suốt cả ngày hôm nay công việc duy nhất anh làm được là google cái title “Em đang lên kế hoạch để chồng sa chân vào bẫy”, bài tâm sự của em ngập tràn trên các trang báo mạng. Anh đọc đi đọc lại từng con chữ, sống lưng anh lạnh toát, anh đã nhấn F5 liên tục như phát điên lên để đọc những comment mới nhất từ độc giả. Chắc hẳn bất cứ ông chồng ngờ nghệch nào cũng hiểu được, anh thấy nhẹ nhõm làm sao khi hàng trăm comment kia phần lớn là khuyên em nghĩ lại. Cứ 5 phút một lần, anh lại vào check trang web dạy tiếng Anh của em và thở phào nhẹ nhõm khi thấy đèn của em vẫn sáng.
Anh đã muốn bỏ công việc tại đây để về nhà với em, với Cua nhà mình nhưng rồi lý trí của thằng đàn ông đã ngăn anh lại. Anh cần thời gian để suy nghĩ lại về tất cả những gì anh đã gây ra cho những người thân nhất của mình. Tìm cho mình một lý do chính đáng để có thể ở bên em và con. Đêm nay anh ở lại công ty, suất cơm hộp trên bàn lạnh ngắt, anh chuẩn bị những điều để nói với em, vô thức, anh mở máy lên và viết bức thư này.
Vợ à, anh không nghĩ chuyện mình kết hôn là vội vàng đâu. Tính đến ngày em đồng ý lên xe hoa của anh thì mình đã quen nhau được 6 năm có lẻ rồi đấy. Và trong 6 năm ấy những lời tỏ tình của anh (trực tiếp có, gián tiếp có) đếm không hết trên 10 đầu ngón tay đâu. Anh thích nụ cười rạng rỡ của em, thích cái giọng nói “nhấm nha nhấm nhẳng”, thích cả mùi thơm dìu dịu tỏa ra từ cơ thể em, không phải mùi hương từ bất cứ một sản phẩm nhân tạo nào, đó là mùi hương thường trực, tự nhiên của vợ anh.
Video đang HOT
Trước khi yêu em, sự kiêu ngạo của em là một thử thách trước anh. Khi em thuộc về anh, sự ngoan ngoãn, phục tùng ngoài mong đợi của em làm anh bất ngờ thực sự. Anh thấy em ngây thơ và mong manh đến tội nghiệp, thế giới của em quá đẹp, quá hoàn hảo, quá khác với những gì anh đã trải qua. Dường như em chẳng bao giờ phải đau khổ trong thế giới nhỏ bé của em.
Ngày em chính thức về sống trong thế giới của anh, thực sự anh không biết mình phải đối mặt với em như thế nào sau 10 năm sống một mình, anh có em. Nhưng thật khó khi đối mặt với em hàng ngày, em biết không, anh đã quá quen với cuộc sống câm lặng trong căn nhà vắng vẻ. Căn nhà đối với anh chỉ đơn thuần là một chiếc giường đủ chỗ cho anh đặt lưng sau một ngày vất vả. Em đến đây và làm ấm căn bếp của anh, khi anh gần như quên mất mùi vị của những bữa cơm gia đình.
Anh bỏ đi thói quen mang quần áo đi giặt là mỗi cuối tuần, anh đến công ty với chiếc áo sơ mi thẳng nếp và thơm mùi nước xả. Anh bắt đầu nghĩ đến việc về nhà ngay sau khi giờ làm kết thúc thay cho việc la cà quán xa như trước đây. Anh không còn nỗi chán nản với căn nhà tối tăm, lạnh lẽo vì anh biết có người chờ mình ở nhà bên mâm cơm nóng, ánh đèn ấm áp và nụ cười ấm hơn cả ánh đèn. Anh quen dần với cuộc sống có em, dù chúng ta như đang diễn kịch câm trong căn nhà của chính mình.
