Anh là mảnh ghép lặng giữa lòng Sài Gòn nhộn nhịp
Người ta thường bảo rằng, Sài Gòn là “ thế giới” dành cho những con người sống vội, cho những thanh âm hối hả và hỗn độn.
Phải chăng chốn phồn hoa phố thị ấy chỉ có vậy sao? À ừ! Không đâu, bởi lẽ đâu đó trên mảnh đất Sài thành này vẫn có những khoảng lặng an yên để cho ta tận hưởng phút giây được lắng lòng và nghe cảm mọi yêu thương đang động đậy nơi tâm thức.
***
Người ta thường bảo rằng, Sài Gòn là “thế giới” dành cho những con người sống vội, cho những thanh âm hối hả và hỗn độn. Phải chăng chốn phồn hoa phố thị ấy chỉ có vậy sao? À ừ! Không đâu, bởi lẽ đâu đó trên mảnh đất Sài thành này vẫn có những khoảng lặng an yên để cho ta tận hưởng phút giây được lắng lòng và nghe cảm mọi yêu thương đang động đậy nơi tâm thức.
Hơn nữa, Sài Gòn còn mang hương sắc đa sầu đa cảm cùng những âm hưởng bình dị nhưng cũng vô chừng sâu lắng.
Tôi yêu Sài Gòn bởi những điều giản đơn nhưng chân thành ấm áp, trân yêu từng tia nắng ngọn gió buông trên những mái đầu sương của người lao động, thương những con đường gốc phố chật chội xô bồ xe cộ, hay dòng người cứ thế mà rền rả lướt qua nhau. Yêu sao những đêm mưa về, Sài Gòn như nàng thơ đang ngủ vùi vào một ngày vắng nắng. Trân quý những tiếng chổi tre mang đậm bao ân tình và chất chứa bao lao lực khẽ vang vội trong không gian trầm uất, khi người người đã đắm chìm vào giấc ngủ của riêng mình, khi những con phố nhỏ đã lên đèn trả lại cho không gian một khoảng lặng vô định.
Sài Gòn, nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi ngân khúc cho những bản “tình ca” của ba mẹ, nơi tôi gửi bao nhớ thương và những đam mê đến cháy rực. Sài Gòn đâu mang vẻ cổ kính uy nghiêm như thủ đô Hà Nội hay nên thơ, êm dịu và nhẹ nhàng như cố đô Huế mà khiến nhiều người lại đem lòng thương cảm gửi trọn vào nơi đây “Sài Gòn”.
Tôi luôn ấp ủ một khát muốn rất đỗi đơn thuần ấy chính là thức dậy thật sớm và lân la dạo quanh trên những ngõ phố, rồi thu mình gọn vào một góc nhỏ trong quán café nào đấy để nhâm nhi hương sắc trầm bình của Sài thành vào buổi sớm mai. Tôi muốn thỏa mắt vào xa xăm, xuyên khỏa qua dòng người đôi khi quá đỗi hời hợt và vô tâm. Cái nắng gió và tiết trời se lạnh khi Thu về hòa quyện vào nhau như đang cố siết chặt lấy nhau, chúng vẽ ra một bức họa muôn sắc nên yêu đến lạ kì.
Video đang HOT
Và cũng nơi phố xá đường quen ấy tôi đã vô tình gặp anh, người con trai của mùa thu vĩnh cửu. Anh là một người đa tài, thật ra anh là một kiến trúc sư với vẻ ngoài gai góc kiên định nhưng anh ta rất yêu việc sáng tác nhạc và cả thơ nữa nên tôi hay gọi anh với bút danh quen thuộc “ chàng trai mùa thu”. Anh rất hiền nhưng cũng không thể giấu được vẻ nghiêm nghị vốn có trên sắc mặt điềm đạm và quả cảm pha chút điển trai của người con Hà Nội ấy. Tôi không rõ lí do tại sao tôi lại không thể thích được anh mặc dù khi bên cạnh anh tôi cảm thấy an toàn và bình yên vô cùng.
