Anh là món quà hoàn hảo nhất
Anh luôn khiến yêu thương trong tôi được lấp đầy bằng niềm vui và sự bao bọc.
Người yêu tôi là một anh chàng bộ đội, quanh năm suốt tháng đóng quân nơi tỉnh lẻ. Chúng tôi liên lạc với nhau chủ yếu là qua điện thoại và facebook. Thi thoảng, anh cắt phép năm chúng tôi mới được gặp nhau nhưng ít khi rơi vào các dịp lễ như Valentine hay 8/3…. Vì thế, tôi chỉ nhận được những lời chúc qua tin nhắn hay cuộc thoại ngắn ngủn không quá 10 phút. Nhiều lần nhìn bạn bè hẹn hò đón nhau đi chơi ngay trước mắt, tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng, mang tiếng có người yêu nhưng khi cần lại luôn bị bỏ rơi. Cảm xúc bộc phát luôn khiến tôi tự ti về tình yêu của mình. Suy cho cùng tôi chẳng thể trách anh, người chung tình vô tội.
Thực tế, hơn 4 năm yêu thương nhau chưa bao giờ anh làm cho tôi thấy mình không hạnh phúc hay thiếu sự quan tâm. Không gặp gỡ, chúng tôi thường xuyên nhắn tin trò chuyện, gửi gắm những yêu thương qua đường dây công nghệ hiện đại. 365 ngày trong năm là 365 tin nhắn chào buổi sáng đáng yêu từ số điện thoại quen thuộc của anh, nó luôn làm con tim nhảy múa vì hạnh phúc, là động lực để tôi vui cười mỗi ngày. Không những thế, anh còn cài cắm cả một đội quân bên cạnh để theo sát tôi, hễ tôi bị cảm sốt hay gặp trục trặc trong cuộc sống, họ sẽ thay anh bên cạnh chăm sóc, giúp đỡ. Thậm chí, bạn bè của anh thay anh đưa tôi đi chơi, cà phê quán xá, tặng những món quà vào những ngày lễ hay cuối tuần để tôi không lạc lõng, cô đơn. Tôi thấy hạnh phúc vì điều đó và thầm cảm ơn ông trời đã ban tặng anh cho tôi như một món quà hoàn hảo nhất. Anh luôn khiến yêu thương trong tôi được lấp đầy bằng niềm vui và sự bao bọc.
Chiều nay, khi căn phòng làm việc bé tẹo của mình bắt đầu rộn ràng không khí của ngày 8/3. Nghe mấy chị đồng nghiệp cùng phòng háo hức kể về những kế hoạch thú vị bên gia đình và người yêu thương vào ngày này. Người thì dự định đi du lịch ngắn ngày với người yêu vào cuối tuần, người đi ăn tối với chồng ở nhà hàng sang trọng, có người nhân dịp này về ra mắt gia đình nhà chàng… Chợt, tôi có chút chạnh lòng nhưng nghĩ về món quà 8/3 trước đó, tôi vẫn lâng lâng hạnh phúc.
Chỉ có sự chờ đợi và tin tưởng mang anh đến gần tôi (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chẳng là, năm ngoái vào dịp lễ Valentine, anh hứa cắt phép về Hà Nội thăm tôi. Bận rộn công việc tuyển quân đợt 1, anh theo đơn vị đi Thái Bình nhận tân binh. Chúng tôi bỏ lỡ chuyến du lịch dài ngày theo kế hoạch tại Nha Trang. Một chút ích kỷ của bản thân trỗi dậy, tôi giận anh vì thất hứa. Tôi bỏ mặc những bù đắp tình cảm từ bạn bè của anh, từ những món quà ngọt ngào, lãng mạn được mang đến, tôi quyết cắt đứt mọi liên lạc. Gần một tháng, cả hai chúng tôi không có một chút tin tức gì về nhau. Lúc đó, tôi tưởng tình yêu 3 năm của chúng tôi thật sự dừng lại.