Trong mắt anh, em mong manh quá, như một đứa trẻ con, anh không muốn em đi làm vì anh sợ em sẽ bị bóp nát trong cái guồng quay của cuộc sống, sợ nó biến em trở thành một bà vợ lắm lời, thô lỗ và hay buôn chuyện. Anh muốn em cứ ngoan ngoãn, vui vẻ như thế, mỗi cuối tuần đến quán bar để uống sinh tố như mấy thằng bạn anh vẫn hay đùa.
Anh sợ về nhà bà ngoại lắm em ạ, đó là lý do anh thường để em về đó một mình. Em lớn lên trong vòng tay cha mẹ mình thì làm sao em hiểu được tâm trạng của anh, mẹ chồng của em đã bỏ lại anh để sang Canada khi anh còn là thằng bé 12 tuổi. Em nhận được những cái xoa đầu dịu dàng từ bố, em có thể nũng nịu đòi bố cái này, cái nọ. Còn anh, em có thể tưởng tượng được không, người đàn ông anh gọi là cha ném vào mặt anh một đống tiền cùng lời miệt thị ” Để xem thằng vô dụng như mày thì làm được cái gì!” cùng những câu chửi rủa mà anh không muốn nhắc đến ở đây. Mỗi khi về nhà em, anh thấy mình lạc lõng giữa cái thế giới hạnh phúc ấy, một cảm giác thừa thãi đến khó tả.
Anh sợ, thực sự anh rất sợ khi biết mình sắp có con. Anh đã như con thú hoang bị dồn vào đường cùng rồi nói ra những lời làm tổn thương em sâu sắc. Anh sợ mình không đủ sức để cho con của mình tất cả những gì anh muốn có. Anh đã thề với chính mình rằng anh sẽ mang đến cho con anh cuộc sống tuyệt vời nhất để con được lớn lên trong hạnh phúc. Anh giận điên người lên khi em tự cho mình cái quyền sắp đặt cuộc sống của anh. Anh còn chưa kịp quen với cuộc sống mới, em đã muốn đưa cuộc sống của anh đi theo hướng khác. Và thật sự, anh không dám tin em có thể làm một người mẹ tốt, tư duy của em vẫn như một cô bé, mà trẻ con làm mẹ của trẻ con thì khó khăn lắm.
Anh thờ ơ trước những vất vả của em, anh đã sai! Cái lý trí điên rồ trong anh đã muốn trừng phạt em theo cách đó. Bởi anh nghĩ chỉ có nỗi đau, thất bại mới làm cho con người ta lớn lên, thứ mà em chưa từng trải qua. Anh muốn em phải tự chịu trách nhiệm cho những gì em một mình đưa ra quyết định. Nhưng em vẫn âm thầm như thế, không giận dữ, không ghen tuông dù anh đã làm mọi cách cho em điên lên. Anh thấy mình bất lực trước em, điều đó càng làm em xa anh hơn.
Rồi ngày Cua ra đời, anh đã run bắn lên khi nhìn thấy con mình nhỏ bé, tím tái thoi thóp trong lồng kính. Ngày đón con về nhà, không có em căn nhà rối và loạn hết cả lên. Anh không dám chạm vào con vì con mong manh quá em biết không, anh sợ rằng chỉ một phút sơ ý anh sẽ làm con đau. Con khóc cả đêm, cô giúp việc cũng khóc theo. Anh thức trắng đêm nhìn con, anh thấy mình vô dụng.
Em về đây, em lại đưa cuộc sống về quỹ đạo của nó. Anh ngạc nhiên lắm khi thấy em khe khẽ hát ru con. Em đã mang “gia đình” – một khái niệm anh đánh mất từ lâu trở về với anh. Nhiều lần anh nhìn em tắm cho con, cái vẻ đỏng đảnh hàng ngày biến đâu mất, mái tóc buộc cẩu thả, khuôn mặt không trang điểm, bộ đồ ngủ giản dị, lúc đó trông em thật khác, có một nét gì đó rất… “vợ”.