Một lần anh bất giác hỏi tôi: “Em nghĩ gì về người con trai Hà Nội?”. Tôi không nghĩ ngợi hay đắn đo gì nhiều trong đầu nghĩ sao thì nói vậy: “ Em không biết nữa, vì em ít tiếp xúc với người Hà Nội, sao mà rõ được họ, nhưng mà giá như ai cũng như anh thì chắc em ra Hà Nội sống luôn anh nhỉ”. Anh cười, miệng bảo thầm: “ Rõ ngốc”. “ Ơ này, em nghe đấy nhé, nói thế cũng tin được, quả là giả không biết mà thật cũng chẳng hay” – Tôi đáp với giọng điệu hơi bực dọc. Rồi anh lại bảo: “ Anh không tốt như em nghĩ đâu, em đừng nói vậy họ nghe được lại cau có đấy”. Đến đây, tôi chợt thắc mắc một điều là anh có tất cả các yếu tố của một người đàn ông hoàn hảo nhưng tại sao lại thốt nên câu đó?
Rồi một thời gian sau, công việc anh ngày càng lu bu còn tôi thì bận học ngày học đêm vì vậy cả hai không thường liên lạc cũng chẳng có một cuộc gặp nào. Có hôm tôi rảnh lại định nhắn cho anh vài tin hỏi thăm nhưng rồi lại thôi vì nghĩ anh bận rộn. Vài ngày sau, tôi vô tình gặp anh ngồi một mình trong quán café, lại với dáng vẻ cũ cứ thích thu mình vào góc tĩnh rồi đưa mắt vào khoảng không mơ hồ. Tôi đi thật khẽ tới chỗ anh, lấy tay che mắt anh từ phía sau, bất giác anh xoay người đẩy tay tôi ra và tỏ vẻ tức giận: “Cô đang làm cái trò gì đấy, tôi quen cô không?”. Tôi bàng hoàng, khi ấy trong đầu hiện ra hàng vạn câu hỏi vì sao, tôi bình tĩnh rồi khẽ hỏi: “ Anh thật sự không biết tôi sao? Anh bị làm sao vậy?” – “Tôi không quen cô” anh nói xong quay lưng bỏ đi mặc kệ tôi nghĩ gì. Tôi không buồn vì anh hành xử như vậy mà tôi ấm ức vì không hiểu lí do gì đã khiến anh lơ tôi một cách thẳng thần như thế. Tôi không thèm nhắn tin để tìm kiếm hay trông đợi một lời giải thích nào cả, tôi cứ để vậy và mong cầu vào thời gian có thể gỡ rối cho vụ việc lần này. Rồi một tháng sau, tôi không thể cứ ngồi chờ trông trong vô vọng như thế được tôi mở mess lên sau nhiều ngày không nhìn tới thì bất chợt có tin nhắn đến, đó cũng chính là hung tin: “Anh ấy ra đi rồi, chị ơi… chị đến đây ngay bây giờ đi không thì không kịp nữa.”
Đó là tin nhắn đập vào mắt tôi đầu tiên từ đứa em gái của anh. Anh bất hạnh khi mang trong mình căn bệnh quái ác từ trước khi gặp được tôi, anh thương tôi nhưng không một lần thổ lộ chỉ bên tôi bình dị và giản đơn như thế. Anh vốn biết mình đang trong tình trạng yếu dần và không biết ngày nào sẽ ra đi nên thời gian qua mới đối xử như vậy với tôi để tôi quên anh và để anh quên được tôi, thật ích kỉ và xấu xa vô cùng. Vì sao anh không để tôi được gần anh trong những ngày anh cần tôi nhất, tại sao anh lại ra đi khi tôi vừa nhận ra mình cũng có tình cảm với anh.
Cảm ơn và xin lỗi anh, người con trai của Hà Nội. “Chưa từng gặp gỡ sẽ không yêu nhau, chưa từng thương sẽ không nhung nhớ, chưa từng thành đôi sẽ không phải ly biệt”.
Cảm ơn anh vì đã là điểm nhấn trong quãng thời thanh xuân của tôi, cảm ơn và xin lỗi vì tất cả “người con trai của mùa thu vĩnh cửu”.
Thiên Anh
Theo blogradio.vn
Đoạn đường ta đã qua
Đã có thể cùng nhau đi một đoạn đường rồi, chỉ mong đừng ngược hướng với nhau. Đã có thể cùng nhau đi một đoạn đường rồi, chỉ mong hãy cùng nhau đi hết. Đoạn đường ấy đã in dấu chân nhau, đã khắc tên nhau và trái tim của mỗi người trên đó.