Đến ngày 8/3, từ chối lời mời liên hoan ngày lễ với đồng nghiệp cơ quan, tôi thả bộ lang thang bờ hồ ngắm phố xá lên đèn quyết để xoa dịu nỗi buồn của tình yêu mang đến. Bất chợt trong đám đông người băng qua đường, nhác nhìn tôi thấy bóng một người đàn ông trông giống anh ôm bó hồng trắng vội vã bước tới. Tôi nghĩ đó là một ảo giác nhòe trong nỗi nhớ chất chồng và nước mắt của chính mình. Chỉ đến khi, tiếng nói của anh cất lên ngay bên cạnh “xin lỗi em, anh là món quà của em trong ngày 8/3 này nhé!”, tôi mới sực tỉnh. Nhìn anh, tôi òa khóc và ôm choàng lấy bờ vai xương hạc gầy gò, bỏ lơ sự chứng kiến của những người đi đường. Bỗng chốc, những giận hờn vu vơ tan biến, nhường chỗ cho niềm vui và hạnh phúc tột cùng. Cả hai chúng tôi sánh bước bên nhau lang thang khám phá khắp các ngóc ngách của phố cổ Hà Nội như chưa hề có những chuyện xảy ra trước đó. Dưới ánh đèn về đêm, đôi bàn tay chúng tôi nắm chặt, đôi chân song hành bước qua những con đường ngày cuối xuân, thỉnh thoảng ánh mắt anh nhìn về phía tôi cười hạnh phúc. Có lẽ, sự nhỏ nhen của bản thân khi cố gắng gạt anh ra khỏi cuộc sống của mình đã là một sai lầm ngốc nghếch nhất mà tôi vô tình mắc phải.
Cho đến bây giờ, hồi tưởng lại món quà đặc biệt đó, tôi thấy con tim mình vẫn thổn thức, loạn nhịp. Tôi nghĩ, những bó hoa, gói quà có thể bỏ tiền ra mua được dễ dàng, riêng anh lại khác, chỉ có sự chờ đợi và tin tưởng mang anh đến gần tôi. Vì thế tôi càng phải trân trọng và giữ gìn.
Người ta luôn nói, yêu bộ đội là khổ bởi xa cách, nhớ nhung, phải chịu thiệt thòi về tình cảm, trống vắng khi xa cách. Có thể, chúng tôi không dành thời gian nhiều bên nhau để đi chơi, hẹn hò như những cặp đôi khác. Nhưng tôi hạnh phúc, vì anh luôn dành cho tôi thời gian có thể.
Theo VNE
Chồng khó dứt với người tình cũ
Liệu có ai chấp nhận chuyện chia chồng trong hoàn cảnh của tôi hay không?
Cái khó của tôi chính là chồng khăng khăng không chịu bỏ vợ, bỏ con, dứt khoát sẽ "ăn đời, ở kiếp" với tôi nhưng lại không dám mạnh miệng nói rằng chấm dứt hoàn toàn với người phụ nữ kia. Bởi thế, tôi mới không biết phải làm gì với cuộc hôn nhân của mình khi có kẻ luôn hằm hè cướp chồng mình đi, còn chồng thì "vấn vương tình cũ".
Tôi lấy chồng được 5 năm, có hai cháu, một trai, một gái. Cuộc sống của vợ chồng tôi được gọi là hạnh phúc khi hai vợ chồng không gây lộn, hòa thuận, công việc suôn sẻ, kinh tế tạm ổn và các con ngoan ngoãn. Nhưng rồi mọi thứ bị xáo trộn khi người tình cũ của chồng tôi bỗng dưng ly hôn và tìm tới chồng tôi cầu xin giúp đỡ.
Trước khi cưới tôi, chồng tôi đã từng yêu H hơn 5 năm. Chuyện đó tôi cũng biết vì chúng tôi đều cùng một khu phố, sàn sàn tuổi nhau nên chuyện yêu đương của đám bạn chúng tôi đều biết. Chồng tôi yêu H lâu như vậy nhưng vẫn bị gia đình anh phản đối với lí do mẹ H bỏ nhà theo trai, bố mẹ chồng tôi sợ rằng tính cách của H cũng chẳng ra gì.
Bản thân tôi cũng chơi với H (dù không thân nhưng tôi cũng biết) thì thấy rằng đúng là H rất ngoan ngoãn, hiền lành chứ hoàn toàn không có chuyện hư hỏng như mẹ của cô ấy. Nhưng bố mẹ anh cứ nghĩ khác nên kiên quyết phản đối dù cho anh mất thời gian không hề ngắn để thuyết phục. Cuối cùng vì bị cấm đoán gay gắt, chồng tôi mới buộc phải chia tay với H theo ý nguyện của gia đình.
Thời gian đó tôi đi học đại học xa nhà, chuyện tình cảm của họ tôi chỉ biết qua qua chứ không tường tận. Học xong, tôi về huyện công tác, thời điểm đó họ cũng chia tay được hơn 1 năm rồi. Khi đó, thấy tôi ngoan ngoãn, có công việc ổn định nên bố mẹ anh nhờ người giới thiệu chúng tôi với nhau. Tôi và chồng tôi bây giờ có đi gặp gỡ, trò chuyện một vài lần và dần dần nảy sinh tình cảm.