Cái khoảnh khắc con chạm vào anh dường như có một dòng điện chạy thẳng vào tim anh khiến nó ngừng đập trong vài giây. Tình “ruột già” là thế đúng không em, từ lúc ấy anh đã không thể giữ cho suy nghĩ của mình rời khỏi Cua. Trong những đêm nằm trong căn phòng trống trải, không có em, có con bên cạnh anh đã nghĩ rất nhiều về những gì anh sẽ làm cho con, khi con biết ngồi, biết đi… Cho đến tận khi con tìm thấy một cô gái làm nó nghĩ đến một gia đình. Có nhiều lúc, trong giờ làm anh bỗng ngây người, rồi bật cười đó là khi anh nghĩ đến đôi mắt trong veo và nụ cười toe toét của con nụ cười giống như em, nghĩ đến cái cách con lật qua lật lại trong nôi. Mọi người trong cơ quan vẫn hay đùa gọi anh là “ông bố trẻ” dù tuổi anh cũng chẳng còn là trẻ nữa.
Kế hoạch của em đã thành công mỹ mãn rồi vợ ạ. Cái bẫy của em đã đưa con ngựa hoang cô độc trở về với bầy đàn. Đừng đánh cắp con khỏi cuộc sống của anh em nhé. Anh van em, đừng để cuộc đời này xuất hiện thêm một thằng đàn ông như anh. Chúng mình cần hiểu nhau hơn, có thể em cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi để cho những vết thương kia lành lại và anh cũng cần thời gian để học cách làm chồng, làm cha. Nhưng đừng biến mất em nhé! Vợ của anh. Anh sẽ tìm lại em và con bằng mọi cách. Em biết mà, khiếu văn của anh rất tệ, anh dừng câu chuyện của chúng ta ở đây.
Xin cảm ơn tất cả các bạn độc giả đã cho gia đình tôi những lời khuyên quý giá. Cám ơn mục Tâm sự của Afamily đã cho tôi cơ hội hiểu vợ mình hơn và cho tôi cơ hội giữ lấy gia đình khi chưa quá muộn. Tôi xin cảm ơn tất cả!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin lỗi em, anh phải có "trách nhiệm" với người khác
"Em ạ! Anh là người đàn ông, anh phải có trách nhiệm với những gì anh đã làm. Hãy để anh ra đi, em nhé".
Màn hình máy tinh trước mắt tôi là hình ảnh bạn trai tôi và người con gái anh đã chọn đang hạnh phúc bên nhau. Tôi không biết mình đang suy nghĩ gì? Tôi đã mỉm cười cho hạnh phúc của anh... nhưng bỗng tôi nghẹn lại như có cái gì đó đang xuyên ngang trái tim mình. Một lần nữa, trái tim tôi lại thổn thức...
Thế là đã hai năm kể từ ngày anh phụ tôi để đến với người con gái ấy. Anh đã phũ phàng rũ bỏ những kỷ niệm của tình yêu thương gắn bó mà chúng tôi đã vun đắp suốt ba năm qua để theo một tình yêu khác chỉ mới bắt đầu ba tháng.
Ngày ấy, tôi chỉ là một cô gái ngây thơ với những tình cảm rung động đầu đời. Tôi yêu anh, tin vào tình yêu trọn vẹn của mình, tin anh là người đặc biệt, là tất cả trong cuộc sống của tôi! Anh vẽ lên một bức tranh hạnh phúc có anh, có tôi, có những đứa trẻ đáng yêu...
Ngày tôi vừa ra trường để bắt đầu đi làm, cuộc sống rất khó khăn. Khi chưa tìm được việc làm, anh đã hằn học chở tôi qua từng con đường của thành phố để tìm việc. Rồi tôi đi làm, anh vẫn từng ngày từng ngày đón đưa tôi đi làm... lúc ấy, tôi biết ơn anh đến nhường nào và càng thấy yêu anh nhiều hơn. Cũng chính vì điều đó nên tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh và tôi đã quyết định dọn đến gần công ty để anh không phải lo lắng, đưa đón tôi mỗi buổi đi làm... nhưng đến bây giờ, tôi mới biết đó là quyết định sai lầm của mình.