Không phải là con đường, mà chỉ là một đoạn đường thôi, ta đã đi cùng nhau, rất ngắn.
Nếu nói đời người dài một tấc thì thanh xuân chẳng được đến nửa phân. Những gì đẹp đẽ, rực rỡ nhất thường chỉ đến một lần. Chợt nhớ câu thơ "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt". Hãy để thanh xuân rực rỡ dù chỉ một khoảnh khắc thôi cũng được. Để sau này đi qua, dẫu có tiếc nuối thì cũng không phải hối hận.
Ta từng có thời tuổi trẻ không chỉ đẹp mà còn rất ý nghĩa. Để nhớ, để yêu, để hoài niệm. Sẽ chẳng còn phải hối tiếc vì đã sống hết mình cho tuổi trẻ ấy. Sống hết mình để tận hưởng những giá trị tốt đẹp mà cuộc sống ban tặng cho ta. Bạn biết đấy? Tuổi xuân của mỗi người kéo dài chả được bao lâu, cũng như thời kỳ đỉnh cao vinh quang trong sự nghiệp của ai đó, cũng chỉ tồn tại một thời gian ngắn. Tình yêu cũng vậy. Phàm là cái đẹp thường tan biến nhanh. Thanh xuân ngắn quá, ngắn bằng thời gian rực rỡ của một loài hoa từ khi nở đến lúc úa tàn.
Có phải là do duyên số nên ta chỉ đi chung với nhau được một đoạn đường, đoạn đường ngắn ngủi? Phải không anh?
Anh còn nợ em hay ta còn nợ nhau. Cái nắm tay chưa trọn, hơi ấm tan mau, con tim bối rối. Nụ hôn trao nhau cũng vội vàng như ánh nắng vụt tắt bên hiên. Anh còn nợ em không chỉ là một cuộc tình đã lỡ, anh nợ em cả cuộc đời này, nợ em trọn kiếp này, anh có biết?
Ngày hôm qua, khi ta còn thuộc về nhau. Tình yêu như một phép màu. Em từng nghĩ và ước ao: Có khi nào tuổi trẻ được hai lần thắm lại? Mà tuổi trẻ của em đã qua rồi. Em là cô gái, à không, em là một phụ nữ đã bước sang tuổi ba mươi. Em đâu còn trẻ nữa. Em, hiện tại chỉ còn có thể ngước mắt nhìn lại thời thanh xuân đã trôi qua một cách đáng tiếc. Em đã để vuột mất tuổi xuân cho mối tình đầu dang dở với những điều thầm lặng còn chưa viết thành câu. Một mối tình câm.
Em, hơn ai hết hiểu rõ mình đã để uổng phí xuân thì, đã để thanh xuân không ghi một dấu ấn nào, cứ lặng lẽ trôi đi như một khúc nhạc buồn, một bản tình ca dang dở. Suốt những năm tháng đó, em thu mình như một con ốc, lặng lẽ giữa tất cả mọi người. Thậm chí ngay cả những mối quan hệ tiềm năng cũng tự tay mình cắt đứt. Em còn nợ chính mình ở thời khắc thanh xuân, bỏ lỡ một nhịp so với các bạn đồng trang lứa. Cứ thế, em đi theo kiểu của con tôm với những bước giật lùi. Đến khi ngoảnh mặt lại thì mọi thứ đã qua đi. Thời gian nhanh như ánh sáng, chớp mắt một cái tự nhìn lại mình mà thấy xót xa. Thấy mình chẳng có gì và cũng chẳng có gì để nhớ, để ghi dấu ấn cho một khúc xuân thì. Cuộc sống đơn điệu, nhàm chán và tẻ nhạt. Chẳng khác là mấy hai nàng Kiều (Quỳnh và Dao) trong Tỏa nhị Kiều của Xuân Diệu. Chỉ khác là em vẫn có một công việc để làm, dù công việc ấy đôi lúc bất ổn, thăng trầm.