Chồng tôi tự thấy đó là trách nhiệm, là tội lỗi của anh (Ảnh minh họa)
Tôi biết chuyện trước kia của chồng, thậm chí ngay cả khi đi gặp gỡ tôi cũng có hỏi anh về chuyện đó nhưng tôi hoàn toàn không hề ghen tuông hay nghĩ ngợi gì cả. Ai cũng có quá khứ, có phải ai yêu nhau cũng đến được với nhau đâu. Điều quan trọng là lúc bấy giờ H cũng đã lấy chồng trên thành phố, còn anh thì độc thân, lại có ý định nghiêm túc với tôi. Xét thấy mọi điều thuận lợi, tôi chấp nhận yêu và tìm hiểu anh.
Chúng tôi cũng yêu nhau gần 2 năm mới cưới vì tôi không muốn vội vàng. Tôi cũng sợ anh chỉ muốn lấp chỗ trống, muốn cưới người cho bố mẹ hài lòng nên mới gắn bó với tôi nên cũng dành thời gian để thử thách anh. Sau 2 năm, thấy tình cảm anh dành cho mình cũng chân thành, bố mẹ anh cũng rất quý mến tôi nên tôi quyết định kết hôn với anh.
5 năm qua tôi không có gì phàn nàn về cuộc sống hôn nhân của mình. Chúng tôi hạnh phúc, bố mẹ hai bên đều quý mến nên tôi chẳng có gì bận lòng. Cho tới một ngày, tôi nghe mẹ chồng tôi nói: "Con bé H mới bỏ chồng, giờ về sống một mình ở cái nhà của bố mẹ nó đấy. Mẹ nó thì bỏ đi từ hồi nó còn nhỏ, bố nó cũng lấy vợ hai, chuyển đi chỗ khác ở rồi. Giờ nó về cái nhà đó ở một mình, nghe đâu không sinh được con nên chồng nó bỏ". Tôi nghe xong cũng cảm thấy xót xa thương cho một thân phận, dù sao cô ta cũng tầm tuổi như tôi, cùng sinh ra, lớn lên ở khu phố này nên giờ thấy duyên phận bạc bẽo như vậy tôi cũng thấy thương.
Rồi tôi bắt đầu tá hỏa lên khi nghe người ta bán tin, bán nghi chuyện chồng tôi hay qua nhà cô ta đón cô ta đi đâu đó. Tôi giật mình bởi vì nhà chúng tôi cách nhau không xa mà tôi không hề hay biết điều đó. Lúc này tôi hỏi chồng, chồng tôi cũng không ngần ngại thừa nhận. Chồng tôi nói đúng là thời gian gần đây có hay gặp cô ta vì thương hoàn cảnh của cô ta bây giờ. Trước đây, khi chồng tôi và cô ta còn yêu nhau, đã có 2 lần họ đi phá thai vì lúc đó bố mẹ chồng tôi phản đối. Chồng tôi bảo chính vì điều đó mà giờ cô ấy mới vô sinh, khiến cho chồng hiện tại bỏ. Chồng tôi tự thấy đó là trách nhiệm, là tội lỗi của anh.
Tôi hỏi bây giờ anh muốn gì, cô ta hay tôi thì chồng tôi quả quyết sẽ không bao giờ bỏ vợ con nên tôi cứ yên tâm. Chỉ có điều giờ cô ta tội nghiệp như thế chồng tôi không thể làm ngơ. Đã vậy chồng tôi còn nói, dù sao cô ấy cũng chẳng thể mang thai, chuyện họ có qua lại với nhau cũng chỉ là để cô ấy bớt cô quạnh chứ không xảy ra hậu quả gì nên tôi hãy cố gắng "nhắm một mắt, mở một mắt" cho qua. Tôi thực sự quá sốc trước lời đề nghị đó của chồng. Liệu có ai chấp nhận chuyện chia chồng trong hoàn cảnh của tôi hay không?
Theo VNE
Những điều F.A không nên làm ngày 8/3 Ngày quốc tế phụ nữ 8/3 sắp đến, với nhiều chị em thì đây là một dịp đặc biệt nhưng với những ai đang còn độc thân thì có khi lại là ngày đáng ghét. Một số điều sau F.A không nên làm để tránh khiến mình lẻ loi hơn. Cầu trời mưa cho các đôi không đi chơi được Không phải chỉ...