Chính vì không còn phải đón đưa tôi đi làm như trước nên đã tạo điều kiện cho anh có nhiều thời gian rỗi hơn và bắt đầu gặp gỡ người con gái khác. Tôi cũng chẳng thể hiểu được tình cảm anh dành cho người con gái kia là gì? Có lẽ là tình yêu?... và đến một ngày, tôi đã biết hết tất cả sự thật đó...
Một hôm, tôi gọi cho anh mãi nhưng vẫn chỉ là "Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được". Anh đã tắt nguồn điện thoại, không một lời giải thích với tôi... lúc đó, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì chưa bao giờ anh cư xử với tôi như thế!
Hãy tha thứ cho anh! Đến bây giờ anh vẫn nói rằng, người anh yêu nhất là em. Tất cả là do sự bồng bột của anh...(Ảnh minh họa)
2 giờ sáng. Nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi vì tôi không dám tin những điều mình nghi ngờ là sự thật. Đang mông lung với những suy nghĩ thì tôi nhận được tin nhắn của anh, "Em à! Anh sai rồi! Người anh yêu là em. Em hãy cho anh thời gian là 3 ngày để giải quyết tất cả. Em hãy ngủ thật ngon! Ngủ ngon em nhé!"... Đọc những dòng tin nhắn ấy, lòng tôi như ấm lại bởi tôi biết, "Tôi không hề mất anh".
Sáng hôm sau tôi về quê, anh vẫn đến đưa tôi ra bến xe, Anh ngồi bên tôi và bảo rằng, "Anh xin lỗi... anh đã đi lạc đường! Người anh chọn làm vợ là em"... và lần đầu tiên trong đời, tôi thấy người đàn ông của tôi khóc. Tôi đã ôm anh, ôm anh thật chặt và an ủi, "Anh à, anh hãy quên hết đi! Em không trách anh đâu... chúng ta cùng cố gắng nhé!".
Tôi bắt đầu lên xe. Xe lăn bánh xa dần và lòng tôi cảm nhận được tôi đang dần xa anh. Anh nhìn tôi, vẫy chào tạm biệt...
Về quê. Tôi cảm thấy lòng mình bất an, thổn thức. Một ngày, hai ngày, ba ngày... tôi trở lại thành phố và anh đã đến đón tôi. Chúng tôi đã cùng nhau đi dạo qua các công viên, nơi hai đứa đã từng hò hẹn... bỗng, điện thoại anh reo và chủ nhân của cuộc gọi ấy không ai khác là người con gái đó.
Mấy ngày qua cô gái đó đã bỏ nhà ra đi. Anh vô cùng lo lắng cho cô ấy khi biết cô ấy đòi tự tử... tôi không biết làm gì lúc đó vì tôi cũng muốn anh cứu cô ta thoát khỏi con đường cùng quẫn đó.
Rồi anh bảo rằng, "Anh sẽ đi tình nguyện mùa hè xanh". Tôi đồng ý vì tôi cũng muốn anh được thoải mái, được nghỉ ngơi sau những ngày đau đầu với chuyện tình cảm phức tạp của mình.
Một hôm, đã ba giờ sáng... tôi nhận được tin nhắn từ số điện thoại của anh, "Anh là người đàn ông hèn nhát. Anh không dám bỏ tất cả để đến với người phụ nữ anh yêu. Hãy để anh ra đi... anh sẽ nhớ mãi những kỉ niệm đẹp của chúng ta. Nhưng em ạ! Anh là người đàn ông, anh phải có trách nhiệm với những gì anh đã làm. Hãy để anh ra đi... em là người con gái xinh đẹp, thông minh, chắc chắn em sẽ gặp được người con trai yêu thương em thật lòng"... Tôi chưa lấy lại được bình tĩnh sau khi nhận được tin nhắn của anh thì lại có một tin nhắn khác, "Đấy là tất cả những gì anh ấy muốn nói với bạn"...