Rồi anh đến, thắp sáng thanh xuân cho em thêm lần nữa, làm sống dậy tuổi đôi mươi đã bị bỏ lỡ bấy lâu. Thế mà em vẫn ngập ngừng, do dự, sợ bị tổn thương, sợ đủ điều. Sự cẩn trọng và cầu toàn của một phụ nữ ba mươi đã khiến em một lần nữa đánh mất tình yêu. Phải chăng em sinh ra là để tận hưởng những thứ bắt đầu, để sự tiếc nuối, trăn trở cứ dằn vặt mãi không thôi. Phải chăng những kẻ cầu toàn luôn là những kẻ thất bại?
Tình yêu anh dành cho em đến trước tình yêu trong em. Tình yêu ta dành cho nhau chẳng đến cùng một lúc. Tấm chân tình của anh khi đã đủ để chinh phục trái tim khó bảo cùng sự đa nghi luôn tồn tại trong tính cách của em. Kẻ cẩn trọng và quá đỗi cầu toàn. Thì anh đã bắt đầu chán nản sau hơn hai năm tìm đủ mọi cách mà chưa tìm được lối vào trái tim em. Lúc anh bắt đầu dao động, có một hình bóng mới trẻ trung, hấp dẫn bắt đầu choán ngợp hồn anh. Lúc mà anh chuẩn bị từ bỏ thì con tim em lại rộn ràng lên tiếng. Và rồi, nỗi tự ái, hờn ghen cùng niềm tin đã vụn vỡ ít nhiều đẩy tình yêu của chúng mình xuống bờ vực thẳm, sâu hun hút, dài vô tận.
Biết là trong lòng vẫn có nhau nhưng rút cục cả hai vẫn im lặng. Em biết, mình đã sai khi đã tuôn ra lời lẽ xúc phạm đến lòng tự trọng của một người đàn ông trong anh. Em biết, lời nói của em dẫu nhẹ nhàng nhưng là nhát dao cứa lòng anh đau nhói. Và rồi, ta cứ thế xa nhau, xa mãi. Suốt một thời gian dài tiếp sau, cả hai vẫn nhớ về nhau trong nỗi đau đáu khôn cùng, vẫn chờ đợi nhau trong thinh lặng, vẫn chẳng tìm được ai thay thế. Giữa hai người vẫn có một bức rào ngăn cách, thật khó để quay lại với nhau, cũng chẳng cách nào trở lại như xưa.
Sau tất cả, em nhận ra chỉ khi nào duyên đủ lớn, phận đủ sâu mới có thể đi chung một con đường. Có những việc xảy ra như là sự sắp đặt của số phận trong khi con người lại dễ buông xuôi, không chịu cố gắng đến cùng. Sau tất cả, em nhận ra em còn nợ chính mình một thanh xuân dang dở, vỡ vụn, một hạnh phúc đánh rơi cả khi nó đang ở trong tầm tay em vẫn để vụt mất. Ngay cả khi em được trao thêm một cơ hội, gần như là cơ hội cuối cùng, bù đắp cho những mất mát bỏ quên lúc tuổi trẻ, coi như thanh xuân đến muộn, hay tự coi đó là quãng thanh xuân ít ỏi còn sót lại cũng được. Sau tất cả, đến giờ phút này em nhận ra mình còn nợ nhau cả cuộc đời anh ạ! Nếu có thể, kiếp này chẳng được chung đôi thì mình hẹn nhau kiếp sau anh nhé!
Đã có thể cùng nhau đi một đoạn đường rồi, chỉ mong đừng ngược hướng với nhau. Đã có thể cùng nhau đi một đoạn đường rồi, chỉ mong hãy cùng nhau đi hết. Đoạn đường ấy đã in dấu chân nhau, đã khắc tên nhau và trái tim của mỗi người trên đó. Dẫu là chưa đủ, bởi cần sự bao dung, thứ tha, thấu hiểu và cảm thông lẫn nhau. Hơn cả là sự cố gắng thật nhiều của cả hai... Nếu không chúng mình mãi mãi chỉ có thể đi chung một đoạn đường mà thôi.
Theo blogradio.vn
Chúng ta sẽ về đâu hỡi anh? Ngày mai còn yêu hay không đâu quan trọng, quan trọng là hôm nay ta được sống cùng nhau. Nghe bài hát Thời thanh xuân sẽ qua (Phạm Hồng Phước, Văn Mai Hương) "Em nhìn anh mình bật cười bên nhau Lắng nghe đàn chim đã về trên mái nhà Một mai mình già đi, hàm răng thưa, nụ cười thật nhăn nheo...