Chẳng nhẽ anh chỉ biết sống có trách nhiệm với người con gái khác, còn với tôi thì không ư? Đã ba giờ sáng... vậy mà anh và người con gái kia vẫn ở bên nhau. Tôi nhắn lại, "Sao chị lại dùng máy anh ấy nhắn tin cho tôi?" thì cô ta trả lời, "Anh ấy nhậu say và đã ngủ"... Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi như một đứa trẻ lạc lõng giữa dòng đời với lòng ghen tuông, trách phận...
Vậy là tất cả yêu thương ba năm qua đã đặt dấu chấm hết. Tôi đã không thể cân bằng được cuộc sống của mình khi không có anh bên cạnh... Tôi cứ một mình lang thang hết con phố này đến con phố khác. Tôi lang thang đến các công viên, nơi đã từng chứng kiến tiếng cười hạnh phúc của hai đứa... vậy mà giờ đây, chỉ mình tôi ngồi khóc một mình...
Một tháng sau, anh đã đến gặp tôi sau một tháng cắt liên lạc. Anh bảo với tôi rằng, "Em à! Anh xin lỗi em... anh đã phụ em rồi... nhưng anh chỉ có thể nói với em một điều rằng, anh yêu em! Anh có nỗi khổ của anh, hãy để anh ra đi... Anh sẽ không bao giờ quên em đâu! Anh cũng sẽ không lấy vợ... và đến một lúc nào đó, anh sẽ kể cho em nghe tất cả... tất cả những gì đang diễn ra. Hãy để anh ra đi, em nhé!".
Tôi đã khóc, khóc rất nhiều... anh quay lưng đi... tôi cũng không níu kéo. Cơn gió ngang qua kiếng tôi lạnh buốt, mọi người nhìn tôi, tôi chỉ biết khóc... vậy là mọi thứ đã kết thúc.
Một ngày kia, sau một năm tưởng chừng như đã lắng lại tất cả... thì bỗng chuông điện thoại tôi reo. Bắt máy... trong điện thoại cất lên bài hát từng là kỉ niệm của hai đứa... và giọng hát ấy không ai khác, chính là anh. 365 ngày, tưởng chừng như đã nguôi nguôi ngoai thì một lần nữa, cảm xúc tôi lại dâng trào. Tôi khóc, kỉ niệm ngày xưa lại ào ạt ùa về... lời bài hát khiết tim tôi ứ nghẹn, "Anh làm lo tương lai, em dậy con nên người"...
Sau cuộc điện thoại ấy, anh đã gặp tôi... và tôi lại khóc. Anh ôm tôi vào lòng và bảo rằng, "Hãy tha thứ cho anh! Đến bây giờ anh vẫn nói rằng, người anh yêu nhất là em. Tất cả là do sự bồng bột của anh... nhưng anh phải có trách nhiệm với những gì anh đã lựa chọn. Và bây giờ, cũng là lúc thích hợp nhất anh kể cho em tất cả"...
Tôi đã khóc trong lòng anh như con chim non xa mẹ lâu ngày và cần sự chở che... Rồi, tôi cũng phải trở về với cuộc sống của riêng mình, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi...
Cứ ngỡ như tôi sẽ không bao giờ gượng dậy nổi trong thế giới này, cuộc sống này... vậy mà giờ đây, tôi cũng đã dần cân bằng được cuộc sống của mình... nhưng dường như, trái tim tôi không còn biết rung động trước một người con trai khác, dù đã có rất nhiều người sẵn sàng chờ đợi tôi!
Tôi vẫn cô đơn, sớm sớm, tối tối đi về một mình... thi thoảng nhớ về hình ảnh của anh... và hôm nay, một lần nữa tôi lại nhớ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đến lúc phải dừng chân Điện thoại báo tin nhắn đến - là tin nhắn của Mai: "Hôm nay em đã gửi đơn ly hôn lên tòa án. Nếu anh không về tòa sẽ xử vắng mặt". Tùng giật mình. Đã một năm Tùng chưa về nhà cũng không gọi cho vợ. Vợ chồng Tùng chỉ liên lạc qua tin nhắn. Tự nhiên một cảm giác lo sợ...